Người Khác Là Vực Sâu

Chương 70: Ngoại truyện 3




Thiệu Lương Vỹ ngẫm nghĩ suy tính mãi rồi gọi điện cho Dương Viêm, lần đầu tiên anh không nhận, lần thứ hai cũng đợi thật lâu anh mới bắt máy.

“Cảnh sát Thiệu đã về hưu, tìm tôi có việc sao?”

Thiệu Lương Vỹ hít sâu một hơi: “Về hưu rồi thì không thể tìm ông chủ Dương à? Tốt xấu gì cũng từng hợp tác nhiều lần, đừng không thấu tình đạt lý như vậy chứ ông chủ Dương.”

“Ông biết mà, lúc tâm trạng tôi không tốt, tôi chỉ nói chuyện làm ăn, không có tình người.”

Dương Viêm “uyển chuyển” tỏ vẻ hiện tại mình cũng không có quá nhiều kiên nhẫn, không ai là ngoại lệ.

“Quả thực có việc quan trọng, nếu không cũng sẽ không gọi cho cậu.”

“Chuyện gì?”

“Tôi muốn giới thiệu một người đến chỗ cậu làm việc.”

Dương Viêm từ chối thẳng: “Ông biết công ty tôi không phải trạm thu nhận.”

“Tôi biết chứ, nhưng cũng vì tôi hiểu cậu là người thế nào nên mới có thể giới thiệu cho cậu.” Thiệu Lương Vỹ biết chắc chắn lúc này trong tay anh có vô số việc, không chừng chỉ cần nói một câu không vui thì anh sẽ cúp điện thoại, ông đành giải thích ngắn gọn đơn giản: “Còn nhớ vụ án cậu châm chọc tôi một năm trước không? Cậu nói người mù cũng có thể nhìn ra trong đám tội phạm bị bắt có một người vô tội.”

“Ồ hiện tại mới biết đã bắt sai người?” Dương Viêm cười khẩy: “Vậy nhớ bồi thường cho người ta thật tốt, bị giam giữ một năm, nói thế nào thì ít nhất cũng phải bồi thường mấy trăm nghìn đấy.”

Thiệu Lương Vỹ thở dài: “Đưa con bé tiền thì con bé cũng không cần.”

Trên thực tế, từ hơn một năm trước, khi xảy ra vụ án của Diệp Tiểu Nhu và Tô Bối, lúc đang thảo luận về vụ án khác, có người đã lỡ lời nhắc tới. Dương Viêm vừa vặn có mặt nên đã thuận miệng hỏi vài câu về tình hình vụ án. Sau đó anh về xem hồ sơ vụ án Diệp Tiểu Nhu rồi tới tìm ông: “Trong vụ án kia có một người vô tội. Với kinh nghiệm làm cảnh sát nhiều năm của mình, ông không nhận ra sao? Mắt mấy người mù hết rồi à?”

Thiệu Lương Vỹ giải thích: “Nạn nhân duy nhất đã hôn mê, không có chứng cứ gì chứng minh con bé vô tội... Chưa kể, những thủ phạm khác cũng nói con bé cùng hội, con bé thì không phủ nhận.”

“Vậy ông biết tôi đang nhắc đến ai, ông cũng biết có một người vô tội.”

Thiệu Lương Vỹ cúi đầu rút điếu thuốc, hiển nhiên ông đang trốn tránh vấn đề này.

“Vậy sao nạn nhân có thể thoát thân? Tình hình rõ ràng như thế, đến kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra có một người đã giúp đỡ nạn nhân. Mấy người đang làm gì vậy hả?”

Thiệu Lương Vỹ thở dài: “Tin tôi đi, tôi hy vọng con bé không ngồi tù hơn bất cứ ai. Nhưng đấy là mong muốn của con bé, nếu không, chỉ e rằng con bé có thể sẽ gây ra chuyện nguy hiểm và nghiêm trọng hơn nhiều.”

Dương Viêm nhíu mày.

Anh từng gặp nhiều kẻ lập dị, cũng biết có một số tội phạm vào tù lần hai lần ba vì để trốn tránh thế giới bên ngoài, muốn “hưởng thụ” ngày ba bữa cơm trong tù. Nhưng từ trước tới nay, anh chưa từng thấy một thanh niên bình thường nào có suy nghĩ như vậy.

Không vào tù thì sẽ làm chuyện nghiêm trọng hơn? Chuyện nguy hiểm đó là nhắm vào bản thân người này, hay nhắm vào người khác?

Nhưng anh biết Thiệu Lương Vỹ không phải một cảnh sát sẽ oan uổng người vô tội. Do đó anh cũng đoán ra trong việc này ắt có uẩn khúc. Nhưng anh không hỏi nhiều, đây là lựa chọn của người khác, nên nhắc nhở gì anh cũng nhắc nhở rồi.

Không ngờ nửa năm sau, chuyện này đã có kết quả mới.

“Con bé ra tù rồi.”

“Sau đó thì sao?”

“Con bé chính là người tôi muốn giới thiệu đến công ty cậu.” Thiệu Lương Vỹ bảo: “Vừa rồi tôi cũng đã nói, ông chủ Dương, tôi biết rõ cậu cần người thế nào. Tôi đảm bảo, con bé sẽ không để cậu thất vọng.”

“Vậy tôi cũng nói rõ với ông, bây giờ tôi không thiếu nhân viên, công ty cũng không thiếu nòng cốt. Nếu làm nhân viên không chính thức, chưa chắc cô ấy sẽ chấp nhận. Ông nên tìm nơi khác đi.”

Nhận ra anh muốn cúp điện thoại, Thiệu Lương Vỹ vội hỏi: “Từ từ ông chủ Dương. Chẳng lẽ cậu không tò mò tại sao lại có người tự đưa mình vào tù sao?”

“Tôi tò mò nhiều chuyện lắm, tốt nhất chuyện ông kể có thể hấp dẫn tôi.”

“Có lần cậu tới nhà tôi, vừa liếc nhìn đã biết ngay, cậu nói chắc trước đây tôi có con gái, lúc ấy tôi phủ nhận, thật ra...” Thiệu Lương Vỹ hít sâu một hơi, tiếp tục: “Đứa trẻ ấy, tôi vẫn xem con bé như con gái của mình. Tôi phủ nhận vì tôi không xứng làm bố con bé. Con bé ra nông nỗi thế này là do tôi đã phạm sai lầm. Tôi muốn bù đắp cho con bé, nhưng năng lực của tôi có hạn. Tôi đã suy nghĩ rất lâu, ông chủ Dương, có lẽ trên đời này chỉ mình cậu mới có thể thật sự hiểu nội tâm của con bé.”

Thiệu Lương Vỹ thở dài: “Quả thực tôi cũng không thể nói nhiều hơn. Con bé là một người không thể hình dung bằng ngôn ngữ của người thường. Nếu một ngày cậu có thể gặp con bé, cậu sẽ hiểu rõ ý tôi.”

Cuộc trò chuyện dừng tại đó. Dương Viêm không đồng ý, nhưng cũng không tiếp tục tỏ vẻ từ chối thẳng thừng. Thiệu Lương Vỹ không nhiều lời thêm, chỉ nói mong anh suy nghĩ một chút.

Anh nhớ rõ, lúc ấy vì phải thảo luận một vụ án nên anh đến nơi Thiệu Lương Vỹ ở, vừa nhìn đã biết trong căn hộ đơn giản kia có dấu vết sinh hoạt của một cô gái nhỏ: Do chiều cao quá thấp nên đã kê một băng ghế nhỏ trước giá sách, một con gấu bông đã cũ được treo trên tường, còn cả một đôi dép lê nhỏ cũ kỹ. .





Rất rõ ràng, trong nhà Thiệu Lương Vỹ từng có một cô bé nhỏ tuổi sống, còn được ông săn sóc tốt vô cùng, nhưng nhiều năm rồi không trở lại.

Bấy giờ Dương Viêm chỉ thuận miệng hỏi một câu. Thiệu Lương Vỹ đã phủ nhận thẳng, giọng điệu cũng không tốt lắm, vừa nhìn đã biết ông bị chạm đến chỗ đau trong lòng rồi.

Nào ngờ, cô gái tự đưa vào tù mình kia, chính là “cô con gái” mà Thiệu Lương Vỹ từng phủ nhận.

Thực ra anh cũng có phần tò mò.

Vì giải đáp tất cả câu đố không rõ câu trả lời, vẫn luôn là một trong những niềm vui của anh.

Đến tận khi Tiêu Ngũ đưa người đến công ty.

Cùng ngày, vì tiếp nhận một vụ ủy thác nên anh lái xe tới thành phố khác, tiến hành đàm phán với vài doanh nhân. Kết quả trên đường về, vừa vặn anh đụng độ một tên cầm dao cướp cửa hàng, còn bắt cóc một cô bé. Lúc anh giải cứu cô bé thì đã sơ ý bị thương.

Đàm phán suốt ba giờ, lái xe về mất hai tiếng rưỡi, giữa chừng còn bị thương. Dù kiên nhẫn thế nào thì cũng bị mài mòn. Trên đường về anh theo dõi camera giám sát của công ty một lát, đúng lúc nghe thấy Tiêu Ngũ đưa một người tới.

Nhóm lão Mã còn bắt đầu thảo luận về người đó.

Nghe xong, anh biết ngay đây là người mà Thiệu Lương Vỹ muốn giới thiệu đến chỗ anh.

Anh hơi buồn cười, vốn cũng không đồng ý, không ngờ Thiệu Lương Vỹ lại bảo Tiêu Ngũ đưa thẳng người tới. Có thể nhận ra, Tiêu Ngũ hoàn toàn là một chưởng quầy vô trách nhiệm*, không muốn tốn sức chăm sóc cô gái trẻ vô gia cư này.

*Ám chỉ người giám sát chỉ đứng trên danh nghĩa, không chịu trách nhiệm hay làm gì.

May thay, trước đấy anh đã báo cho Diêm Tiêu Tiêu, nhưng cũng chỉ nói cho một mình cô ấy, hơn nữa còn dặn cô ấy không cần thể hiện điều gì. Vì anh thật sự muốn nhìn xem rốt cuộc cô gái này đặc biệt cỡ nào, có thể khiến người cố chấp như cảnh sát Thiệu hạ mình nhờ anh giúp đỡ không chỉ một lần.

Cũng không sao, nếu không thích hợp thật, anh sẽ nhờ quan hệ giúp cô tìm một công việc phù hợp thôi. Chắc hẳn Thiệu Lương Vỹ cũng muốn mượn các mối giao thiệp của anh để giúp cô gái tội nghiệp này tìm một lối thoát.

Song, đến khi tận mắt gặp cô, anh mới phát hiện anh sai rồi.

Anh đã xem nhẹ quyết định của Thiệu Lương Vỹ, cũng nghĩ chuyện này quá đơn giản.

Cô thực sự giống hệt lời Thiệu Lương Vỹ miêu tả, là một cô gái không thể dùng ngôn ngữ đơn giản để hình dung.

Về lần đầu tiên gặp mặt, khi cô vô thức tấn công mình, sở dĩ anh không đề phòng cũng không ngăn cản, vì có hai nguyên nhân. Một do anh thực sự bất ngờ, hai là anh muốn quan sát phản ứng của cô.

Bởi anh chắc chắn, cô đã vào tư thế phòng thủ trong trạng thái vô thức. Cô phòng vệ như thế, mới là tấn công, đây ắt hẳn là phản xạ có điều kiện được hình thành do ở trong hoàn cảnh nguy hiểm qua thời gian dài. Thử nghĩ xem, ở một nơi đầy rẫy kẻ phạm tội lâu tới thế, bất luận ai đến gần cũng có thể gây ra tổn hại khó lường cho mình, dù ý thức phòng bị mạnh mẽ ra sao thì vẫn dễ hiểu.

Anh quan sát phản ứng của cô, trong mắt cô đầy kinh ngạc, áy náy và không biết làm sao. Khoảnh khắc ấy, anh đã xác định được, cô chắc chắn vô tội.

Cô tuyệt đối không phải người sẽ vì bản thân mà tổn thương người khác. Rõ ràng vụ án của cô có uẩn khúc. Có lẽ như Thiệu Lương Vỹ đã nói, cô muốn trừng phạt bản thân, hoặc vì bảo vệ thứ gì đó, mới có thể lựa chọn tự nhốt mình trong tù.

Điều khiến anh kinh ngạc hơn là cô gái này có IQ vượt trội, còn không hề sợ hiện trường phạm tội, nói cách khác, khả năng cao cô có thiên phú phá án.

Điều quan trọng nhất, cô đã vượt qua vực sâu u ám sau một thời gian dài mắc kẹt ở đó, cô đã chứng kiến nhiều mặt tối của nhân cách, nhưng vẫn bảo vệ ánh sáng trong lòng.

Người như vậy, đối với anh, là một kho báu.

Thậm chí, còn là một kho báu đối với toàn xã hội.

Bởi lẽ, dẫu đã gặp nhiều tội ác, cô vẫn có thể giữ vững lương tâm thuở ban đầu, đây là điều khó nhất, trên đời này, mấy ai có thể làm được như cô chứ?

Nếu người thường trải qua những việc này, chỉ sợ đã sớm phát điên trong bệnh viện tâm thần rồi.

Một người chính nghĩa có IQ cao, còn hơn vô số kẻ phạm tội có IQ cao.

Thế nên không bao lâu sau, anh đã chấp nhận cô gái này, thậm chí còn khâm phục.

Nhưng dần dà, bên cạnh chấp nhận và khâm phục, cảm xúc đối với cô, dường như đã xen lẫn điều gì khác.

Anh không chịu nổi khi thấy cô bất chấp, như thể không muốn sống mà một mình đối mặt với đám tội phạm ác độc kia, cũng không thể nhìn cô lẻ loi rúc mình trong một góc của phòng ngủ, ngay cả giường cũng không nằm.

Tới tột cùng, cô đã phải chịu đau khổ đến nhường nào, mới có thể khiến một cô gái vốn nên vô tư trở nên như thế. Ngay cả một ít tốt đẹp, cô cũng không sẵn lòng cho bản thân sao?

Cứ nhất định phải tiếp tục chịu khổ, mới có thể làm cô thoải mái hơn phần nào sao?

Cứ nhất định phải khép chặt trái tim chằng chịt vết thương, mới có thể không nhớ về những ký ức tuyệt vọng ấy sao?

Chẳng một ai có thể hiểu.

Nhưng anh vừa nhìn thoáng qua thì đã tỏ tường - tất cả lớp ngụy trang của cô, đều chỉ để trừng phạt bản thân, trừng phạt cô gái nhỏ mong manh bất lực đã chịu quá nhiều cực khổ kia.

Trong ký ức của cô, có một nơi cầm tù bản thân bị bỏ rơi mãi mãi.



Một lồ ng giam bị cô chôn sâu trong ký ức, ngay cả chính cô cũng không chịu bước ra ngoài dù chỉ một bước.

Trên thế gian này, cô gái mà tới cả Thiệu Lương Vỹ giống một người bố cũng không tài nào bảo vệ được, ngoại trừ anh, còn ai có thể bảo vệ cô đây?

Thật sự không đành lòng buông bỏ.

Sự hiện hữu mà chỉ vừa nhìn vào đã khiến anh không nỡ này, nhiều năm như vậy, cô là người duy nhất.

Vào một lần tham gia tiệc, có người bạn hỏi anh: “Nhiều năm như thế, sao không thấy cô gái nào bên cạnh cậu?”

Vu Lê Chi ngồi kế cũng bảo: “Đúng đấy, A Viêm, bao nhiêu năm rồi, cậu vẫn luôn tập trung vào công việc, nếu không thì làm từ thiện. Cậu nên chú trọng cuộc sống cá nhân của mình hơn.”

Dương Viêm khẽ cười: “Cuộc sống cá nhân của tôi luôn phong phú, chẳng qua mọi người không thấy thôi.”

Một người bạn khác cười mắng một câu: “Một người làm việc đến hai giờ đêm hằng ngày, hiếm lắm mới thấy ra ngoài một lần. Nếu không phải đang trên máy bay thì cũng đang lái xe, vậy là có cuộc sống cá nhân quá nhỉ? Tôi thấy cậu ấy, bên cạnh liều mạng làm việc, nhiều lắm cũng chỉ ăn một bữa cơm hoặc ngủ một giấc thôi.”

“Cậu còn sở thích gì khác hả? Một năm ba trăm sáu mươi năm ngày, được mấy hôm cậu nghỉ ngơi ra ngoài chơi đây? Cậu kể tôi nghe thử.”

“Đúng đúng.” Những người khác cũng hùa theo trêu anh: “Tôi nghi ngờ cậu sắp mất hứng thú với phụ nữ rồi. Đừng vậy nhé ông chủ Dương ơi. Nhiều cô gái thích cậu lắm, dù sao cũng phải có một người khiến cậu động lòng chứ?”

Thật ra, anh không phản bác vì khi họ vừa nhắc tới chủ đề này, trong đầu anh đã hiện ra hình bóng của một người.

Huống chi cũng không hề nói quá, gần đây mỗi tối, thậm chí mỗi lần nhàn rỗi, anh luôn nhớ về cô.

Cô gái gai góc khắp người, lòng phòng bị cực kỳ mạnh mẽ, nhưng vẫn dịu dàng đến tận xương.

Cô gái luôn có thể theo kịp suy nghĩ của anh, tư duy còn rõ ràng hơn cả anh.

Cô gái xinh đẹp, lạnh lùng, chính trực, đáng yêu, không ngừng khiến người khác bất ngờ.

Diệp Tiểu Nhu.

Chỉ cần nghĩ tới tên của cô thôi, cả trái tim anh như đang tan chảy.

Cuối cùng thì tình cảm này bắt đầu từ khi nào, không còn quan trọng nữa, quan trọng là... anh đã xác định rồi.

Anh sẽ đồng ý lời nhờ vả của Thiệu Lương Vỹ, dốc hết sức mình giúp đỡ cô.

Mãi tới khi họ hẹn hò, có lần Diệp Tiểu Nhu hỏi anh: “Rốt cuộc anh thích em từ bao giờ thế? Dù sao cũng không thể là lần đầu tiên. Lần đầu tiên gặp anh, em giống hệt nhóc ăn mày, bẩn thỉu, vừa xấu xí vừa nhếch nhác. Chắc chắn anh thấy em rất đáng ghét, đúng không?”

Anh uống không ít rượu, nhưng ý thức vẫn rõ ràng: “Tự em cảm thấy vậy thôi, anh chưa từng nghĩ thế.”

“Em không tin đâu, chắc chắn anh đã sớm hứa hẹn gì đó với chú Thiệu, đúng không?” Cô đưa tay nhéo cằm anh, nghi ngờ nhìn vào mắt anh: “Thành thật khai ra. Nếu không, em sẽ chụp bộ dạng say rượu của anh rồi gửi vào nhóm tin đồn bọn em, để họ bàn luận về anh đó.”

“Anh không thỏa thuận gì với chú Thiệu của em cả.” Anh thuận thế ôm eo cô, kéo cô vào lòng mình.

“Nếu thật sự muốn nói từ bao giờ, vậy có lẽ là lần đầu gặp mặt...” Anh thở dài một tiếng: “Em nghĩ mình nhếch nhác cũng được, đáng ghét cũng được, nhưng ngay từ ánh ánh nhìn đầu tiên, anh đã rất thích em, thích không chịu nổi.”

Vì em sở hữu đôi mắt trong veo đầy kiên cường, tựa như động vật nhỏ bị ruồng bỏ, rõ ràng tràn ngập vẻ đề phòng nhưng vẫn không nỡ tổn thương người vô tội... Một đôi mắt đẹp đẽ tới nao lòng.

“Không tin à? Vậy em ngẫm lại thử, lần đầu tiên anh gặp em, ánh mắt khi nhìn em có phải rất khác không?”

Diệp Tiểu Nhu nghiêng đầu hồi tưởng.

Trong đầu cô hiện lên cảnh lần đầu tiên gặp mặt, ngay khi đèn được bật sáng, Dương Viêm che vết thương bị cô đánh trúng, kinh ngạc nhìn vào mắt cô.

Là kinh ngạc nhưng cũng phức tạp, ánh mắt ấy, như thể chợt phát hiện một điều gì đó kỳ lạ, còn xen lẫn vài phần hứng thú.

Bấy giờ vết thương của anh vẫn đang chảy máu, nhưng dường như anh không hề cảm thấy đau đớn, cũng không trách cô mà chỉ im lặng quan sát cô.

“Anh đâu phải loại người gặp sắc nảy lòng tham, huống hồ lúc ấy em chẳng có ‘sắc’ gì, chắc chắn vẻ đẹp tâm hồn em đã hấp dẫn anh, đúng không?”

“Đúng đúng đúng, nhưng em không chỉ có tâm hồn đẹp, ngoại hình cũng xinh cực...”

Trên cửa sổ, bóng hai người từ từ chồng lên nhau, tình ý nồng nàn bắt đầu dâng trào.

Có phải vừa gặp đã yêu không, hay bất chợt rung động vào thời khắc nào, còn quan trọng nữa à?

Quan trọng là... họ đã nhận ra tình cảm của nhau.

Một kiếp nhân sinh, kẻ đến người đi, người từng gặp đâu chỉ hàng ngàn hàng vạn, có thể gặp một nửa định mệnh khiến bản thân say đắm, là một chuyện may mắn biết bao.

Sao anh có thể buông tay, sao có thể bằng lòng buông tay đây?

“Xin lỗi, hình như em thích anh hơi muộn, muộn hơn anh một chút.” Lúc sắp ngủ, Diệp Tiểu Nhu đang nằm trong lòng anh bỗng lẩm bẩm: “Nhưng may thay... tương lai chúng ta còn vô số thời gian, em sẽ cẩn thận... bù đắp cho anh...”

Để trả lời cô, anh đã trao một nụ hôn nhẹ nhàng đầy tha thiết chân thành.

Ngủ ngon nhé, cô gái của anh.