Người Hầu Hoàn Mỹ

Chương 50: Thử




Edit: Tira

Mễ Lộ và vài người hầu khác trước sau tiến vào nhà ăn đặt cơm lên bàn ăn, sau đó đứng sang một bên.

Tâm tình Liêu Mông rõ ràng đang rất tốt, giờ phút này không ngừng gắp đồ ăn cho Lôi Kha. Khoé miệng Lôi Kha treo ý cười nhàn nhạt, nụ cười kia quả thực làm mê say vị Tiểu vương tử này.

“Anh… suy nghĩ thế nào rồi?”

Liêu Mông tìm đúng thời cơ, lại nhắc tới chuyện này lần nữa.

Lôi Kha nghe vậy thật khó khăn buông dụng cụ ăn uống trong tay. “Đa tạ Hoàng đế Bệ hạ và Vương tử đã ưu ái, nhưng mà tôi dù sao cũng là… “

“Em biết em biết……” Liêu Mông giật mình, chợt cầm tay Lôi Kha, trong mắt toát ra quyến luyến nồng đậm cùng vẻ mặt khẩn cầu: “Vậy… xem như là vì em không được sao?”

Hiện tại trong lòng Liêu Mông đã tự khẳng định, Lôi Kha tất nhiên cũng thích mình. Hắn là một người lãnh đạm như vậy lại chỉ ôn hoà với độc nhất mỗi mình mình, còn trộm ngắm dao găm mình tặng cho. Những việc này Liêu Mông đã thấy nhiều trên người những Alpha đã từng theo đuổi mình, ngay lập tức cũng cẩn thận suy nghĩ lại.

Trong mắt Lôi Kha tựa hồ hơi lập loè cảm xúc, khóe miệng Liêu Mông hơi gợi lên, y biết Lôi Kha đang do dự.

Mà hắn do dự, là bởi vì chính mình.

“Nhưng mà, tôi là một người quân nhân, cậu biết đó, Liêu Mông nếu tôi cứ như vậy…” Lôi Kha muốn nói lại thôi làm Liêu Mông tức thì sáng mắt, “Nhưng tôi không thể vì cậu mà từ bỏ lý tưởng của mình.”

“Không, em sẽ không làm anh khó xử!” Liêu Mông đột nhiên gắt gao nắm lấy tay Lôi Kha, “Anh vẫn sẽ là một người quân nhân, một người quân nhân càng ưu tú, quân nhân Sạ Hưng của chúng ta! Được… không?”

Lôi Kha đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Liêu Mông, bên trong đôi mắt thâm thúy là phức tạp cùng rối rắm làm trái tim Liêu Mông đập thình thịch không thôi.

Qua một lúc lâu sau, Liêu Mông rốt cuộc nghe thấy hắn nói:”Được.”

……

Liêu Mông quả nhiên làm việc cực kỳ hiệu suất, hai ngày sau, Lôi Kha đã nhận được mệnh lệnh của Hoàng đế Sạ Hưng, hắn chính thức gia nhập quân đội Sạ Hưng.

Tối hôm đó, Mễ Lộ bị Lôi Kha ôm gắt gao vào trong ngực, Lôi Kha nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng càng ngày càng rõ ràng của cậu, hắn biết, thời gian còn lại của mình không nhiều lắm.

·

Bộ chỉ huy quân sự Tra Nhĩ Tinh.

Kiều Hạo đứng trước cửa sổ sát đất nhìn cảnh tượng mặt trời ngả về tây bên ngoài. Mãi đến khi ngón tay bị thuốc lá cháy làm bỏng.

Không bao lâu sau, một tiếng giày da lộc cộc vang lên, là người cục tình báo gõ cửa phòng hắn.

Người đến là cục trưởng cơ quan tình báo Đế Quốc, người kia cầm đồ vật vừa mới thu được trong tay đặt lên bàn Kiều Hạo, sau đó quay đầu rời khỏi.

Qua một lúc lâu, Kiều Hạo mới xoay người, sau đó mở ra bức thư tình báo tuyệt mật kia.

·

Hôm nay là ngày thứ một trăm Đế Quốc giao chiến với Sạ Hưng.

Sáng sớm hôm nay Liêu Mông đã chạy tới chỗ Lôi Kha, nụ cười trên mặt thèm che dấu không chút nào.

Bởi vì hôm nay Lôi Kha sẽ tới chiến trường, đương nhiên là làm quân nhân Sạ Hưng của bọn họ.

Mễ Lộ hầu hạ Lôi Kha mặc quân phục Sạ Hưng xong, vừa ra đến trước cửa, Lôi Kha gắt gao nắm chặt tay cậu, cuốn lấy eo mạnh mẽ hôn lên môi cậu một cái.

“Chờ anh trở lại.”

Mễ Lộ nhìn sự quyết liệt trong mắt thiếu gia gật gật đầu.

Lôi Kha mở cửa ra, ngoài cửa Liêu Mông đang cúi đầu uống trà nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu lên. Y thấy Lôi Kha mặc một thân quân phục Sạ Hưng tức thì đôi mắt sáng ngời.

Khóe miệng Liêu Mông hơi ẩn ẩn ý cười, y chậm rãi tới gần Lôi Kha, hai tay ái muội mà đặt lên đầu vai hắn.

“Anh mặc một thân trang phục này thật thích hợp.”

……

Bắt đầu từ sáng sớm hôm nay, trong bộ chỉ huy quân sự Tra Nhĩ Tinh tràn một loại không khí khẩn trương.

“Thật sự… Là Lôi Kha?”

Người nói chuyện là Thiếu tướng Đế Quốc Cổ Tra, hắn vốn quen biết với Lôi gia, khi nghe Kiều Hạo nói Lôi Kha đã làm phản vẻ mặt rất không tốt.

“Đúng vậy.” Hai tay Kiều Hạo giao nhau cố định, trong giọng nói không nghe được bất cứ cảm xúc gì.

Thiếu tướng Cổ Tra trên mặt lộ ra một tia đáng tiếc lại thống hận biểu tình, “Điện hạ, hôm nay thần xuất chiến, thần nhất định sẽ bắt tên nhãi Lôi Kha kia trở về, mang hắn về, hỏi hắn một chút xem hắn có thấy làm những chiến sĩ đã chết trận của Đế Quốc thất vọng hay không?!”

“Chỉ sợ… trạng thái hiện tại của Cổ Tra tướng quân không thích hợp ứng chiến đi?”

Cổ Tra nghe vậy nhíu nhíu mày, lập tức quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, nổi giận nói: “Đồ Đình, anh có ý tứ gì?!”

Người gọi là Đồ Đình không nhanh không chậm cười cười, nhưng là trong đôi con ngươi kia lại bỗng nhiên bắn ra hai đường sắc bén: “Ý của ta là, chỉ sợ Cổ Tra tướng quân ngài không xử trí được phản đồ này của Đế Quốc!”

“Anh!” Cổ Tra vỗ bàn đứng lên, Đồ Đình lại một mặt thản nhiên như cũ.

“Cổ Tra tướng quân,” Kiều Hạo vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc mở miệng đánh gãy sự khắc khẩu giữa bọn họ. Anh nhìn thoáng qua sắc mặt hai người giương cung bạt kiếm trên bàn hội nghị. Đưa điếu thuốc vẫn luôn cầm trong tay thưởng thức căn nhẹ nhàng một cái, trầm giọng nói, “Đồ Đình tướng quân xuất chiến đi.”

“Vương tử điện hạ!” Cổ Tra còn đang muốn nói thêm gì đó, Kiều Hạo lại đã đứng dậy rời khỏi phòng họp.

Đồ Đình nhìn Cổ Tra cười khẽ hai tiếng, sau đó cũng đứng dậy rời đi.

Một giờ sau, Đế Quốc cùng Sạ Hưng khai chiến.

Giao chiến lúc này cũng không khác gì trước kia, nhưng lại khiến cho dân chúng chú ý cực lớn. Nguyên nhân bởi vì lúc này đây tướng lĩnh của Sạ Hưng phía đối diện kia là phản đồ của Đế Quốc —— Lôi Kha.

Phi hành khí quân dụng của hai bên đã bay giữa không trung, Đồ Đình mang theo kính bảo vệ, đôi mắt phát ra hai ánh nhìn ngoan độc.

Lôi Kha, hôm nay chính là ngày tàn của mày!

Mới đầu, lực lượng hai bên binh lực Đế Quốc và Sạ Hưng đều ngang nhau, tự nhiên cũng khó phân thắng bại. Nhưng một lát sau, Đế Quốc tiến công mạnh mẽ, Sạ Hưng bên này khó tránh khỏi có vẻ thế đơn lực mỏng.

“Phụ hoàng, mau tăng binh!”

Ở bộ chỉ huy quân sự Sạ Hưng, Liêu Mông nhìn xuyên qua máy theo dõi thấy Sạ Hưng rơi vào hoàn cảnh xấu dường như trong nháy mắt đứng bật dậy.

Nhưng Hoàng đế Sạ Hưng ngồi ở vị trí trung tâm lại không có phản ứng gì, phảng phất như hoàn toàn không nghe được.

Trong lòng Liêu Mông cuống lên, thấy tình cảnh của Lôi Kha càng thêm gian nan, vội vàng tiến tới cầm tay Hoàng đế Sạ Hưng. “Phụ hoàng!”

Hoàng đế Sạ Hưng chậm rãi quay đầu nhìn về phía con trai nhỏ mình yêu thương nhất này, biểu tình trong mắt làm lòng Liêu Mông tức khắc lạnh đi một nửa.

“Dù sao hắn cũng phải trả giá chút gì, mới có thể để ta hoàn toàn yên tâm giao con cho hắn.”

Sắc mặt Liêu Mông tái nhợt, nháy mắt rõ ràng: Tình hình hôm nay đều là phụ hoàng mang tới để thử lòng Lôi Kha!

“Không, người không thể như vậy, hắn sẽ chết mất!”

Liêu Mông cắn răng, duỗi tay muốn ấn xuống cái nút gửi mệnh lệnh, nhưng tay y còn chưa kịp chạm vào nơi đó, phía sau đã có binh lính tiến lên đè lại bờ vai y.

Hoàng đế Sạ Hưng không nói một lời nhìn chằm chằm hình ảnh trên máy theo dõi, trong mắt hiện lên một tia khác thường.

Nửa giờ sau, Lôi Kha chuyển mệnh lệnh “Rút lui” cho tất cả phi hành khí Sạ Hưng. Ngay khi tất cả phi hành khí Sạ Hưng đều đã rút lui, phi hành khí của Lôi Kha đột nhiên bị một đội ngũ phi hành khí loại nhỏ của Đế Quốc vây quanh.

“Lôi đại thiếu gia, mời hạ phi hành khí.”

Tiếng Đồ Đình thông qua máy truyền tin truyền tới trong phi hành khí Lôi Kha, Lôi Kha kéo tai nghe xuống, bỏ kính bảo vệ và tất cả trang bị trên người, mở cửa khoang, đi xuống phi hành khí.

“Dừng lại, bỏ tất cả vũ khí trên người ra.”

Đồ Đình ngồi trong phi hành khí, tư thái từ trên cao nhìn xuống Lôi Kha, tay gã vừa động, nòng pháo phi hành khí đã nhắm ngay trước mặt Alpha.

Lôi Kha nhướng mày, duỗi tay mở ra túi quần quân trang, sau đó tháo xuống áo phía trên, tỏ vẻ mình không mang theo vũ khí tùy thân.

Đồ Đình cười nhạo, “Lôi Kha, tên phản đồ của Đế Quốc, hôm nay chính là ngày chết của mày.”

Lôi Kha nghe vậy hơi ngẩng đầu, dùng ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Alpha vẻ mặt tàn nhẫn trong phi hành khí, trong miệng nghiền ngẫm lặp lại những lời này một lần, “Phản đồ?”

Đồ Đình bị ánh mắt này của Lôi Kha làm cho bực bội bất an, tuy rằng trước khi trận chiến lần này bắt đầu, Lôi Kha cũng chỉ là một học sinh Học viện quân sự Chris, nhưng gã vẫn đã nghe qua năng lực của hắn cùng thiên phú quân sự. Cho nên, ở thời điểm mấu chốt này, gã trăm triệu lần không thể thiếu cảnh giác.

Hiện tại tất cả hưng suy của Đồ gia đều nằm trên người nam nhân này, gã không thể để Lôi Kha có thêm bất cứ cơ hội nào trở lại Đế Quốc. Mà phương pháp duy nhất hoàn toàn hủy diệt cơ hội này chính là —— làm hắn hoàn toàn biến mất!

Đồ Đình hoàn toàn tin tưởng, cho dù gã ở đây tự tiện xử quyết Lôi Kha, Đế Quốc cũng tuyệt đối không có khả năng có lý do để trách tội hắn, bởi vì, hắn chỉ là đang xử quyết một tên “Phản đồ” mà thôi.

“Lôi Kha, tao không muốn nhiều lời vô nghĩa với mày thêm nữa, hôm nay tao sẽ vì Đế Quốc trừ bỏ tên phản đồ như mày!”

Trong mắt Đồ Đình hiện lên nét tàn bạo hung ác, giọng của gã xuyên thấu qua máy truyền tin truyền ra bên ngoài phi hành khí. Sắc mặt Lôi Kha lại vẫn không thay đổi chút nào, phảng phất như hoàn toàn không thèm để ý sống chết của bản thân.

Đồ Đình hoàn toàn bị chọc giận bởi thái độ không đau không ngứa của Lôi Kha, tay gã sờ lên cái kia nút kia, ngay một khắc khi gã muốn ấn xuống, tai nghe lại đột nhiên truyền đến một giọng nam trầm thấp.

“Đồ Đình, dừng tay.”

Sắc mặt Đồ Đình biến đổi, hắn thu hồi tay, như là hoàn toàn không tin gắt gao đè lại tai nghe trong tai mình.

“Thả Lôi Kha.”

Khi giọng nam này vang lên một lần nữa, Đồ Đình rốt cuộc có thể khẳng định, đây là thanh âm Hoàng đế Sạ Hưng!

“Không, chuyện này không quan hệ với ông.” Đồ Đình cường ngạnh từ chối, tay lại một lần đặt lên cái cái nút kia.

“Ta muốn Lôi Kha sống xót, bằng không, giao dịch của Đồ gia và Sạ Hưng chúng ta ngày mai sẽ được trình lên trước mặt Bệ hạ các người.”

Hoàng đế Sạ Hưng ra tối hậu thư với Đồ Đình.

Năm phút đồng hồ sau, toàn bộ phi hành khí Đế Quốc chuẩn bị rút lui. Mười phút tiếp theo, phi hành khí Hoàng thất Sạ Hưng đáp xuống ở nơi này.

Lôi Kha quay đầu lại, thấy cửa khoang phi hành khí bị mở ra, người đầu tiên nhảy xuống là Liêu Mông thần sắc nôn nóng, tiếp theo đó là Hoàng đế Sạ Hưng.

Hoàng đế Sạ Hưng chậm rãi đến gần, tiếng cười sang sảng vang lên, ông ta vươn tay vỗ bả vai Lôi Kha: “Lôi Kha, hoan nghênh cậu gia nhập quân đội Sạ Hưng.”