Người Hầu Hoàn Mỹ

Chương 29: Lừa gạt




Edit: Tira

Tối hôm nay, nước mắt Mễ Lộ cơ hồ nhiễm ướt cả khăn trải giường.

Cậu dùng hai chân dài mảnh gắt gao mà câu lấy thân thể Alpha. Lần đầu tiên không khiếp đảm, không thẹn thùng, dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn thẳng tắp vào Lôi Kha, làm Lôi Kha nhìn thấy đau lòng một trận.

Mễ Lộ theo mình mười năm, từ ban đầu khi còn là một đứa nhỏ trầm mặc gầy yếu đến bây giờ trưởng thành thành một Omega mỹ lệ.

Chuyện trước năm mười tuổi Lôi Kha rất ít khi nghe Mễ Lộ nhắc tới. Có thể nói chắc không phải ký ức vui vẻ gì.

—— bị cha mẹ của chính mình bán đến tổ chức huấn luyện, cũng khó trách tại sao Mễ Lộ chưa bao giờ muốn nhắc tới cuộc sống trước năm mười tuổi ở nhà m. Hiện tại xem ra, những việc này đều có thể giải thích.

Nguyên nhân duy nhất chính là Mễ Lộ không phải con ruột của bọn họ. Một Omega bị một đôi vợ chồng Beta thu dưỡng, đánh bậy đánh bạ bị đưa vào tổ chức huấn luyện Omega rồi lại được một người quen nuôi dưỡng. Mà để tránh khỏi nhầm lẫn, tuy rằng mới đầu Kiều Kim nói ông là phụ thân Mễ Lộ, Lôi Kha cũng thập phần kinh ngạc. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, những việc này đều có giải thích hợp lý.

Lôi Kha cảm giác được tay Mễ Lộ giờ phút này ở gắt gao cào lên lưng mình. Lôi Kha biết loại thống khổ này không phải trong khoảng thời gian ngắn là có thể giải thoát, chỉ có thể càng dùng sức mà ôm chặt cậu, sau đó tiến vào thật sâu chiếm hữu cậu, yêu thương cậu.

“Thiếu gia, vì sao… năm đó bọn họ đều không cần em?”

Dư vị cao trào qua đi, Mễ Lộ nằm ở dưới thân Lôi Kha nức nở nói ra những lời này. Điều này tức khắc làm lòng Lôi Kha thắt lại. Hắn không biết làm thế nào mới có thể trấn an Mễ Lộ, cuối cùng chỉ có thể yên lặng ôm chặt người vào trong lòng ngực: “Không sao hết, anh vĩnh viễn sẽ ở cạnh em.”

·

Mễ Lộ dần dần từ trong giấc ngủ tỉnh lại. Vừa mở mắt liền thấy một khuôn ngưc trần trụi, Mễ Lộ ngẩng đầu, quả nhiên thấy khuôn mặt anh tuấn của thiếu gia.

Lôi Kha thấy cậu tỉnh lại khoé miệng không nhịn được cong cong. Mễ Lộ đỏ mặt, đêm qua chính cậu là người chủ động yêu cầu thiếu gia ôm mình, chuyện đó cậu còn chưa quên đâu.

Đang lúc Mễ Lộ vẫn còn ngượng ngùng, lại đột nhiên cảm giác được bàn tay to của thiếu gia nhéo nhẹ lên mông mình một cái. Mễ Lộ tức khắc bị thiếu gia đùa đến nghẹn một cục tức, ngẩng đầu lên nhìn Lôi Kha, thế mà lại thấy ý cười bên miệng người kia càng ngày càng lan rộng.

Mễ Lộ biết đây là thiếu gia cố ý giễu cợt mình. Cậu tức giận đến sắp đánh vào ngực Lôi Kha thì đột nhiên hắn lại thu liễm ý cười trên mặt, nghiêm túc nhìn Mễ Lộ. Lôi Kha ôm eo Mễ Lộ, giọng nói trầm thấp từ tính quét bên tai cậu: “Đêm qua đã thỏa mãn em rồi, cho nên… không được khóc nữa.”

Những lời này của Lôi Kha làm Mễ Lộ sửng sốt, lập tức vừa giận vừa buồn cười. Cậu biết thiếu gia kỳ thật đang an ủi mình, không khỏi gật gật đầu, vươn tay ôm lấy cổ thiếu gia.

Sáng sớm ở Thủ Đô Tinh, hai người ôm nhau ôn tồn ở chung cư, chỉ tiếc đột nhiên tiếng máy truyền tin vang lên đánh vỡ khung cảnh yên bình này.

Lôi Kha nhìn thoáng qua khuôn mặt người trên màn hình, vẫn nhấn nút nhận cuộc gọi. Lập tức, tiếng Tát Mễ phu nhân từ đầu kia máy truyền tin truyền tới.

Mễ Lộ nhìn thấy Tát Mễ phu nhân gọi tới không tự giác mà im thin thít. Cậu biết phu nhân không thích mình, càng không thích cậu và thiếu gia ở bên nhau. Cho nên lập tức vùi đầu vào trong chăn, an an tĩnh tĩnh không gây ra một tiếng động nào.

“Mẫu thân, sớm như vậy có… Cái gì!”

Sắc mặt Lôi Kha đột nhiên biến đổi, sau đó hắn vội nói “Con sẽ trở về ngay” rồi nhanh chóng xuống giường chạy đi tìm quần áo.

Mễ Lộ bị Lôi Kha doạ sợ, cũng đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì, vội vội vàng vàng chui ra khỏi ổ chăn.

“Trong nhà đã xảy ra chuyện, bệnh tim của phụ thân đột nhiên tái phát. Mẫu thân lo liệu không được, giờ anh phải trở về một chuyến.”

Lôi Kha vừa mặc quần áo vừa nói với Mễ Lộ đang ngồi trên giường.

Mễ Lộ nghe vậy cũng lo lắng nhíu mày, cậu vội vàng mặc áo ngủ vào, cầm áo khoác đưa cho thiếu gia. “Em trở về cùng anh.”

“Không, em ở đây đi.” Lôi Kha nhận áo khoác từ tay Mễ Lộ mặc lên, ấn Mễ Lộ trở lại giường, sau đó hôn lên trán cậu:

“Em ở lại, trong nhà hiện tại chắc đang hỗn loạn lắm. Em đi theo, anh không có cách nào chăm sóc tốt cho em. Ngoan ngoãn ở lại đây đi học, anh sẽ mau chóng trở về.”

Mễ Lộ biết lời thiếu gia nói có lý, chỉ có thể ngoan ngoãn gật gật đầu, “Vậy… vậy em chờ anh về.”

·

Lôi Kha rất nhanh đã rời khỏi Thủ Đô Tinh, chung cư trống vắng, giờ phút này cũng chỉ còn lại một mình Mễ Lộ.

Mễ Lộ biết, tuy rằng ngày thường thiếu gia nhìn qua vô cùng lạnh lùng, nhưng anh ấy thật ra là một người ngoài lạnh trong nóng, bệnh tim của Lôi tướng quân đột ngột tái phát, thiếu gia nhất định rất lo lắng.

Mễ Lộ tự mình đến phòng tắm tắm rửa, khi nhìn thấy dấu vết trên người mình, khuôn mặt nhỏ lại đỏ bừng nghĩ đến cảnh tượng đêm qua.

Mễ Lộ nghĩ, nếu đây thật sự chỉ là một giấc mộng, như vậy cậu hy vọng mình vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.

Hôm nay học môn Thực nghiệm y dược, Mễ Lộ không nhìn thấy thân ảnh Kiều Côn.

Nghĩ đến Kiều Côn Mễ Lộ lại chợt nghĩ tới bệ hạ, ngài… thật sự là cha ruột của mình sao? Người phụ nữ trong ảnh chụp kia, thật sự chính là mẹ ruột của mình ư? Mễ Lộ không muốn trả lời, nhưng rồi cậu lại không thể không thừa nhận, nữ nhân kia và mình thật sự giống nhau như đúc.

Đang lúc Mễ Lộ miên man suy nghĩ, trong phòng học dần dần an tĩnh xuống, Mễ Lộ lấy lại tinh thần, đem lực chú ý đặt ở trên lớp học. Vừa ngẩng đầu, lại phát hiện thầy giáo hôm nay có điểm quen mặt.

—— Lôi Y.

Mễ Lộ kinh ngạc mở to hai mắt, nhưng còn không chờ cậu kịp phản ứng lại, bên tai lại vang lên một thanh âm quen thuộc. “Mễ Lộ, đã lâu không gặp.”

Mễ Lộ quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện vị trí vốn dĩ thuộc về Kiều Côn hiện tại bị Quý Minh Tây nghiêm trang ngồi vào, còn mỉm cười với mình.

Mễ Lộ nhìn người trên bục giảng, lại nhìn nhìn người bên cạnh, trong khoảng thời gian ngắn có chút không rõ bọn họ rốt cuộc muốn làm gì.

Lôi Y là một Omega tuổi trẻ mỹ mạo, vào lớp đương nhiên liền hấp dẫn sự chú ý của các Alpha trong phòng. Nhưng Lôi Y lại không có một chút tự giác, ngẩng đầu chuyên chú giảng giải nội dung mình nên giảng.

“Hôm nay giáo sư môn Y học thực nghiệm của các bạn có việc xin nghỉ, tôi là học sinh lớp cao cấp của giáo sư, hôm nay tới giúp ông ấy dạy thay.”

Lôi Y ngắn gọn nói ra lý do mình đến dạy, lại không nghĩ Alpha phía dưới bắt đầu ồn ào.

“Thầy giáo có thể mỗi ngày đều tới dạy thay được không! Chúng em mỗi ngày nhìn ông già kia đã sớm phát chán!”

Một Alpha mở đầu, trong khoảng thời gian ngắn những Alpha khác cũng to gan lên, sôi nổi tiếp ứng nói “Đúng vậy! Thầy giáo xinh đẹp, năm nay thầy bao tuổi rồi? Đã có vAlpha chưa!”

Mễ Lộ còn cho rằng câu nói này rõ ràng mang theo ý trêu chọc. Nói ra xong Lôi Y khẳng định luống cuống không cách nào trả lời. Nhưng lại không nghĩ Lôi Y vẫn tương đối bình tĩnh nhìn mọi người. Mở sách ra, bắt đầu viết chữ lên bảng đen, giống như không có nghe thấy gì cả.

Đi học ở Học viện quân sự đại đa số đều là con nhà thế gia, ở nhà hoành hành, bị Lôi Y làm lơ như vậy vô cùng không cam lòng.

“Ôi, thầy à, tại sao lại không nói lời nào, nếu thầy còn chưa có Alpha vậy nhìn em một chút đi xem có được không!”

Lời này vang lên khiến cho mọi người cười ầm một trận, tay đang viết chữ của lôi Lôi Y thoáng dừng lại, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì. Mọi người đang cười đến càng thêm không kiêng nể, liền nghe thấy “Ầm” một tiếng vang lớn, Alpha vừa rồi và ghế dựa đã cùng nhau lăn đến trên mặt đất, hắn đau đến nhe răng trợn mắt kêu rên, mà bên cạnh hắn, khuôn mặt Quý Minh Tây đen xì.

“Ranh con, mày mà còn nói hươu nói vượn tao đá về quê với mẹ bây giờ!” Quý Minh Tây ngồi xổm xuống nắm cổ áo Alpha kia cảnh cáo, nhưng là Alpha kia bộ dáng không phục, oán hận nhìn y nói, “Mày là cọng hành nào? Chẳng lẽ mày là Alpha của anh ta chắc?!”

Những lời này làm Quý Minh tây sửng sốt, trong mắt hắn hiện lên một tia mất tự nhiên, nhưng thật nhanh đã bị che dấu. Y buông lỏng người nằm trên mặt đất ra. “Không cần mày quản, cút mau!”

Alpha kia cũng tự biết Quý Minh tây không dễ chọc, liền nhanh chóng bò dậy khập khiễng chạy ra ngoài, còn không quên quay đầu lại cảnh cáo. “Mày đợi đấy!”

Quý Minh tây mỉm cười, “Tao lúc nào cũng phụng bồi.”

Quý Minh tây ở phòng học náo loạn làm ra trò “Anh hùng cứu mỹ nhân” như vậy, vốn dĩ cho rằng người trên bục giảng sẽ không cùng mình đối chọi, nhưng vừa ngẩng đầu lại thấy đối phương đang khoanh tay nghiêm mặt nhìn mình, lời nói ra thiếu chút nữa chọc y tức chết.

“Bạn học này, ồn ào xong rồi thì trở lại vị trí của mình nghiêm túc lại. Các bạn học, chúng ta bắt đầu buổi học thực nghiệm hôm nay.”

Mặt Quý Minh Tây tối sầm, nhìn chằm chằm Omega trên bục một lúc lâu, cuối cùng phải xoay người về lại chỗ ngồi.

Mà Mễ Lộ ngồi ở bên cạnh đã xem đến choáng váng, nhiều năm như vậy cậu chưa từng thấy qua cái dạng này của Quý Minh Tây thiếu gia.

Quý Minh Tây đang nổi nóng, còn phát hiện người bên cạnh vẻ mặt giật mình m nhìn chằm chằm y, không khỏi quay phắt đầu, trừng mắt nhìn Mễ Lộ một cái, doạ Mễ Lộ sợ tới mức run rẩy cả người. Cũng không dám nhìn chằm chằm y thêm nữa.

·

Đến giữa trưa, Lôi Kha cuối cùng cũng về tới Ni Đức Cách Lâm tinh.

Hắn trực tiếp đáp phi hành khí đáp xuống sân Lôi gia, xuống phi hành khí liền vội vàng chạy vào trong nhà.

Khương quản gia ra mở cửa nhìn thấy Lôi Kha thực sự kinh ngạc, “Thiếu gia, sao ngài lại trở về?”

Lôi Kha nhăn mày, nói thẳng vào vấn đề, “Phụ thân của tôi hiện tại ở chỗ nào?”

Khương Lệnh bị làm cho không thể hiểu nổi. “Lôi tướng quân? Ngài vẫn đang còn ở căn cứ quân sự mà.”

Mặt Lôi Kha trầm xuống, lập tức liền hiểu rõ đây đại khái chỉ là trò mẫu thân bày ra. Hắn tức giận xanh mặt, đến cả cửa nhà môn đều muốn bước vào. Đang muốn xoay người rời đi, lại không nghĩ nghe thấy giọng Tát Mễ phu nhân truyền đến từ xa.

“Con trai, cuối cùng con cũng trở về rồi!” Chân Lôi Kha đình chỉ, quay người lại, quả nhiên thấy Tát Mễ phu nhân trên mặt còn đắp mặt nạ chạy tới chỗ mình.