Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 19: 19: Hồn Khóc Đằng Trăm Năm Khó Gặp





Hai tiếng khóc quỷ dị chói tai truyền ra từ dây leo, chúng nó dường như có thể cảm nhận được đau đớn, khí đen dày đặc bị Lý Thúc Ngọc cầm kiếm xua tan, hai khúc Quỷ Khóc Đằng chưa đầy một mét đã mất đi sức sống, rơi xuống đất.

Sau khi hai cây Quỷ Khóc Đằng này chết đi, Sở Lạc cũng nhanh chóng giải khai bức tường cát được thi triển trong tình huống khẩn cấp.

Bọn họ chỉ thấy đất cát dần dần rơi xuống đất, hiện ra thân hình Sở Lạc ngồi dưới đất, nửa khuôn mặt dưới mũ che lấp đã có chút trắng bệch.

“Vừa rồi thật nguy hiểm, hai cây Quỷ Khóc Đằng kia hình như đã mai phục ở chỗ này từ trước, ta còn chưa kịp phản ứng, Sở sư muội đã mở phòng ngự rồi.

” Trong lòng Ngưu Tài Lương vẫn còn sợ hãi nói, ánh mắt nhìn về phía Sở Lạc cũng nhiều thêm vài phần tán thưởng.

Nếu mục tiêu Quỷ Khóc Đằng tập kích vừa rồi là hắn, chỉ sợ mình căn bản không kịp phản ứng đã bị bọn chúng kéo đi!
Sở Lạc ngồi dưới đất thở hổn hển hai cái, sau đó lấy ra một viên Bổ Linh Đan từ trong túi trữ vật ra để ăn.

Hai sợi dây leo Luyện Khí trung kỳ kia đối với Lý Thúc Ngọc mà nói thì không có gì, nhưng đối với Sở Lạc thì lại nhất định phải rút khô toàn bộ linh khí trong thân thể mới ứng phó được.

Hiện giờ linh khí trong cơ thể đã tiêu hao hết, tiếp theo không biết còn cần ứng phó với nguy hiểm gì nữa, nhất định phải bảo trì linh khí dồi dào của mình.

“Sở sư muội.

” Lý Thúc Ngọc đi tới: “Có bị thương không?”
Sở Lạc lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía hai đoạn dây gai màu đen trên mặt đất.


“Đây chính là Quỷ Khóc Đằng sao?”
Vu Duy đã nhặt Quỷ Khóc Đằng lên, có chút không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Sở Lạc.

“Thật không ngờ ở ven rừng Khải Vân mà lại có thể nhìn thấy Quỷ Khóc Đằng, ta nhớ rõ đặc tính của loại yêu thực này là thói quen vây công đánh lén tu sĩ tu vi cao cường.


Sao bây giờ bọn chúng lại không đụng tới Lý Thúc Ngọc tu vi Trúc Cơ kỳ mà ngược lại lại làm trái bản tính chọn người yếu nhất như Sở sư muội để xuống tay chứ?
“Có thể là ta khá hấp dẫn mấy thứ này.

” Sở Lạc nhàn nhạt trả lời một câu, sau đó đứng lên từ dưới đất.

Lý Thúc Ngọc khẽ cau mày, do dự một lát rồi nói: “Sở sư muội, muội đi tới bên cạnh ta.


“Được.


Đi bên cạnh Lý Thúc Ngọc có tu vi mạnh nhất cho nàng cảm giác an toàn, nhưng dọc đường đi Sở Lạc vẫn mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám hướng.

“Bây giờ chúng ta đi tìm Tấn Quang Mã, chúng đều sống theo bầy, tính cách cũng tương đối dịu dàng ngoan ngoãn, chúng ta chỉ cần cắt đuôi ngựa là được, phải chú ý độ dẻo dai của đuôi Tấn Quang rất lớn, dao bình thường cắt không đứt, cần phải dùng Ngạnh Hóa Thuật để phụ trợ.

Đúng rồi…” Lý Thúc Ngọc nhìn về phía mấy đội viên phía sau: “Các ngươi đều biết dùng Ngạnh Hóa Thuật cho kim loại chứ?”
“Ta! ” Ánh mắt Vương Hương Xảo có chút mơ hồ: “Trong cơ thể ta lại không có Kim linh căn, học cũng vô dụng.


Ngưu Tài Lương cũng nói: “Ta học có hơi ngốc, có thể không linh hoạt bằng Sở sư muội.


Trong mắt Lý Thúc Ngọc hiện lên chút kinh ngạc.

Ngay cả thuật pháp ngũ hành cơ bản nhất cũng không biết, hiện tại đệ tử trên Bích Lạc Phong đã kém cỏi đến vậy sao!
Ngay khi Lý Thúc Ngọc còn đang kinh ngạc, bên cạnh truyền đến giọng nói nghiêm túc khác thường của Sở Lạc.

“Ta hoài nghi có thứ gì đó đang nhìn ta từ một nơi bí mật gần đây.



“Loại cảm giác này còn rất quen thuộc! ”
“Các ngươi xem những thứ đen sì trên mặt đất kia là cái gì?”
Tất cả mọi người theo lời Sở Lạc nhìn lại, chỉ thấy trên đồng cỏ bằng phẳng chẳng biết từ lúc nào nhô lên từng vật màu đen đan xen ngang dọc, giống như là từng mạch máu trên mặt đất này vậy, chúng nó dường như dệt thành một tấm lưới lớn, chỉ kém một bước liền có thể vây khốn năm người.

Chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt Lý Thúc Ngọc đột biến.

“Là ký sinh du hồn Hồn Khóc Đằng, bởi vì có du hồn bám vào phía trên cho nên chúng nó có tư tưởng của mình!”
Hắn lập tức giơ tay vung ra một luồng linh lực, muốn đưa những người khác ra khỏi vòng vây của Hồn Khóc Đằng, nhưng khi nhìn lại bên cạnh mình, Sở Lạc đã sớm chạy mất dạng.

Luồng linh lực này chỉ đẩy ba đội viên còn lại ra khỏi phạm vi Hồn Khóc Đằng, đợi đến khi Lý Thúc Ngọc nghĩ ra, “mạch máu” màu đen rậm rạp đã bắt đầu thu lưới.

Sở Lạc gần như dựa vào bản năng, khi phát hiện mình bị bao vây đã động chân chạy ra ngoài.

Trong khoảng thời gian này, việc rèn thể có hiệu quả, tốc độ chạy trốn của nàng cực nhanh, khi đến khu vực an toàn thì xoay người nhìn lại, chỉ thấy ba người khác bị đưa ra.

Nhưng Lý Thúc Ngọc lại bị một cây Quỷ Khóc Đằng cản đường.

Không giống với hai cây dây leo chỉ phát ra tiếng quỷ kêu trước đó, những cây dây leo này phát ra tiếng khóc nức nở tinh tế của nữ nhân.

“Lý sư huynh!”
Sở Lạc nhìn thấy Lý Thúc Ngọc đang cầm kiếm chống cự lại bụi gai to khỏe nhất, những cây Quỷ Khóc Đằng còn lại trên mặt đất đang bện thành lồng giam, sắp hoàn toàn phong tỏa Lý Thúc Ngọc, nàng lập tức xoay người chạy về.

“Sở sư muội đừng đi qua đó! Loại Hồn Khóc Đằng như thế này một trăm năm còn không thấy được một cây, nó có tư tưởng của riêng mình!” Vu Duy lập tức hét lên: “Biện pháp tốt nhất bây giờ là tìm được tu sĩ Trúc Cơ của đội ngũ khác ở gần đây tới cứu Lý sư huynh!”
Mà Quỷ Khóc Đằng trên mặt đất phát hiện Sở Lạc tới gần, lập tức phân ra một bộ phận đánh về phía nàng.

Chỉ thấy Sở Lạc kẹp một tấm bùa Khinh Thân phù bằng hai ngón tay, linh lực chấn động, lá bùa tản đi, ánh sáng bùa màu xanh nhạt vờn quanh người Sở Lạc, tốc độ của nàng trong nháy mắt tăng lên gấp đôi.


Năm cây Quỷ Khóc Đằng từ các phương hướng trước mặt nàng vọt tới, giống như một con cự thú mở ra miệng lớn vực sâu, muốn nuốt chửng nàng!
“Sở sư muội!” Vu Duy lại trợn tròn hai mắt, vẻ kinh hãi trong mắt đã không đủ để biểu đạt tâm tình của hắn lúc này.

Nàng mới chỉ là Luyện Khí tầng hai, đây căn bản chính là đi chịu chết!
Nhưng rất nhanh, một màn trước mắt liền làm hắn chấn kinh.

Chỉ thấy Sở Lạc tuy không lùi lại nhưng nàng cũng không bị Quỷ Khóc Đằng áp sát, mà dùng tốc độ nhanh nhẹn và lực phản ứng hết sức nhanh chóng, từ các góc độ xảo trá lách qua công kích của Quỷ Khóc Đằng!
“Sở sư muội?!” Lúc này Lý Thúc Ngọc đang bị Hồn Khóc Đằng to lớn nhất quấn lấy, nếu không phải Sở Lạc quay trở lại thì hắn cũng không phát hiện ra bóng người gầy yếu màu xám này.

Nhưng rất nhanh hắn lại hét lên: “Muội đừng tới đây, thực lực của cây Hồn Khóc Đằng này là Trúc Cơ sơ kỳ, ngay cả dư uy của nó thì tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng không chịu nổi!”
“Ta hiểu mà!” Sở Lạc từ xa đáp lại một câu, sau đó quay đầu hô lên với ba người đang xem trò vui: “Các ngươi cũng qua đây hỗ trợ đi! Không thể để cho Quỷ Khóc Đằng vây khốn Lý sư huynh được!”
Nghe thấy Sở Lạc nói câu này, ba người khác cũng vội vàng phản ứng lại, do Vu Duy dẫn đầu phát động công kích về phía Quỷ Khóc Đằng theo ba phương hướng khác nhau.

Mặc dù khi bọn họ đối phó với những Quỷ Khóc Đằng này, vì để bản thân có thể toàn thân trở ra nên có phần giữ lại, nhưng tốt xấu gì cũng làm phân tán sự chú ý của Quỷ Khóc Đằng.

Lồng giam sắp thành hình bị mở ra, phân chia ra năm khu vực chiến đấu.

Không còn lo lắng bị Quỷ Khóc Đằng cắn nuốt, Lý Thúc Ngọc cũng từ từ thở phào, chuyên tâm đối phó với Hồn Khóc Đằng có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ trước mắt, cũng để ý tình hình chiến đấu bên phía Sở Lạc.