“Cô biết mình mắc chứng Hyperthymesia từ khi nào?”
“Năm tuổi.” Cô gái trong màn hình trả lời: “Khi còn ở cô nhi viện, lúc ấy tôi vẫn chưa biết triệu chứng này có tên.”
Cô mặc quần áo bệnh nhân, trên túi áo bệnh nhân có hàng chữ - bệnh viện tâm thần Long Sơn An Định.
“Vậy bây giờ, cô vẫn cảm thấy mình có trí nhớ lúc năm tuổi sao?”
“Không phải cảm thấy có, mà là có.” Cô mím môi, nhìn bác sĩ ngồi đối diện: “Bác sĩ, ông nghĩ bệnh của tôi quá kỳ lạ, cứ như chứng hoang tưởng, hoặc tôi đang nói dối đúng không?”
“Tôi chỉ muốn tìm hiểu kỹ về triệu chứng của cô thôi.”
“Biết rõ thì có thể làm gì, tôi đã đọc hết tất cả thông tin xoay quanh căn bệnh này, không thể chữa khỏi, điều duy nhất có thể làm là dựa vào việc bệnh nhân tự điều chỉnh tâm lý.” Cô cười tự giễu: “Nhiều người muốn mắc căn bệnh này lắm. Mỗi ngày, tôi luôn nghe có người tự giận mình không nhớ nổi tên bạn bè thời trung học, không nhớ nổi tối qua ăn gì, không nhớ nổi sinh nhật vợ con mình. Thậm chí không nhớ nổi điều khiển từ xa còn cầm trong tay vừa rồi đã không cánh mà bay tới đâu ngay giây tiếp theo. Những quá trình lãng quên này làm họ rất tức giận nhưng rồi cũng bất lực. Ai mà muốn điều trị chứng bệnh kỳ lạ này chứ, ông nói đúng không, bác sĩ?”
“Nhưng cô sẽ trở nên lo lắng, mất ngủ, thậm chí trầm cảm vì ký ức đau khổ. Cô thực sự cần điều trị những trạng thái không tốt cho sức khỏe này.”
“Đã không thể chữa khỏi... Tôi sẽ bị mắc kẹt trong những ký ức ấy cả đời...” Có lẽ chủ đề này lại khiến nhiều hồi ức đau khổ hiện ra trong tâm trí cô. Cô cúi đầu, quần áo bệnh nhân rộng thùng thình làm cô nhìn càng thêm gầy yếu. Cô ôm chặt hai tay mình, muốn cuộn mình lại, nhưng tư thế đó cũng không thể mang tới cho cô cảm giác an toàn dù chỉ một chút: “Từng ngày, từng giờ, tôi luôn có thể thấy bố nuôi chết trước mặt tôi, mà người khiến ông ấy chết thảm, là vợ ông ấy, mẹ nuôi của tôi.”
“Nếu đau đớn như thế, tại sao cô còn muốn vào bệnh viện, đến gần mẹ nuôi của cô?”
“Tôi không biết...”
“Cô đang trừng phạt mình, Tiểu Nhu.” Bác sĩ nói: “Cô biết mà, không ai có thể giúp đỡ cô, người có thể giải thoát cho cô, chỉ có chính cô thôi. Mẹ nuôi cô đã quên tất cả, bố nuôi cô cũng lên thiên đường rồi, hãy tha thứ cho bản thân nhé.”
“Đúng vậy, một người thì quên hết, một người thì lên thiên đường, nhưng họ đã bỏ tôi lại trong ký ức này.” Cô chợt bật cười, bắt đầu rơi lệ, nước mắt ngày càng nhiều, ngày càng nhiều, tựa như nỗi đau không thể nguôi trong lòng cô: “Có lúc tôi thà bà ấy có thể bóp ch ết tôi cho rồi, mỗi khi bà ấy siết cổ tôi, tôi luôn hy vọng bà ấy đừng buông tay. Cứ như vậy, cứ chết như vậy cũng tốt, dù sao bà ấy sẽ quên thôi. Nhưng tôi không thể... ngay cả quyền được quên tôi cũng không có.”
Chuyển sang video kế tiếp, cô nằm một mình trên giường bệnh, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà.
Làn da cô còn xanh xao hơn cả quần áo bệnh nhân, vết hằn màu đỏ trên cổ càng thêm rõ ràng.
Một bác sĩ xuất hiện trong phòng bệnh, nói với cô: “Tiểu Nhu, chúng tôi vừa thảo luận xong, chúng tôi muốn tiến hành liệu pháp thôi miên cho cô một lần, mong cô có thể đồng ý.”
“Cứ làm đi.” Cô nhắm mắt: “Biến tôi thành chuột bạch cũng được, vật thí nghiệm cũng được, sao cũng được.”
“Đây không phải thí nghiệm... Chúng tôi thật sự muốn giúp đỡ cô, xin cô hãy tin tưởng bác sĩ...”
Nhưng lần thôi miên đó, cũng hoàn toàn thất bại.
Đối mặt với ký ức có logic rõ ràng trong tiềm thức khổng lồ của Diệp Tiểu Nhu, dù có người muốn giúp cô lãng quên ký ức nào đó, cũng trở nên vô dụng.
Sau đó, cô vẫn tiếp tục trải qua đủ loại điều trị. Có lẽ ngay từ đầu, mỗi bác sĩ cô gặp đều muốn giúp đỡ cô gái bị nhốt trong hồi ức này, nhưng dần dà, họ phát hiện cô thật sự là một người rất phù hợp với việc thí nghiệm Y học.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khi video chuyển cảnh lần nữa, cô gái trong màn hình dường như đã sụt hơn bốn mươi ký, môi cũng trắng bệch.
Khi xem đến đoạn điều dưỡng muốn banh miệng cô ra nhét thuốc vào, Dương Viêm tắt video, điều khiển từ xa cầm trong tay rơi xuống đất.
Có nhiều người tò mò, rốt cuộc vì nguyên do gì mà cô gái thông minh này đã tự đưa mình vào bệnh viện tâm thần vậy?
Lúc xem những video tài liệu ấy, Dương Viêm hiểu hết rồi.
Cô không nhập viện để điều trị, cũng không phải để trừng trị tội phạm nào lợi dụng nguyên nhân tinh thần mà thoát khỏi việc ngồi tù.
Cô đang muốn trừng phạt bản thân!
Người thân duy nhất còn lại, tức là người được gọi mẹ nuôi kia. Sau khi cãi nhau với chồng và lái xe đâm chết người chồng đang ngăn cản, bà ấy đã mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng. Tội danh chồng qua đời trong tai nạn xe, bà ấy còn đổ hết lên đầu con gái nuôi. Lấy cớ báo thù cho chồng, bà ấy không chỉ một lần muốn giết cô con gái nuôi chỉ mới hai mươi của mình.
Nhưng Diệp Tiểu Nhu, cô gái ngốc đấy, sau khi mẹ nuôi vào bệnh viện tâm thần, cô lại lấy lý do mình cũng mắc bệnh tâm thần rồi tự mình nhập viện.
Không ai sẽ vô cớ khiến trên lưng mình đeo cái danh từng là bệnh nhân tâm thần cả.
Cũng không một người bình thường nào sẵn lòng trở thành một kẻ từng ngồi tù.
Nhưng cô đã để mình gánh hai cái mác khó tả này.
Một lần, vì người thân của mình. Một lần, vì bạn bè hôn mê của mình.
“Nhốt mình cũng tốt, ít nhất trong tù, sẽ không ai có cái nhìn thành kiến về cháu. Cũng sẽ không có nhiều vấn đề hay logic gì. Vì tất cả mọi người đều mang tội, đều ăn cơm giống nhau, ngủ giường giống nhau, mặc quần áo giống nhau, thông minh hay không, giàu sang hay không, cũng chẳng khác mấy. Đối với cháu, đó là nơi thích hợp nhất.”
Diệp Tiểu Nhu đã từng nói thế với Thiệu Lương Vỹ.
Lúc lên chín, cô được Thiệu Lương Vỹ đón về trong một chuyến công tác. Vì khu vực trại trẻ mồ côi cô từng ở xảy ra thiên tai, trại trẻ mồ côi bị phá hủy, cô là một trong những cô nhi sống sót, nhưng không ai nhận nuôi cũng không nơi nương tựa. Cô đã nhường tất cả cơ hội được nhận nuôi cho các bạn nhỏ bên cạnh, đến cuối cùng chỉ còn mình cô rơi vào đường cùng, buộc phải lưu lạc.
“Nói chú nghe, cháu muốn một mái nhà không?”
Diệp Tiểu Nhu nhỏ tuổi ngây thơ gật đầu: “Chú có thể cho cháu một mái nhà sao?”
“Tất nhiên rồi. Tuy chú bề bộn nhiều việc, không thể chăm sóc cháu, nhưng chú nhất định sẽ cố gắng tìm cho cháu một gia đình yêu thương cháu, để Tiểu Nhu có thể trưởng thành trong hạnh phúc.”
“Vậy tốt quá ạ, rốt cuộc Tiểu Nhu cũng có thể có một mái nhà rồi!”
Nào ngờ, lời hứa hẹn lúc ấy, đã trở thành nỗi ân hận lớn nhất cả đời Thiệu Lương Vỹ.
Nếu biết trước biến cố đó sẽ xảy ra, ông thà giữ cô gái đáng thương này bên cạnh mình. Dù không thể chăm nom cô thường xuyên, nhưng chí ít cũng sẽ không khiến cô phải nhận nhiều ký ức đau khổ như vậy.
Những video tài liệu này, vốn chỉ cần mấy giờ là có thể xem hết.
Song, Dương Viêm đã xem xuyên suốt mười buổi tối.
Trước ngày dẫn cô đi liên hoan cùng đồng nghiệp trong công ty lần đầu, anh đã thức trắng suốt đêm.
Trên đời này, không ai sẽ hạnh phúc cả đời, mỗi người đều có nỗi khó xử riêng, mỗi người đều sẽ trải qua chuyện đau khổ, đây là điều tất yếu.
Anh đã gặp vô số người phải gánh chịu tổn thương nặng nề vì các lý do khác nhau trong cuộc sống, nhưng chưa từng có ai, khiến anh xót xa tới nhường này.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô bị hồi ức giày vò, ánh mắt tuyệt vọng của cô khi nằm trên giường bệnh, cô chằng chịt vết thương nhưng vẫn mỉm cười đút cơm cho mẹ nuôi. Mỗi một Diệp Tiểu Nhu, đều làm anh đau lòng tới mức muốn xuyên qua thời không, đến từng thời điểm khổ sở của cô để giúp đỡ cô, vỗ về cô.
Trên thế gian này, có mấy ai thực sự từng đau lòng vì cô đây?
Nhưng khi tới công ty, thấy Diệp Tiểu Nhu luôn mỉm cười, tựa như không để chuyện gì trong lòng, anh chỉ có thể thầm thở dài.
Cô gái khờ của anh, chưa từng giãi bày nỗi khổ trong lòng mình với bất cứ ai.
Cô nhốt mình trong hồi ức đau đớn quá lâu rồi.
Dẫu phải dốc hết sức lực, anh cũng muốn tặng cô vài kỷ niệm vui vẻ, mỗi ngày một chút thôi cũng được.
Ban đầu, anh chỉ xót thương đến tận xương tủy, dần dà, nỗi xót thương này đã thay đổi.
Qua từng ngày anh càng để ý hơn, qua từng khoảnh khắc anh càng quan tâm hơn, thậm chí qua mỗi giây trông thấy cô, anh càng thích hơn so với hình bóng cô trong tâm tưởng của anh một giây trước đấy.
Anh đè nén tình cảm khó tả này, đơn giản vì muốn chờ đến ngày khi cô có thể thật sự tin tưởng anh, mà không cần phải hứa hẹn vài câu sáo rỗng.
Trên đời, êm tai nhất là hứa hẹn, vô dụng nhất cũng là hứa hẹn.
Do đó anh đang đợi, đợi tới khi cô có thể thực sự cảm nhận được tình cảm nơi anh.
Cứ tưởng rằng cuối cùng cũng đến lúc ấy, thế nên anh đã chuẩn bị sẵn sàng hết tất cả, nhưng ngờ đâu...
Một nụ hôn, đã khiến anh đánh mất lý trí, chỉ trong chớp mắt đấy, thậm chí anh còn không biết mình đang ở trong mộng, hay thực tại nữa.
Mãi tới khi thấy cô dần đỏ mặt, hơn nữa còn định chạy trốn, rốt cuộc cơ thể anh cũng không kiềm chế nổi, anh đứng dậy giữ chặt cô.
Muốn trốn?
Vốn sợ mình gấp gáp quá sẽ dọa đến cô, nhưng tuyệt đối không ngờ, cô lại tặng anh một “bất ngờ” lớn như vậy, quả thực khiến anh vừa tức giận, vừa buồn cười.
Giận do không thể nhận ra tâm tư của cô, buồn cười do thấy cô như muốn bỏ chạy sau khi làm chuyện sai. Nhưng mãnh liệt hơn hết, là cả con tim đã trở nên rộn ràng vì chính nụ hôn này.
Trước ánh mắt ngây ngốc của cô, anh vòng hai tay ôm cô, rồi đặt cô lên mặt bàn.
Cô rất nhẹ, dễ dàng bế lên.
Gò má cô đã đỏ bừng, hai tay vẫn vô thức ôm cổ anh, cô cứ ngồi trên bàn như thế, luống cuống trừng mắt nhìn anh.
“Anh... anh muốn làm gì?”
Cô tỏ vẻ kinh ngạc, như thể không hề nhận ra mình vừa mới làm gì.
Trí nhớ tốt như vậy, sao có thể quay đầu thì quên ngay được chứ?
Anh thầm buồn cười, ôm thắt lưng cô, hoàn toàn dùng hành động để cô hiểu, hành động vừa rồi của cô đã hoàn toàn đốt cháy trái tim đang đập vì cô thế nào.
Kết thúc nụ hôn xong, cô vẫn còn ở trong trạng thái choáng váng khi mở mắt ra, nhưng nét bướng bỉnh kiêu ngạo lúc nãy đã biến mất. Đôi mắt cô sóng sánh, giống hệt một bé mèo muốn bắt nạt người khác lại bị người khác bắt nạt.
“Tôi muốn nói em nghe một chuyện.”
Cô chớp chớp mắt: “Hình như tôi biết anh muốn nói gì.”
“Không, em không biết đâu.” Anh nghiêng người hôn lên môi cô: “Em hoàn toàn không rõ, anh thích em tới cỡ nào...”
Cô nói cô biết, nhưng thật ra, cô không hề biết. Khi xem những video và tài liệu đó, anh đã muốn ôm cô gái yếu ớt nhưng đầy dũng cảm này vào lòng, bộc bạch rằng, anh sẽ che chở cô, sẽ không bao giờ để cô phải chịu tổn thương nào nữa.
Có lẽ anh không thể xua tan hết hồi ức đau khổ của cô, song, anh sẽ hết lòng hết dạ, tạo nên những kỷ niệm đầy ắp ấm áp và đẹp đẽ trong tương lai của cô.