Người Khác Là Vực Sâu

Chương 62




“Khi em vừa hay tin chị là mục tiêu trong kế hoạch của họ, phản ứng đầu tiên của em là sợ hãi, vì em biết chị mới thoát khỏi một vực sâu, lại chuẩn bị rơi vào vực sâu khác. Nhưng em không biết nên làm gì, với khả năng của mình, em không thể ngăn cản tất cả những điều này xảy ra. Em muốn nói mọi chuyện với chị, nhưng rồi chỉ bất lực. Lúc thấy nhiều người lần lượt tự sát, em chìm trong nỗi lo sợ chưa từng có.”

Trên màn hình, bóng dáng gầy yếu của Tô Bối dần trở nên mờ nhạt, tựa như toàn bộ cơ thể cậu ấy đang bị bóng tối nuốt chửng.

“Em biết chị sẽ chiến đấu với chúng, em biết chị đang được thế lực hùng mạnh bảo vệ, em biết chị sẽ bình an vô sự. Nhưng nỗi sợ về cái chết luôn ăn mòn thần kinh em, hằng đêm em cứ mơ thấy chị chết trong tay chị. Em biết chẳng một ai có thể giết chị, trừ chính bản thân chị, hoặc người chị yêu nhất. Cơn ác mộng kỳ lạ này gần như tra tấn em đến phát điên, em nghĩ tại sao người chết không phải em? Người chết nửa năm trước nên là em, người nên chết hiện giờ cũng nên là em. Còn chị, Diệp Tiểu Nhu, thần hộ mệnh của em, mãi là bạn bè duy nhất của em. Chị phải sống thật tốt, chị không nên bị kéo vào vực thẳm tối tăm nữa. Nếu nhất định phải có một người hoàn thành kế hoạch kia, em cũng hy vọng em có thể thay chị... Bất luận là ai, người đó cũng không nên là chị...”

Diệp Tiểu Nhu hít sâu một hơi, nỗi phẫn uất tột độ khiến khắp người cô run rẩy. Cô hận không thể lập tức lôi Chử Nhiên trong bóng tối ra, hung hăng đập cậu ta, hung hăng tấn công cậu ta.

Cô hết nghe nổi rồi.

“Chử Nhiên, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Cô nghĩ tôi muốn làm gì?” Chử Nhiên cười khẩy: “Tên ngu xuẩn kia cho rằng bản thân có thể thay thế sự tồn tại của cô ư? Cậu ta xứng sao? Trên thế giới này, không ai có thể thay thế cô, cô hoàn hảo tới thế, hoàn hảo như một sự tồn tại không có thật. Khi tôi biết được tất cả quá khứ từ nhỏ đến lớn của cô, cô biết tôi cảm thấy ra sao không?”

“Vậy cậu muốn làm gì tôi đây? Chử Nhiên.” Diệp Tiểu Nhu nói: “Lôi kéo tôi, hay giết tôi? Cậu biết mà, để tôi trở thành đồng phạm của cậu là chuyện không thể. Để tôi tự giết bản thân chắc chắn cũng không thể, trừ phi cậu hạ độc tôi. Bằng không, loại chuyện này tuyệt nhiên sẽ không xảy ra trên người tôi.”

Chử Nhiên cười: “Tất nhiên tôi biết chứ, cô là một người trân trọng sinh mệnh đến cỡ nào. Dẫu bất lực nhìn bố nuôi cô thương nhất chết trước mắt cô, cô cũng có thể thờ ơ. Dẫu nhìn mẹ nuôi thân yêu của cô chịu khổ trong bệnh viện tâm thần, cô cũng có thể bình tĩnh ngồi quan sát. Xem đi, ban nãy còn có một người yêu thương cô tìm đến cái chết vì cô, cô vẫn có thể thong dong đối mặt. Đây mới là cô, Diệp Tiểu Nhu, cô không hề yếu ớt như họ nghĩ.”

“Lương thiện là phẩm chất vô dụng nhất trên đời này, chỉ khi vứt bỏ nó rồi, mới có thể vươn tới niềm vui lớn hơn.”

Rõ ràng vẫn là chất giọng thiếu niên, nhưng từng câu cậu ta nói lại hệt như lời thì thầm của ma quỷ: “Cô xem, vứt bỏ lòng lương thiện vô dụng ấy, chẳng phải cô sẽ dễ chịu hơn hẳn sao?”

“Mạng Tô Bối là do tôi trả mọi giá để cứu về, cậu ấy sẽ không dễ dàng tìm đến cái chết như thế.” Diệp Tiểu Nhu cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, hiện giờ, lý trí cực hạn của cô vẫn chiếm thế thượng phong: “Người tôi liều mạng cứu về, sẽ không vì lời nói dối của cậu mà dễ dàng kết liễu sinh mệnh của mình. Chử Nhiên, từ nhỏ đến lớn cậu luôn thuận buồm xuôi gió, cậu không hề hiểu một người từng thoát khỏi địa ngục sẽ quý trọng mạng của mình đến mức nào đâu.”

Lời này khiến bầu không khí chợt trở nên im lặng.

Cô nói không sai, bất luận tư tưởng của Chử Nhiên độc ác ra sao, bất luận cậu ta thấy thế giới này buồn cười tới cỡ nào, điều duy nhất cậu ta không thể phản bác, chính là như lời cô nói. Cậu ta không trải qua quá khứ địa ngục, dù cậu ta đã chứng kiến nhiều chuyện, cậu ta cũng không có quá khứ đau đến tận xương tủy. Một người không yêu thương ai, thậm chí có khả năng không được yêu thương, sao có thể cảm nhận nỗi đau đớn lẫn niềm hạnh phúc tột cùng này?

“Cô nói đúng.” Rốt cuộc trong giọng cậu ta đã mất đi niềm vui nghiền ngẫm kia: “Cậu ta không chọn tự sát, với tính cách hèn nhát của cậu ta, cậu ta thực sự không có lá gan ấy. Có điều, cô cũng xem nhẹ tình cảm của cậu ta dành cho cô rồi, cô có thể mặc kệ bản thân bị thương nặng và vẫn ngồi tù vì cậu ta. Vậy cô cảm thấy cậu ta không thể vì cô mà xông vào địa ngục một lần nữa sao?”

“Đừng quên, đám người làm nhục cậu ta dạo trước, đám người chế nhạo cô đã bị bắt giam, bây giờ chúng vẫn đang thụ án trong tù, trong số chúng thậm chí còn có trẻ vị thành niên, có thể không lâu nữa sẽ được thả. Cô đoán xem, liệu Tô Bối có thể vì cô, vì chính cậu ta, đi báo mối thù này không?”

Diệp Tiểu Nhu sửng sốt.

Cậu ta nói đúng, chuyện thế này, có lẽ Tô Bối sẽ làm thật.

Cậu ấy đã kìm nén bản thân quá lâu, một người kiềm chế tới mức đỉnh điểm, nếu không biến thành kẻ điên, thì cũng sẽ biến thành ma quỷ.

“Đã bốn rưỡi sáng rồi. Cô nói xem, tới lúc mọi người đi làm, sẽ đọc được tin sốt dẻo gì trên điện thoại của mình đây? Một thiếu niên sống thực vật nửa năm bỗng mất kiểm soát, cầm dao đâm người khác bên đường nên bị bắt bỏ tù, hay một thiếu niên mắc bệnh tâm thần đột nhiên nổi điên giế t chết bố mẹ mình, hay bố mẹ suy sụp phải tự sát vì con trai phát điên nửa đêm...”

“Đủ rồi!” Diệp Tiểu Nhu tức giận nói.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Không, không đủ, còn lâu mới đủ.” Chử Nhiên nói: “Trò chơi còn chưa tới đoạn hay nhất, sao có thể đủ chứ?”

Điện thoại trong túi chợt vang lên, dãy số xa lạ, cô vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói nghẹn ngào quen thuộc của Tô Bối: “Tiểu Nhu... Em... Hình như em đã giết... giết...”

Tút... tút... tút... Cô còn chưa nghe rõ cậu ấy nói gì, điện thoại đã bị ngắt, muốn gọi lại thì mất tín hiệu.

“Tô Bối!”

Trong lúc hoảng hốt, dường như cô thấy sắc mặt của Tô Bối chuyển từ nỗi tuyệt vọng đẫm lệ sang vẻ kiên quyết đầy dứt khoát.

“Cô đang cảm thấy, từ trước tới nay đứa trẻ kia chưa từng dũng cảm như vậy, đúng không? Cậu ta có thể tự sát vì cô, dĩ nhiên cũng có thể giết người vì cô.” Giọng nói ác độc của Chử Nhiên tiếp tục: “Cô xem, người cô từng cứu vớt, vẫn có ích, không phải sao?”

“Chử Nhiên, tên khốn này.” Diệp Tiểu Nhu đỏ bừng mắt: “Tôi thề, nhất định tôi sẽ hủy hoại cậu!”

“Chớ nóng, giữa chúng ta, ắt có một người phải xuống địa ngục.” Chử Nhiên cười: “Nhưng trước lúc ấy, chúng ta vẫn nên hoàn thành trò chơi này thôi.”

Cô định đáp trả, cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra.

Một luồng khí âm u lạnh lẽo thấu xương lập tức xộc vào da cô, thấm vào lục phủ ngũ tạng trong cơ thể cô.

Cùng lúc đó, một mùi hương quen thuộc khó hiểu bay từ sau cánh cửa kia tới, cô tiến từng bước đến cánh cửa rồi ra ngoài.

Ánh đèn chói lóa khiến cô không nhịn được mà nhắm hai mắt, khi mở ra lần nữa, cô đã thấy một cảnh tượng khác.

“Cô gái, cô xem, trên trời có nhiều cá đang bay quá, cánh con nào cũng dài, chúng bay tới bay lui, lượn qua lượn lại...”

Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục bệnh nhân vừa vẫy tay vừa chỉ cô nhìn lên bầu trời, nhưng bên trên nào có bầu trời gì, rõ ràng đó là trần nhà bệnh viện.

Bệnh viện Long Sơn An Định, nơi tập trung bệnh nhân tâm thần trong miệng mọi người ở thành phố này.

Một điều dưỡng vội vã đi qua cô, hai bảo vệ gấp rút theo sau, họ đang đến phòng bệnh có bệnh nhân mất kiểm soát. Trường hợp này, gần như ngày nào cô cũng có thể gặp.

Đúng vậy, mỗi ngày.

Mọi người ở đây, hoặc ngờ nghệch, hoặc phát điên, ngoại trừ nhân viên y tế và bảo vệ, nơi này không có một ai là bình thường.

“Vậy cô cho rằng những người sống ngoài bệnh viện, chắc chắn sẽ bình thường ư?” Một giọng nói xa xôi vang lên bên tai cô, cô quay đầu, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đứng kế cô, hỏi: “Không ở trong bệnh viện này thì nhất định là người khỏe mạnh sao? Trái lại, những người gọi là bệnh nhân trong bệnh viện, chắc chắn là kẻ điên sao? Cô nhìn những người mất trí này đi, cô hỏi xem có ai trong số họ cảm thấy mình thật sự bị điên không?”

“Thầy Lưu, anh nên đi dạy học rồi.” Diệp Tiểu Nhu bất đắc dĩ nhìn thầy Toán trước mắt: “Đề toán hôm nay còn chưa giải xong, học sinh đang chờ anh đó.”

“Ồ đúng, tôi vừa giao một trăm bộ đề, không biết tụi nhỏ làm xong chưa, tôi phải đi kiểm tra đã.”

Cô bước qua từng phòng bệnh, đúng lúc thấy hai điều dưỡng cao lớn đang giữ chặt một bệnh nhân rối loạn lưỡng cực đang suy sụp tinh thần trên giường.

Diệp Tiểu Nhu đứng quan sát ở cửa phòng bệnh. Dưới tác dụng của thuốc an thần, bệnh nhân kia dần trở nên yên lặng, nhưng nỗi vô vọng trong mắt cô ấy thì hệt như chất độc lan ra toàn thân.

“Tiểu Nhu, bà Diệp muốn gặp cô.”

Nghe thế, Diệp Tiểu Nhu bước tới một phía.

Từ vài tháng trước, sau khi bố nuôi Văn Cảnh Chi của cô qua đời trong tai nạn xe, mẹ nuôi Diệp Uyển đã mắc chứng hoang tưởng nghiêm trọng, bệnh trầm cảm ngày càng nặng hơn.

Người phụ nữ kia vẫn không thể chấp nhận sự thật chồng mình đã mất mạng, sau mấy lần cố gắng tự sát, cuối cùng bà ấy cũng bị đưa vào bệnh viện tâm thần cưỡng chế điều trị.

“Tiểu Nhu, con tôi, con đến rồi.”

Nhìn người phụ nữ xinh đẹp gầy gò kia, Diệp Tiểu Nhu chậm rãi bước vào: “Dì, dì muốn gặp con à?”

“Con bé khờ khạo này, sao còn gọi dì, không phải con đã sớm gọi Cảnh Chi là bố rồi à?” Diệp Uyển cười nhìn cô: “Sao còn không chịu gọi mẹ một tiếng mẹ chứ?”

Diệp Tiểu Nhu trầm mặc nhìn bà ấy.

“Bố con đấy, đêm qua anh ấy đã làm công tác tư tưởng cho mẹ rất lâu, thật ra mẹ cũng nghĩ thông suốt rồi. Nếu đời này không thể sinh con, vậy mẹ cũng sẵn lòng xem con như con gái mẹ. Một cô gái xinh xắn xuất sắc như thế, quả thực là món quà ông trời ban cho chúng ta.” Bà ấy mỉm cười vươn tay với Diệp Tiểu Nhu: “Đến đây, con gái ngoan, mau tới để mẹ ngắm con kỹ hơn, có phải con đã lớn hơn một chút rồi không?”

Diệp Tiểu Nhu nhìn bà ấy một lát, rốt cuộc vẫn không chống đỡ nổi cặp mắt chờ mong của bà ấy, cô đi từng bước về phía bà ấy.

Diệp Uyển nhẹ nhàng giữ cánh tay cô, vuốt v e tay cô: “Không ngờ rằng, trại trẻ mồ côi xa xôi như vậy lại có thể nuôi dưỡng một cô gái xinh xắn tới nhường này. Con biết không? Bố con bảo con giống một thiên thần nhỏ, vừa đáng yêu vừa thông minh, còn đẹp như thế, lại cùng họ với mẹ, đúng là có duyên. Anh ấy thật lòng xem con như con gái ruột, luôn muốn chăm sóc con tới khi con trưởng thành. Mẹ đã nghĩ, nếu có một ngày mẹ mang thai, bố con cũng có thể yêu thương con gái ruột của chúng ta như yêu thương con không? Con gái ruột của mẹ... liệu con bé có buồn không nhỉ?”

“Sẽ không đâu ạ.” Diệp Tiểu Nhu nhẹ giọng trả lời: “Con có thể yêu thương em gái. Nếu dì không thích... con cũng có thể rời đi, đi thật xa, chỉ cần mọi người vui vẻ là tốt rồi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Đúng vậy, con nên đi.” Diệp Uyển vừa dịu dàng nói xong, đã đâm móng tay sâu vào làn da non mềm trên cánh tay cô, từng móng tay tạo ra vết rỉ máu.

Diệp Tiểu Nhu vẫn không nhúc nhích đứng đó, như thể không hề đau đớn.

“Bố con nuôi dưỡng con tốt như vậy, sao con có thể không đi... Sao con có thể... không đi cùng anh ấy chứ?”

Đôi tay kia chợt bóp chặt cổ tay cô, như muốn bẻ gãy cổ tay cô, bấy giờ Diệp Tiểu Nhu mới lên tiếng, giọng vẫn êm ái như trước: “Dì, dì làm đau con, dì buông ra... được không ạ?”

“Buông con ra... Được. Vậy con nói cho mẹ biết, bố con đâu? Cảnh Chi của mẹ đâu?” Diệp Uyển ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cô chòng chọc: “Tại sao không thấy anh ấy? Anh ấy đâu rồi? Tại sao, tại sao ai cũng nói anh ấy đã chết?”

Diệp Tiểu Nhu dừng một chút, trong cổ họng như bị vũ khí sắc bén gì đó cắt qua. Khi nói tiếp, giọng cô như mang đầy mùi máu tươi: “Phải, ông ấy thật sự... không còn trên đời này nữa.”

Đồng tử của Diệp Uyển đột nhiên giãn to ra.

Bà ấy khó tin trừng mắt nhìn Diệp Tiểu Nhu, cứ như cô vừa thốt ra một câu đáng sợ hơn tất cả.

“Con nói bậy bạ gì vậy? Bố con vẫn tốt, đêm qua anh ấy còn nói với mẹ dẫn con ra ngoài chơi, sao con có thể nguyền rủa bố con như thế!” Diệp Uyển nâng tay lên, vô tình giáng vào mặt cô một bạt tai.

Gò má Diệp Tiểu Nhu bắt đầu sưng đỏ, trông rất rõ ràng.

“Con nói linh tinh, con thực sự là - là một đứa vô ơn!” Tát xong, dường như bà ấy còn chưa hả giận, bất chợt bóp cổ Diệp Tiểu Nhu, ấn mạnh cô xuống giường.

Chẳng mấy chốc, điều dưỡng đứng trước cửa đã nghe thấy động tĩnh, lập tức tiến vào cuống quýt kéo cô ra, Diệp Tiểu Nhu ôm cổ ngồi dậy ho khan dữ dội.

Khi ngẩng đầu, Diệp Uyển đã giàn giụa nước mắt: “Sao con có thể như vậy, tại sao con không cứu bố con, anh ấy đã xem con như con gái ruột mà!”

Diệp Tiểu Nhu nức nở nói: “Con có cứu, dì hãy tin con, con thật sự đã cố hết sức cứu ông ấy, nhưng con...”

“Con nói láo! Con thông minh như thế, con thông minh đến mức không giống một đứa bé mồ côi mà! Sao con có thể không cứu được anh ấy!” Diệp Uyển nổi điên gào khóc: “Con giết mẹ đi, Tiểu Nhu, mẹ đau khổ lắm rồi, mẹ không thể sống thiếu anh ấy... Tiểu Nhu, con hãy thương xót mẹ, đưa mẹ tới gặp anh ấy đi, mẹ thật sự không chịu đựng nổi nữa...”

“Không, con không thể...” Diệp Tiểu Nhu sụp đổ nói: “Dì sẽ tốt lên, con sẽ điều trị ở đây với dì, nhất định dì sẽ tốt lên.”

“Anh ấy cũng đã chết! Sao mẹ có thể sống tiếp, chúng ta phải đến bên cạnh anh ấy!” Diệp Uyển la to: “Con không cho mẹ chết, được, vậy con phải chết, con hãy chết cùng bố con đi!”

Dao găm sắc bén lóe sáng trước mắt cô, bị k1ch thích bởi tiếng hét điên cuồng của bà ấy, Diệp Tiểu Nhu sắp gục ngã: “Con không thể! Chú ấy chưa từng nói con phải chết, chú ấy dặn con phải sống tốt, chú ấy luôn bảo con phải sống thật tốt!”

“Nhưng phải có một người trong chúng ta đến bên cạnh anh ấy, không phải mẹ thì chính là con, Diệp Tiểu Nhu! Con không muốn thay mẹ tìm đến cái chết thật sao?!”

Diệp Tiểu Nhu nhìn con dao găm, rốt cuộc không nhịn được mà cầm lên.

Giữa từng tiếng gào khóc tan nát cõi lòng của Diệp Uyển, cuối cùng cô cũng hướng dao găm về phía mình.

- Tiểu Nhu.

Diệp Tiểu Nhu mở choàng mắt, bốn phía lặng ngắt như tờ, cô thấy nội thất quen thuộc trong công ty. Lâm Linh và Giang Thạc đang ăn điểm tâm ở phòng trà, Diêm Tiêu Tiêu và lão Mã tiếp đón khách hàng bên phòng làm việc, còn anh...

Diệp Tiểu Nhu đi theo cầu thang lên lầu, mở cửa văn phòng của anh ra, bên trong im ắng.

Anh không ở đây à?

Cô bước vào, thấy người đàn ông cao lớn vững chãi kia đang đứng trước cửa sổ, anh đưa lưng về phía cô.

Lòng cô dâng lên cảm giác kỳ diệu, cô cẩn thận hỏi: “Sếp, anh đang làm gì vậy?”

“Tôi nên hỏi em câu này mới phải, Tiểu Nhu, em đang làm gì vậy?”

Dương Viêm xoay người, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như mọi khi, nhưng ánh mắt nhìn cô rất phức tạp, tựa như cô đã làm sai chuyện gì. Anh định mở miệng răn dạy, nhưng rồi có phần không nỡ.

Diệp Tiểu Nhu hơi ngẩn ra.

“Tôi... tôi không biết, tôi không biết tôi đang làm gì.” Cô luống cuống cúi đầu nhìn tay mình: “Tôi nhớ... hình như tôi cầm một con dao găm.”

“Tôi đã từng dặn em, không được làm chuyện nguy hiểm khi không có tôi bên cạnh.”

Anh tiến từng bước tới gần cô, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, đôi mắt điềm tĩnh sâu thẳm kia chăm chú quan sát cô: “Nhìn vào mắt tôi này. Diệp Tiểu Nhu, em phải biết hiện tại em đang làm gì, rồi tự hỏi, đây có phải chuyện em nên làm không. Lúc em nhận ra em đang làm việc không nên làm, em phải lập tức lấy lại lý trí. Hãy nhớ kỹ, tôi sẽ mãi ở bên cạnh em.”

Diệp Tiểu Nhu nhìn thẳng vào anh, nước mắt dần khiến tầm nhìn của cô trở nên mờ nhòe.

“Sau khi tôi đếm ngược ba tiếng, em sẽ thấy rõ tất cả mọi thứ xung quanh.”

“Ba.”

Ký ức về khoảnh khắc cuối cùng trong đầu cô bắt đầu ầm ầm rút đi như thủy triều, cô chứng kiến vô số mảnh vụn ký ức.

Biết bao đau khổ, tuyệt vọng, mang theo vô vàn tiếng kêu xé lòng.

“Hai.”

Cô buông tay ra, dao găm trong tay rơi xuống, vang lên âm thanh va chạm với mặt đất.

“Một.”

Đếm ngược chấm dứt.

Diệp Tiểu Nhu mở choàng mắt, bình tĩnh nhìn vào người trước mắt.