Có lẽ ai cũng sẽ mường tượng bản thân mình có một người bạn khác giới toàn năng hoặc xinh đẹp.
Nhưng ảo tưởng này chỉ thi thoảng mới xuất hiện, khi thi thoảng có cảm giác cô đơn hoặc thiếu tình yêu. Đây chỉ là một cơn ảo mộng đẹp đẽ cho cuộc sống hiện thực, tựa như khi con người đang yếu ớt bất lực thì sẽ luôn hy vọng có một vị anh hùng bay tới bên cạnh.
Còn có một kiểu người, sẽ xem những điều tưởng tượng thành sự thật, họ cố chấp, họ mắc bệnh, vậy nên một khi phát bệnh thì sẽ mất kiểm soát.
Đa số người mắc bệnh tâm thần đều không thừa nhận tinh thần của mình có vấn đề, nên lúc bệnh tình trở nên trầm trọng, họ sẽ bị người nhà cưỡng chế đưa vào bệnh viện tâm thần để điều trị. Rất ít người mắc bệnh nặng chịu chủ động chấp nhận điều trị, bởi vì họ không muốn thừa nhận mình mắc bệnh tâm thần. Thậm chí họ còn cảm thấy, ai nói họ bị tâm thần mới thực sự mắc bệnh tâm thần, điều này cũng khiến bệnh của họ ngày một trở nặng hơn.
Cũng chỉ trong một khoảnh khắc đó, Diệp Tiểu Nhu hiểu được nguyên do vì sao trước đây vào mỗi lần gặp Trần Giai Vỹ, cô luôn cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng cô vẫn chưa rõ, tại sao người này lại bắt cóc Triệu Hy Văn?
Trong mắt Trần Giai Vỹ lộ ra sát ý như dã thú.
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Tiểu Nhu đã chồng hình ảnh Trần Giai Vỹ trước mặt lên bóng dáng Thẩm Trạch.
“Muốn giết tôi sao...” Cô nhếch khóe miệng, ánh mắt lạnh lẽo: “Vậy tới đây đi... Người đầu tiên là Thẩm Trạch cũng không thể làm gì tôi, tôi muốn xem, hàng nhái như anh thì làm thế nào để giết tôi đấy.”
...
Sau khi Dương Viêm rời Cục Cảnh sát thành phố, chuyện đầu tiên anh làm là gọi cho lão Mã, bảo ông ta lập tức điều tra hồ sơ bệnh án của Trần Giai Vỹ, nhất là xem trong hồ sơ điều trị cậu ta có từng vào khoa Thần kinh hoặc khoa Tâm lý không.
Lão Mã điều tra luôn nhanh chóng, một lát sau đã gọi cho Dương Viêm: “Cậu ta từng bị mất ngủ nên đến khám tại khoa Thần kinh mất ngủ, bác sĩ chẩn đoán cậu ta bị tinh thần phân liệt và lo âu nghiêm trọng, nhưng cậu ta chỉ yêu cầu bác sĩ kê ít thuốc ngủ chứ không điều trị.”
“Xem ra lúc trước chúng ta đã bị lạc hướng.” Dương Viêm lạnh lùng nói: “Cậu ta luôn dẫn dắt chuyện Dương Tuyết Phi mất tích với vụ án, không ai hoài nghi cậu ta.”
Lão Mã sửng sốt: “Ý cậu là?”
“Dương Tuyết Phi vốn không hề tồn tại, nên mới không tra được người này.”
Lão Mã nghe không hiểu: “Ý cậu là cậu ta cố ý nói bậy?”
Dương Viêm không giải thích với ông ta nhiều, giờ anh đang lo lắng chuyện khác.
Lúc này Diệp Tiểu Nhu đang đứng trước cửa căn trọ của Trần Giai Vỹ, mà nhiều khả năng Trần Giai Vỹ đang ở trong nhà, có lẽ vì vừa rồi nghe được âm thanh của hai bọn họ nên cậu ta mới không mở cửa.
Nhưng nếu chỉ còn một mình Diệp Tiểu Nhu thì sẽ khác.
Chắc chắn cậu ta sẽ mở cửa để cô vào.
Diệp Tiểu Nhu thông minh như vậy, chỉ cần vào cửa nhìn một vòng thì sẽ hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra. Nhưng cô còn chưa biết video Tiêu Ngũ vừa cho anh xem, nên không biết chuyện bản xem trước livestream kia.
Chuyện đó, ắt hẳn có liên quan tới Trần Giai Vỹ, nhưng anh cần tự mình xác nhận.
“Điều tra bạn bè thời đại học của Trần Giai Vỹ, hỏi xem họ có biết Trần Giai Vỹ có bạn gái hay không. Còn nữa, điều tra tình trạng bệnh của cậu ta, xem vấn đề tinh thần của cậu ta bắt đầu từ khi nào.”
Dương Viêm cúp điện thoại, gửi một tin nhắn cho Diệp Tiểu Nhu, đợi mấy phút không thấy cô trả lời, anh đành gọi qua, nhưng cô không bắt máy.
Lúc đi lái xe mất hai mươi phút, khi trở về, anh chọn toàn đường nhỏ quen thuộc, chưa đến mười lăm phút đã tới nơi.
Anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên tầng, khi mở cửa, trong căn trọ đã trở nên bừa bộn, sô pha lật nhào, ly thủy tinh rơi vỡ khắp nơi, Trần Giai Vỹ ngã dưới đất, mặt úp xuống, cánh tay bị mảnh thủy tinh cứa rách, cậu ta đã ngất xỉu.
Còn Diệp Tiểu Nhu vẫn nguyên vẹn đứng đó, có điều sắc mặt cô hơi khó coi.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Cậu ta đánh lén sau lưng tôi, tôi chỉ tự vệ chút thôi.” Diệp Tiểu Nhu cử động vai, nói: “Vốn tôi chỉ định ra tay vừa phải, nhưng...”
“Nhưng?”
“Cậu ta thay đổi nhân cách, tôi không kiềm chế được.” Diệp Tiểu Nhu dừng một chút, hơi suy tư nhìn người nằm trên mặt đất: “Hoặc cậu ta giết tôi, hoặc tôi đánh cậu ta bất tỉnh. Tôi không còn lựa chọn nào khác.”
Dương Viêm nhíu mày, cầm lấy tay bị thương của cô quan sát, may thay miệng vết thương không sâu, không còn chảy máu. Thấy cô không sao, anh mới đến trước mặt Trần Giai Vỹ, ngồi xổm xuống nhìn tình trạng của cậu ta.
“Cô phát hiện ra lúc nào?” Anh hỏi Diệp Tiểu Nhu.
“Ngay từ đầu đã phát hiện căn trọ bất thường.” Diệp Tiểu Nhu nhìn bốn phía, trả lời: “Khắp nơi chỉ để mấy thứ cậu ta gọi là dấu vết sinh hoạt của bạn gái, nhưng dấu vết nào cũng giả tạo. Thế nên sau khi xác định Dương Tuyết Phi không tồn tại, tôi đã k1ch thích cậu ta một chút, muốn xem cậu ta có mối liên hệ trực tiếp nào với vụ bắt cóc gần đây không. Về phần anh nói... Tôi phát hiện lúc đánh nhau với cậu ta.”
Khi Diệp Tiểu Nhu xoay người gạt cậu ta ngã, cô đã nhận ra ánh mắt Trần Giai Vỹ thay đổi.
Trên thực tế, sự biến đổi đa nhân cách, thường chỉ xảy ra trong tích tắc như vậy. Đặc điểm lớn nhất của căn bệnh này là, hầu hết các nhân cách chính của chứng rối loạn đa nhân cách không hề biết tính cách của họ đã thay đổi trong giai đoạn này, nên trong lời kể của Trần Giai Vỹ mới có miêu tả “dường như bản thân đã mất ý thức”.
Trần Giai Vỹ sẽ không thể hiện thái độ xấu xa đầy ác ý như vậy, trong phút chốc Diệp Tiểu Nhu đã hiểu rõ tất cả.
Trần Giai Vỹ này, cũng không đơn giản là rối loạn đa nhân cách bình thường.
Người cậu ta gọi là bạn gái kia, e rằng đã sớm chuyển từ vọng tưởng đơn thuần thành một trong những nhân cách của cậu ta.
Diệp Tiểu Nhu hơi cúi đầu: “Nếu tôi có thể phát hiện khi cậu ta vừa tới tìm chúng ta, có lẽ sẽ không có chuyện sau đó.”
“Khoan trách bản thân, đến bây giờ mọi việc vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng.” Dương Viêm thản nhiên nói: “Cô ở bệnh viện lâu như thế, gặp được mấy người vừa phát bệnh đã bị phát hiện ngay?”
Diệp Tiểu Nhu gật đầu: “Anh nói đúng, vậy giờ phải làm gì? Dù nhanh chóng báo cảnh sát bắt cậu ta lại, phỏng chừng cũng không hỏi được cậu ta giấu người ở đâu... Điều kiện tiên quyết là người phải do cậu ta giấu thật.”
Dương Viêm suy nghĩ vài giây, lấy điện thoại gọi cho Tiêu Ngũ: “Tôi muốn tất cả manh mối từ camera giám sát vào ngày Triệu Hy Văn mất tích, ngay bây giờ.”
Tiêu Ngũ hỏi: “Được, giờ anh qua đây sao?”
Dương Viêm nhìn Diệp Tiểu Nhu, trả lời: “Không còn nhiều thời gian để sàng lọc, bây giờ tôi bảo Diệp Tiểu Nhu qua trước, cô ấy sẽ điều tra, tốc độ cũng nhanh hơn.”
Tiêu Ngũ cũng biết thời gian khẩn cấp, anh ta đồng ý ngay: “Ừ được, kêu cô ấy tới đây đi, vậy còn anh?”
“Tôi phải điều tra chuyện quan trọng khác, xong việc sẽ nói anh.” Dứt lời, anh cúp điện thoại, bảo Diệp Tiểu Nhu: “Cô qua xác nhận xem, rốt cuộc người mang Triệu Hy Văn đi có phải Trần Giai Vỹ không, tôi nghi ngờ... có thể cậu ta còn đồng phạm.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Diệp Tiểu Nhu hỏi: “Còn anh thì sao? Bây giờ anh định thôi miên cậu ta à?”
“Chỉ còn mỗi biện pháp này thôi.”
“Không được, quá liều lĩnh, anh biết thôi miên người bị rối loạn đa nhân cách là một chuyện rất mạo hiểm không? Trần Giai Vỹ là một người dễ chấp nhận ám thị, anh biết thôi miên một người như vậy rất nguy hiểm không? Ngộ nhỡ xuất hiện vấn đề khi đang thôi miên, trách nhiệm sẽ đổ hết lên đầu anh đấy.”
Dương Viêm hỏi: “Video báo trước nói vào rạng sáng mai Triệu Hy Văn sẽ bị livestream treo thưởng hành hạ đến chết, ngoại trừ cách này, cô còn cách nào tốt hơn sao?”
Diệp Tiểu Nhu mím môi: “Nếu nhân cách phụ là tên tội phạm kia thật, tôi không thể để một mình anh ở đây.”
Tim Dương Viêm chệch nhịp, anh bật cười: “Ý cô là người đã bị cô đánh, có thể đủ sức chống lại tôi sao?”
Diệp Tiểu Nhu nhìn Trần Giai Vỹ đang bất tỉnh, rồi bước tới trước mặt Dương Viêm, ánh mắt cô dần trở nên nặng nề đầy bướng bỉnh: “Khi đánh nhau, hầu như tôi chưa từng thua, vì tôi không cần quan tâm gì cả, cũng không có người nào trong bọn họ sẵn sàng liều mạng như tôi. Nhưng anh thì sao? Chẳng lẽ anh cũng giống tôi ư?”
Dường như Dương Viêm hơi giật mình, sắc mặt cũng chùng xuống.
“Nhân cách phụ của cậu ta rất mạnh.” Diệp Tiểu Nhu nhìn thẳng vào mắt anh.
Bởi vì bản thân Trần Giai Vỹ là một người dễ nhận ám thị, thuộc dạng người khá dễ bị thôi miên trong những người bình thường. Tính cách cậu ta yếu đuối, hơn nữa nhất định hồi nhỏ bố mẹ rất nghiêm khắc với cậu ta, thậm chí họ còn có thể dùng những lời lẽ xúc phạm và hành vi ngược đãi. Nếu cậu ta thật sự mắc chứng rối loạn đa nhân cách như Dương Viêm nói, vậy chắc chắn nhân cách phụ của cậu ta rất nguy hiểm. Kiểu người này bị rối loạn đa nhân cách, cũng vì họ không ngừng tự ám thị khi quanh năm sống trong hoàn cảnh áp lực. Sau thời gian dài, cậu ta tạo ra một nhân cách phụ mạnh mẽ hơn mình, không sợ hãi điều gì để bảo vệ mình.
Khi Diệp Tiểu Nhu nói, thoạt nghe rất bình tĩnh, nhưng thật ra giọng cô hơi run rẩy, như đang kiềm chế tâm trạng: “Điều anh biết không thể ít hơn tôi, nhưng tôi đã chứng kiến nhiều chuyện hơn anh... Anh không phải cảnh sát, không có trách nhiệm nhất định phải phá án cứu người, tại sao muốn đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế?”
“Vậy còn cô?”
Dương Viêm nâng tay lên, nhẹ nhàng vén sợi tóc vì đánh nhau mà rớt xuống ra sau tai cô: “Tại sao cô cứ cố chấp với vụ án của Thẩm Trạch? Tôi chưa bao giờ yêu cầu cô nhất định phải phá án, đúng không?”
Diệp Tiểu Nhu tránh ánh mắt của anh, lùi lại hai bước, xoay người đi tới cửa: “Được, tôi nghe lời anh, ai bảo anh là sếp chứ.”
Dương Viêm nói: “Cô yên tâm, tôi có chừng mực.”
Nghe câu này, Diệp Tiểu Nhu dừng chân một lúc, rồi lập tức đẩy cửa ra ngoài.
Dương Viêm nhìn quanh căn trọ một vòng. Nếu một cảnh sát bình thường đến kiểm tra mà không quan sát kỹ, thì sẽ không nhận ra điều gì, vì Trần Giai Vỹ đã trang trí nơi này như thể hai người yêu nhau đã sống ở đây từ lâu, hơn nữa đồ dùng của con gái còn chiếm đa số.
Một lát sau, Trần Giai Vỹ đỡ đầu tỉnh dậy.
Cậu ta mở mắt, phát hiện trước mắt hơi mơ hồ, cậu ta lắc lắc đầu, xung quanh tối đen, chẳng lẽ đến đêm rồi sao?
Cậu ta cảm nhận được mùi tinh dầu thơm ngát tỏa ra khắp nơi trong không khí, khiến cậu ta ngày càng chóng mặt. Khi cậu ta loạng choạng cơ thể muốn đứng lên, chân cậu ta đột nhiên mềm nhũn, cảm giác như có một lực rất mạnh đẩy cậu ta ngã xuống sô pha.
Cậu ta thấy có người đứng trước mặt mình, rồi người nọ ngồi xuống đối diện cậu ta.
“Mệt mỏi thì nghỉ ngơi một lát, nơi này rất an toàn.”
Giọng nói kia điềm tĩnh vững chãi, đầy tính dẫn dắt như đang thôi miên, khiến tai người khác run lên.
“Anh... Anh là ai?” Trần Giai Vỹ mơ màng hỏi.
“Tôi là người điều trị cho cậu, cậu quên rồi sao? Vì mất ngủ nên cậu tới tìm tôi, nhờ tôi giúp đỡ vấn đề giấc ngủ của cậu. Gần đây, cậu luôn cảm giác giấc ngủ của mình không tốt, ban ngày thường xuyên không có tinh thần, còn có lúc không biết tại sao mất đi ý thức, đúng không?”
Trần Giai Vỹ đáp: “Đúng... Đúng vậy.”
“Tốt lắm, hiện tại, hãy thả lỏng cơ thể của cậu.” Giọng nói xa lạ mà êm tai chậm rãi: “Cứ thả lỏng dần, bắt đầu từ đỉnh đầu... Sau đó tới cánh tay, ngón tay, từ từ xuống dưới, thả lỏng từng vị trí trên cơ thể. Giờ cậu cảm thấy rất an toàn, rất thoải mái...”
Trần Giai Vỹ dần nhắm mắt lại.
“Tôi đếm ngược từ ba, cậu sẽ trở về một tháng trước, thời điểm ở cùng bạn gái cậu...”
“Ba... Hai... Một.”
Trần Giai Vỹ hoàn toàn tiến vào thế giới tiềm thức.
Dương Viêm hỏi: “Dương Tuyết Phi, ở bên cạnh cậu sao?”
Trần Giai Vỹ đáp: “Phải, cô ấy vẫn ở đây.”
Dương Viêm hỏi: “Cậu cảm nhận được sự tồn tại của cô ấy từ khi nào?”
Trần Giai Vỹ đáp: “Đại học... Lúc học đại học, bọn tôi đã ở bên nhau.”
Dương Viêm hỏi: “Vậy cậu cảm nhận được cô ấy biến mất từ lúc nào?”
Trên mặt Trần Giai Vỹ toát mồ hôi lạnh: “Là hắn... Từ khi hắn xuất hiện, Tuyết Phi đã biến mất, chắc chắn... chắc chắn hắn đã sát hại Tuyết Phi.”
Dương Viêm hỏi: “Hắn là ai?”
Môi Trần Giai Vỹ bắt đầu run rẩy, sắc mặt ngày càng tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy dọc theo mặt cậu ta.
Tính cách nhu nhược, ngược lại sẽ dựng nên cơ chế phòng thủ tâm lý mạnh mẽ.
Nếu mục đích của lần thôi miên này là điều trị, vậy nhà thôi miên nên dừng lại. Trong quá trình điều trị, an toàn mới là quan trọng nhất, thôi miên điều trị luôn được tiến hành theo tuần tự từng bước, không có khả năng có thể giải quyết vấn đề chỉ trong một lần.
Nhưng anh chưa thể dừng.
Dương Viêm đến gần cậu ta, ghé vào tai cậu ta thì thầm: “Không cần lo lắng, hiện giờ cậu đang trốn ở một nơi rất an toàn, hắn không thấy cậu, nhưng cậu có thể thấy hắn từ trong bóng tối.”
Trần Giai Vỹ dần lấy lại bình tĩnh.
Dương Viêm gằn từng tiếng hỏi: “Nói tôi biết, vì sao hắn muốn hại Dương Tuyết Phi?”
Trần Giai Vỹ trả lời: “Vì... Tuyết Phi nói với tôi, hắn ghét cô ấy, hắn muốn cô ấy biến mất mãi mãi. Nếu không, hắn sẽ tra tấn cô ấy tới chết... Tuyết Phi nói, hắn rất đáng sợ... Rất đáng sợ... Thật sự rất đáng sợ...” Hô hấp của cậu ta bắt đầu trở nên dồn dập, lông mi run lẩy bẩy.
Cho dù ở trong tiềm thức, nỗi sợ hãi lẫn cảm giác phòng bị của Trần Giai Vỹ đối với “hắn” cũng rất nặng.
Dương Viêm trấn an: “Yên tâm, giờ hắn không tìm thấy cậu đâu, còn nhớ rõ ngày cuối cùng cậu liên lạc với Dương Tuyết Phi không? Cô ấy có nói với cậu gì không?”
“Tuyết Phi nói... tôi không cần trở về, tôi muốn trở về bảo vệ cô ấy, nhưng cô ấy khóc bảo tôi không cần trở về, cô ấy nói cô ấy sợ hãi... Nhưng tôi... Tôi có thể bảo vệ cô ấy mà!!”
Có lẽ đã chạm tới đoạn ký ức ngắn kích động nhất trong tiềm thức, cơ thể Trần Giai Vỹ bắt đầu co giật: “Tại sao, tại sao phải rời khỏi anh? Nếu không thể ở bên anh, vậy thì có khác gì đã chết? Anh không muốn em biến mất, Tuyết Phi, em đừng biến mất!!”
Không thể tiếp tục nữa.
Dương Viêm đè vai cậu ta lại, trầm giọng nói: “Khi tôi đếm ngược từ ba, cậu sẽ tỉnh dậy, cũng sẽ quên hết tất cả những lời vừa rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ba.”
Biểu hiện co giật của Trần Giai Vỹ ngày càng nghiêm trọng, hô hấp cũng hỗn loạn hơn, đây là dấu hiệu cho thấy cậu ta sắp thoát khỏi tiềm thức.
“Hai.”
Dương Viêm nhìn hô hấp của cậu ta từ tăng dần rồi chậm rãi dịu đi, anh đưa tay tới gần tai cậu ta, búng ngón tay: “Một.”
Trần Giai Vỹ từ từ mở mắt, ánh mắt mê mang.
Dương Viêm cũng không thả lỏng, trong lòng anh căng thẳng.
Vì khoảnh khắc Trần Giai Vỹ mở mắt, cũng không phải Trần Giai Vỹ, nói chính xác, đây không phải nhân cách chính yếu đuối kia của Trần Giai Vỹ.
Dương Viêm thầm rùng mình, anh bình tĩnh đứng lên, quan sát vẻ mặt của cậu ta: “Cậu là ai?”
“Trần Giai Vỹ” mờ mịt nhìn anh, ánh mắt lập tức trở nên hoảng sợ: “Phải là tôi hỏi anh mới đúng, anh là ai? Tại sao anh lại ở trong nhà tôi?”
...
Diệp Tiểu Nhu ngồi trước ba màn hình, cô tập trung tinh thần xem, Tiêu Ngũ và Vương Tranh đứng sau cô.
Người bên phòng Kỹ thuật tới đây tò mò hỏi một câu: “Những video giám sát này chúng tôi đã xem qua một lần, cũng không thấy điều gì. Mà tên bắt cóc cô ấy luôn tránh được khu vực camera, xem thêm một lần thì có thể nhận ra gì?”
Vương Tranh nói nhỏ: “Xuỵt, đừng quấy nhiễu cô ấy, có lẽ sẽ phát hiện ra gì đó thật, trước mắt chúng ta chẳng có manh mối nào cả.”
Tiêu Ngũ cũng rất sốt ruột, nhưng hiện tại những điểm đột phá nhất đều nằm trong tay nhóm Dương Viêm, như vụ án của Thẩm Trạch vậy, mỗi khi rơi vào bế tắc, bọn họ luôn có thể lần ra manh mối mới từ nơi không tưởng.
“Dừng ở đây một chút.”
Diệp Tiểu Nhu đứng dậy, sau khi xem đi xem lại mấy giây này ba lần, cô dừng ở khung hình cửa hàng tiện lợi đối diện khu dân cư, rồi phóng to hình ảnh lên, cô thấy ảnh phản chiếu của một người trên cửa kính cửa hàng tiện lợi.
Một người đàn ông đội mũ, mặc áo hoodie dài tay vào ngày nắng nóng.
“Là Trần Giai Vỹ.” Diệp Tiểu Nhu nói: “Trong vòng nửa tháng, cậu ta đến đây ba lần.”
Nói xong, cô tách ba hình ảnh ra riêng biệt, chỉ cho bọn Tiêu Ngũ: “Anh thấy không, tòa nhà đó có người đang chuyển nhà, ba ngày liên tục luôn có lượng lớn nội thất được chuyển đi, có lẽ cô gái bị bắt cóc đã bị giấu trong mấy thùng đựng đồ gia dụng này.”
Muốn phát hiện nhiều chi tiết nhỏ như vậy, ngay cả cảnh sát nhiều kinh nghiệm có thị lực tốt nhất trong bọn họ cũng cần vô số thời gian. Bây giờ họ không thể lãng phí dù chỉ một giây, xem ra Dương Viêm cử Diệp Tiểu Nhu tới là một quyết định rất chính xác.
Quả nhiên, khi Thiệu Lương Vỹ nói IQ của Diệp Tiểu Nhu rất phi thường, không chỉ đơn giản nói IQ của cô vượt xa người thường, mà ở phương diện điều tra vụ án, cô gái này thực sự có thiên phú khiến người khác khó lòng bắt kịp!
Có thể tìm ra ba chi tiết nhỏ như thế từ đoạn video dài mấy ngày với vô vàn hình ảnh, điều này chứng tỏ bộ não của cô ấy đã đạt đến mức độ ghi nhớ mỗi một khung hình mà mình từng thấy.
“Trần Giai Vỹ, lập tức tới nhà cậu ta bắt người!”
“Chờ một chút!” Diệp Tiểu Nhu gọi Tiêu Ngũ, nhưng cô không dám nói Dương Viêm đang thôi miên Trần Giai Vỹ, lời nói sau thôi miên không thể làm chứng cứ phạm tội.
Và trong quá trình thôi miên, tuyệt đối không thể bị người khác quấy rầy, rốt cuộc Dương Viêm đã tiến hành tới bước nào rồi?
Nếu khi đang thôi miên, lỡ k1ch thích nhân cách phụ của Trần Giai Vỹ thì phải làm sao?
Hơn nữa, có lẽ Tiêu Ngũ không biết Dương Viêm là nhà thôi miên giỏi.
Đang lúc không biết nên nói với Tiêu Ngũ thế nào, cô đã nhận được tin nhắn của Dương Viêm: Xong rồi, đang ở trước Cục Cảnh sát.
Diệp Tiểu Nhu thở phào, trả lời tin nhắn của anh: Người bắt cóc Triệu Hy Văn đúng là Trần Giai Vỹ.
Cô ngẩng đầu, nói với Tiêu Ngũ: “Dương Viêm đã dẫn người tới, mọi người không cần đi.”
Tiêu Ngũ cũng không biết nên tỏ thái độ gì, bèn gật đầu: “Thật không hổ là ông chủ Dương, luôn đi trước chúng ta.”
Diệp Tiểu Nhu hỏi: “Anh nghĩ anh ấy thích hợp làm cảnh sát không?”
“Tôi nghĩ gì thì có ích sao, bản thân anh ta chỉ muốn kinh doanh thôi.” Tiêu Ngũ tự giễu một câu, sau đó nói: “Với tính cách của anh ta, cũng không thích hợp làm cảnh sát. Cô đã gặp cảnh sát nào điều tra vụ án mà còn phải để người ta tới nhờ vả mình thì mới bằng lòng làm chưa?”
Diệp Tiểu Nhu buồn cười, cô biết thật ra Tiêu Ngũ rất tín nhiệm Dương Viêm, nhưng tính cách Tiêu Ngũ cứng cỏi cố chấp, là một cảnh sát hết sức chính trực. Còn Dương Viêm quá phức tạp, tính cách anh khiến người ta khó đoán, quả thực không thích hợp làm một cảnh sát, một doanh nhân thành đạt và khôn khéo càng phù hợp với anh hơn.
Nhóm Tiêu Ngũ xuống nhận người, nhưng không ngờ rằng người nhận về lại làm bọn họ trợn tròn mắt.
Trần Giai Vỹ bị người khác kéo xuống xe, sở dĩ nói là kéo, bởi vì cậu ta không chịu xuống xe, dù bị lôi ra cậu ta cũng ôm chặt cửa xe không buông. Cuối cùng Dương Viêm vẫn phải qua nói một câu, cậu ta mới ngoan ngoãn xuống xe.
Dương Viêm nói: “Hiện giờ, chỉ mỗi bọn họ mới có thể bảo vệ cô, đừng sợ.”
Xuống xe, Trần Giai Vỹ cũng theo sát phía sau Dương Viêm, khi có người tới gần, cậu ta lập tức sợ hãi kêu người ta đừng chạm vào mình.
“Tôi cậu... Tôi chạm vào cậu thì sao?” Một cảnh sát không hiểu: “Một người đàn ông trưởng thành, sao cứ như đàn bà vậy?”
Dương Viêm nhìn cảnh sát đó: “Anh nói đúng rồi, bây giờ cậu ta thật sự không phải đàn ông.”
Tiêu Ngũ hỏi anh: “Xảy ra chuyện gì?”
“Rối loạn đa nhân cách, gọi tắt là nhân cách phân liệt, đúng, chính là kiểu anh đã thấy trong phim điện ảnh, hiện tại nhân cách của cậu ta là một cô gái.” Dương Viêm ẩn ý dừng một chút, nói: “Tên Dương Tuyết Phi.”
Tiêu Ngũ trợn tròn mắt: “Đùa gì thế? Dương Tuyết Phi là cô bạn gái cậu ta la hét mỗi ngày nói mất tích mà? Yêu đương với nhân cách nữ bản thân tự tưởng tượng ra ư? Đây là kẻ điên hả?”
Anh ta nói quá lớn tiếng, “Trần Giai Vỹ” bị đưa đi phía trước quay đầu lại, nhìn về phía Tiêu Ngũ: “Anh nói ai là kẻ điên?”
Thấy Tiêu Ngũ im lặng, “Trần Giai Vỹ” chống nạnh, dùng giọng đàn ông nhưng giọng điệu của phụ nữ, thét chói tai: “Anh lặp lại lần nữa, anh nói ai là kẻ điên?!”
Con mẹ nó, đây không phải tên đàn ông phạm tội kia, đây là một cô gái, là một cô gái, là một cô gái!
Trong lòng Tiêu Ngũ thầm nhắc đi nhắc lại, anh ta trả lời: “Không nói cô, nói bạn trai cô.”
“Trần Giai Vỹ”, không, phải là Dương Tuyết Phi, vừa nghe vậy thì lập tức xù lông: “Bạn trai tôi không phải kẻ điên! Còn nữa, dù tôi là nghi phạm cũng là nghi phạm nữ, sao có thể để cảnh sát nam canh chừng tôi? Tôi muốn đổi cảnh sát nữ, nếu không bây giờ tôi sẽ khiếu nại các người!!”
Tiêu Ngũ vô cớ bị chửi, nhưng không thể mắng lại, đành buồn bực vuốt mặt, anh ta hỏi Dương Viêm: “Giờ sao đây, cô gái kia thì sao? Cô gái kia đang ở đâu?”
Dương Viêm đáp: “Đừng nóng vội, sẽ nhanh chóng có kết luận thôi.”
Tiêu Ngũ nói: “Hãy tranh thủ thời gian, còn tiếp tục như vậy thì tôi mẹ nó cũng bị tinh thần phân liệt mất.”