Người Kể Chuyện

Chương 9: Tai nạn




Vi nhìn chiếc quần bị mắc trong rặng cây, sau đó nhìn gương mặt đỏ chót của Thiên, ôm bụng cười. Thì ra là hai người này bày trò dọa bọn họ sợ tới đau tim. Vi hướng về phía cửa, nhìn bộ dạng Cúc thấp thó không hiều làm sao. La lên.

- Vào đây, xem cái này hay lắm.

Từ bên kia ban công, giọng Thiên cố nén.

- Vi nói nhỏ thôi, người khác nghe thấy bây giờ.

Để minh chứng cho sự lo lắng của mình, Thiên còn chòm người ra, ngó ngang ngó dọc.

Có cơ hội tốt như vậy, Vi liền tranh thủ chọc ghẹo Thiên.

- Ây da, hai người làm cái gì mà đến cả quần trong cũng bay ra ngoài thế.

Khang rất có tinh thần, vừa đập cây, vừa dở giọng lưu manh nói.

- Bọn này làm cái gì thì Vi phải biết chứ.

Sau đó còn đá một ánh mắt thâm thúy. Chuyện này rất tư mật nha.

Nguyên thì thấp thỏm lo cho cái quần mình, kéo kéo tay Khang.

- Mày đập nhẹ thôi, nó rơi xuống đường thì sao.

- Thì mày xuống lượm chứ sao.

Cúc chậm chạm đi vào, e dè nhìn cây bút trong tay Vi sau đó quay qua cuốn sổ đang lật ngửa. Cô tranh thủ Vi đang trêu đùa ngoài ban công mà lén gấp cuốn sổ lại, định giấu đi. Thế nhưng khi cô chỉ mới vừa gập cuốn sổ thì tiếng Vi đột ngột vang lên. Làm cô giật thót tim.

- Cúc, lấy cho Vi cái móc áo.

Nghe vậy, cô liên nhanh chạy vào tủ quần áo, lấy một cái móc, rồi chạy ra ban công. Nhìn tình hình phía bên ngoài, cô không khỏi bật cười.

- Cười cái gì, chưa thấy người ta phơi sịp trong cây sao? - Thiên rất bất mãn nói.

Vi cầm lấy cái móc, huơ huơ. Không hiểu làm cách nào mà cái quần sịp của Thiên lại có thể mắc vào bụi tường xuân, mà còn lệch về phía ban công của Vi, Cúc. Vì vậy, nếu muốn lấy cái sịp này xuống an toàn, chỉ có thể với từ ban công bên Vi.

- E hèm, bạn Thiên có gì muốn nói không?

- Bạn Vi đẹp trai.

- ơ hừm

- Nhầm, bạn Vi xinh gái.

-...

- Vi hiền lành đáng yêu dễ thương thông minh tốt bụng, làm ơn lấy... lấy dùm cái quần.

Vi nhìn bộ dáng tội nghiệp của Thiên mà phì cười, hài lòng nói

- Vậy còn được.

Vi chồm người ra ngoài, dùng cái móc cố với.

Cúc nhìn thấy Vi nhô hơn phân nữa người ra ngoài mà hết hồn. Phải nói, bọn họ đang ở tầng năm, rớt xuống, nếu không phải là phim siêu nhân thì là phim kinh dị.

Cúc ôm lấy hông Vi, lo lắng. Bên kia, Thiên với Khag lại rất vô lương tâm mà ngồi cổ vũ. Thiên còn nhiệt liệt vỗ tay.

- Vi ơi cố lên, Vi ơi đừng sợ.

Cúc ôm Vi, tức giận nhìn qua bên kia. Chợt Cúc nhìn thấ thứ gì xẹt qua. Chỉ là một cái xẹt qua trong chợp mắt. Thế nhưng sau đó là tiếng hét kinh hoàng của Vi.

Vi ngã ngữa ra phía sau, đè lên cô, một bộ dạng run lẩy bẩy. Cô khó hiều nhìn Vi, rồi đột nhiên nghe tiếng hét khủng khiếp của Khang. Sau đó là tiếng rên khóc đầy hoảng loạng. Tiếng rên đau đớn tột cùng, như một người, nhìn thấy cô thể mình, bị xé xác ra vậy. Cô sợ hãi, chồm ra ngoài, nhìn qua ban công phòng Khang.

Tới lúc cô thấy cảnh tượng trước mình, thì dường như, tim cô ngừng đập rồi. Khang ngồi trong vũng máu, hoảng loạn ôm cơ thể Thiên. Bàn tay cố gắng chặn lại dóng máu tuôn ào ạt ở cổ, nơi mà đáng lẽ, phải gắn với phần đầu. Cơ thể không đầu, dường như vẫn còn chưa ý thức được chuyển gì xảy ra, cố gắng dùng tay đẻ che đi lổ hổng trên cổ. Thế nhưng chỉ vài giây sau, cơ thể liền trở nên cứng ngắt, trong một tư thế kỳ lạ.

Khang cố gắng dùng tay chặn lại, nhưng không thể. Khang rên lên đau đớn, chỉ có thể phát ra vài từ A a vô nghĩa. Khang dương mắt lên nhìn cô, như cầu cứu, như van xin rồi tuyệt vọng. Có lẽ cậu cũng biết, không còn gì có thể cứu chữa con người lạnh băng đang nằm trong lòng mình.

Cúc run rẩy, té bệt xuống ban công. Cô nhìn thấy Vi đau khổ ôm mặt khóc. Rồi không hiểu sao, ánh mắt cô dời về phía cuốn sổ. Cuốn sổ vốn bị đóng chặt, vì một cơn gió mạnh thổi qua mà bật tung. Tấm giấy có hình người bị cắt cổ đung đưa trước mặt cô. Như dè trừng, như chế giễu.