Người Hầu Của Quý Ông

Chương 50




Nam tước đến Thủ đô là bởi vì được Bá tước Hallock mời.

Bá tước có một tòa biệt thự rất đẹp, toạ lạc trên đường St. London. Đây là toà nhà của tổ tiên Bá tước, nhưng nghe nói gần đây ông ta rất túng thiếu nên đang có ý định bán nơi này đi. Ông ta ra giá ba mươi nghìn bảng, và yêu cầu phải bảo trì nguyên dạng tất cả đồ đạc trong nhà, ngay cả một chiếc ghế bành cũng phải giữ nguyên vị trí. Những người quý tộc lạc hậu chính là như vậy, cho dù đã nghèo túng đến mức đó nhưng vẫn nghĩ rằng giá trị nằm ở nội dung. Ông ta thậm chí còn muốn tổ chức một buổi dạ hội, ý đồ có lẽ là để cho nhiều người được chiêm ngưỡng toà nhà của ông ta. Ông ta mời rất nhiều người tới tham dự buổi tiệc này, cũng nhân cơ hội đó mà giới thiệu về những vật quý giá ở nhà ông ta.

“Đây là bức tranh do hoạ sĩ người Hungary, Frederick Kyle vẽ. Mọi người nhìn đi, gương mặt của Đức Mẹ nhân hậu biết bao! Đây là bức tranh yêu thích của ông nội tôi, bây giờ có giá trị ít nhất hơn một nghìn bảng.” Vũ hội còn chưa chính thức bắt đầu, Bá tước Hallock đã khoác lác rồi.

Những quý ông ca ngợi bức tranh, nhưng lại không có hứng thú với cái giá mà ông ta đưa ra cho ngôi nhà. Ba mươi nghìn bảng? Còn phải mua kèm những thứ cũ kỹ rách nát trong căn nhà này nữa, quả là chuyện nực cười!

Đèn đuốc trong biệt thự sáng trưng, nơi nơi đều được thắp nến. Các nhạc sĩ đang diễn tấu khúc nhạc du dương trong đại sảnh. Những vị khách mạnh mẽ đi vào trong, đưa chiếc áo khoác nặng nề cho người hầu chào đón ở cửa.

Thời tiết bên ngoài tuy rằng rét lạnh, trong đại sảnh lại cực kỳ ấm áp. Những quý cô quý bà mặc váy hở cánh tay hở ngực, trên đầu đội vòng ngọc hoặc mũ lưới thời thượng. Các quý ông cởi áo da, tháo mũ xuống, giao gậy chống cho người hầu. Sau đó cong khuỷ tay lại, dẫn người phụ nữ của họ đi vào trong đại sảnh.

Sau khi Nam tước bước vào đại sảnh đã lập tức bị Bá tước Hallock gọi đi. Bạn sẽ phát hiện Bá tước dị thường cung kính với Nam tước, nói chuyện vô cùng thân thiết, tìm mọi cách để khen ngợi hắn. Thái độ như vậy thể hiện một điều, ngài Bá tước đã hết tiền rồi.

Tôi là người hầu bên cạnh Nam tước, trong toàn bộ vũ hội, tôi phải đứng thẳng ở góc tường không động đậy như một pho tượng. Đáng tiếc tôi còn chưa kịp trốn vào trong góc phòng, thì đã có một vị tiểu thư cao quý đến tìm tôi hỏi chuyện.

Tiểu thư Emily mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt, mái tóc vàng uốn lượn như khói. Những sợi ren nhỏ màu trắng quấn quanh lọn tóc, trên chiếc ren là những hạt châu vô cùng nhỏ. Cô ta rất xinh đẹp, nhưng giữa những quý cô quý bà đang đua nhau khoe sắc thì cũng không quá mức nổi bật. Tuy nhiên cô ta biết cách thể hiện vẻ đẹp của mình. Trang phục của cô không quá sặc sỡ, khiến người khác cảm thấy hiền hoà và thoải mái.

“Tôi nhớ rõ anh, anh là người hầu bên cạnh ngài Oscar.” Cô mỉm cười nói.

Khi một cô gái có thân phận cao quý bỗng nhiên hạ mình nói chuyện với một người hầu hèn mọn, thì phải suy nghĩ về mục đích của cô ta lúc này. Tôi đã từng gặp cô ta, cho nên không khỏi cẩn thận hơn.

“Đó là vinh hạnh của tôi.” Tôi cúi người nói với cô ta.

“Không biết các cô em họ của ngài Nam tước có còn ở trong lâu đài không?” Cô ta quanh co lòng vòng nói. “Lần trước tôi ở cùng hai vị tiểu thư rất vui, vẫn luôn muốn mời các cô ấy tới nhà làm khách.”

Quả thật là nói dối trắng trợn. Tất nhiên, ai cũng không thể vạch trần cô ta.

“Hai vị tiểu thư đã rời khỏi lâu đài của Nam tước.” Tôi trả lời. “Có lẽ tiểu thư có thể thư từ qua lại với các cô ấy.”

Cô ta cười gật gật đầu. “Tôi sẽ thử liên hệ với các cô ấy, cậu có biết… Tôi vẫn luôn cho rằng sẽ nhanh chóng nghe tin ngài Nam tước kết hôn với Catherine chứ. Dù sao hai người họ vẫn luôn vui vẻ với nhau như vậy.”

Tôi cười cười, không trực tiếp trả lời vấn đề của cô ta.

Ngay lúc này, một quý ông đến đây mời tiểu thư Emily khiêu vũ, Emily tao nhã nắm tay người đàn ông này, theo hắn đi vào sàn nhảy.

Vũ hội tập thể biến thành vũ hội thân mật, cả trai lẫn gái phải không ngừng trao đổi bạn nhảy, bắt lấy cơ hội ngắn ngủi này để nói chuyện với nhau, hiểu biết lẫn nhau. Cho nên có rất nhiều quy định nghiêm ngặt, ví dụ như nhảy xong một bản phải lập tức đổi bạn nhảy, ví dụ như một đôi nam nữ không thể nhảy quá bốn điệu.

Nhưng dường như ở hội trường, số phụ nữ vẫn nhiều hơn số đàn ông. Thời điểm khoa trương nhất là lúc rất nhiều cô gái trẻ tuổi ngồi rảnh rỗi trên ghế dài. Cả đám đều chờ mong sẽ có quý ông nào đó đến mời các cô khiêu vũ.

Vũ hội diễn ra rất lâu, có lẽ sẽ kéo dài đến hai ba giờ đêm. Tôi đứng mà chán gần chết, ánh mắt cũng quét qua những người trên sàn nhảy không mục đích.

Ở nơi này, mọi người đều hoa lệ như vậy, tao nhã như vậy, bọn họ liều mạng bày ra dáng vẻ tốt nhất của mình, với ý đồ thu hút được ánh mắt của mọi người. Nhưng trên thực tế chẳng có ai để tâm đến người khác cả, trừ phi người này có quyền thế, chỉ có như vậy mới có thể được mọi người chú ý. Cho dù là quý cô trẻ tuổi hay quý bà đã kết hôn, cho dù là quý tử lông bông hay quý ông công thành danh toại.

Bỗng nhiên, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong mắt tôi.

Tôi lập tức ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn người kia, lại xoa xoa đôi mắt, xác nhận chính mình không bị hoa mắt.

Cho dù người đàn ông kia đã rời nhà rất nhiều năm, nhưng tôi vẫn có thể liếc mắt một cái đã nhận ra ông ta.

Nhưng làm sao có thể là ông ta!

Người đàn ông kia rất giống tôi, có thân thể cao ngất, mái tóc xoăn màu vàng và đôi mắt xanh biển. Năm tháng để lại nhiều dấu vết trên gương mặt ông, nhưng lại không thể thay đổi hình ảnh ông trong trí nhớ của tôi. Cho dù ông ta có mặc lễ phục xa hoa, cho dù ông ta đang dắt tay một vị phu nhân cao quý xinh đẹp.

Ông ta là cha tôi sao? Hay ông ta chỉ là người tương tự với cha tôi? Nhưng trên đời làm sao có thể có hai người giống hệt nhau như vậy!

Ánh mắt tôi dõi theo ông ta, càng xem càng cảm thấy giống.

Trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh khi tôi còn nhỏ, cha tôi làm xong việc đồng án về nhà, một tay ôm tôi lên, sau đó ôm mẹ tôi và hôn bà. Biểu tình của hai người lúc đó vẫn khắc thật sâu vào ký ức tôi, khi đó gia đình chúng tôi đã hạnh phúc biết bao.

Nhưng sau đó họ có thêm hai người con gái, thu hoạch ở đồng ruộng lại không được tốt, sinh hoạt trong nhà càng thêm túng thiếu. Bọn họ càng ngày càng cãi nhau dữ dội. Thẳng đến một ngày, cha tôi nói với mẹ, ông muốn đến Thủ đô xem thử có thể kiếm thêm một khoản thu nhập hay không, nhưng mà ông ấy lại không trở về…

Tôi vẫn luôn cho rằng ông ta đã chết, bởi vì chỉ có như vậy tôi mới không oán hận ông ta. Tôi sẽ ảo tưởng rằng ông bị cướp bóc, hoặc là sinh bệnh nặng. Không phải ông không muốn về nhà, mà là không thể về nhà. Không phải ông ấy cố ý vứt bỏ người nhà và cả trách nhiệm của ông… Chỉ có nghĩ như vậy, ông mới vĩnh viễn là người đàn ông to lớn như núi kia trong lòng tôi.

“Cậu đang suy nghĩ gì?” Một thanh âm quen thuộc đánh gãy sự trầm tư của tôi.

Tôi ngẩng đầu vừa thấy Nam tước đứng trước mặt tôi. Hắn cau mày, môi mím chặt, tựa hồ đang tức giận.

Tôi ý thức được chính mình thất lễ, vội vàng đứng thẳng, hơi hơi cúi người. “Ngài đã trở lại.”

Nam tước im lặng một lúc, nhưng không có hỏi thêm.

Tôi thầm thở dài, cười nhạo chính mình ngu xuẩn. Người tới tham gia vũ hội đêm nay nếu không phải nhân vật nổi tiếng thì cũng là quý tộc, trong đó làm sao có thể trộn lẫn cha của một người hầu như tôi chứ, quả thực là ý nghĩ kỳ lạ.

“A! Nam tước Oscar…”

Một tiếng kêu bén nhọn vang lên, một quý bà mập mạp đi ra khỏi sàn nhảy, chính là phu nhân Sherry đã lâu không thấy.

Vị phu nhân này mặc một chiếc váy dài tơ lụa màu lam nhạt vô cùng sáng chói, váy rất chặt, bó sát bộ ngực to mọng hở ra của bà ta. Bà còn đeo một chiếc vòng ngọc lục bảo lớn phía trên ngực.

Có lẽ hoạt động khiêu vũ rất tốn thể lực, quý bà này thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi, cầm chiếc quạt nhỏ phẩy phẩy không ngừng.

“Xin chào phu nhân.” Nam tước nâng tay bà ta, hôn lên chiếc nhẫn hồng ngọc trên ngón tay bà.

“Xin chào, thật vui khi được gặp ngài ở nơi này. Ngài có thể trò chuyện với tôi một lúc không?” Bà ta chớp chớp mắt, lấy cây quạt che ở khóe miệng nói. “Những anh chàng trẻ tuổi đó thật khiến tôi mệt lử mà, được hoan nghênh quá cũng có phiền não của nó. Nói vậy chắc ngài cũng hiểu, hầu hết các cô gái chưa lập gia đình đều nhìn chằm chằm ngài đó. Nếu ngài là một miếng thịt, thì các cô ấy sẽ nhảy dựng lên mà xé xác ngài.”

Trong xã hội thượng lưu, tất cả ái tình đều vây quanh hai điều. Thứ nhất là sắc đẹp, thứ hai là tiền tài. Nếu một quý ông hay một quý cô chưa lập gia đình có tài sản kếch sù, thì khi bọn họ lựa chọn người bạn đời của mình, có lẽ sẽ để lộ một ít tâm tư lãng mạn ra ngoài. Nhưng nếu như không có bất cứ cái gì để dựa dẫm, thì toàn bộ tâm trí bọn họ chỉ vây quanh tiền bạc.

Tiểu thư nào không có đồ cưới, tất nhiên sẽ muốn dùng vẻ ngoài xinh đẹp và trí tuệ của mình để quyến rũ một quý ông giàu có. Cho dù quý ông này có xấu xí, có ngu ngốc cũng chẳng sao cả. Mà những thanh niên trẻ không có quyền kế thừa, cũng muốn dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp và trí tuệ của mình để lôi cuốn những tiểu thư có nhiều đồ cưới hoặc là goá phụ giàu có. Tương tự, cũng chẳng quan tâm đến người này có xấu xí hay ngu dốt.

Nhưng cơ hội để một vị tiểu thư có rất nhiều đồ cưới, lại bởi vì tình yêu mà chịu gả cho một anh chàng nghèo túng quả thật rất hiếm hoi. Nhưng goá phụ có tiền thì khác, đặc biệt là những người đàn bà vừa xấu vừa thiếu thốn tình cảm, sẽ rất dễ dàng rơi vào lưới tình mà các chàng trai trẻ tuổi dệt nên. Chỉ cần cưới các bà, thì có thể thu hoàn toàn tiền của họ vào trong túi mình, nửa đời sau chẳng còn thiếu gì chả. Cho nên phu nhân Sherry vô cùng được hoan nghênh đối với những quý ông không có quyền thừa kế hoặc trong nhà chẳng còn gì ăn.

Rồi sau đó phu nhân Sherry quay đầu nhìn tôi một cái, khẽ cười nói. “Ngài tìm cậu ta về lại rồi sao?”

“Đúng vậy, thưa bà.” Nam tước trả lời đơn giản.

“Ha ha.” Phu nhân Sherry cười cười sâu xa.

Hai câu đối thoại này của bọn họ lại làm tôi đỏ mặt, phu nhân Sherry làm sao biết chuyện tôi rời khỏi trang viên, hay là ngài Nam tước đã đến nhà của bà ta tìm tôi? Hắn cho rằng sau khi tôi rời đi, sẽ lập tức đến làm tình nhân của bà Sherry sao?

Không dám suy nghĩ sâu xa, tình cảnh này làm tôi rất mất thể diện, hắn cũng thật ý tứ, lại chạy tới trong nhà người khác hỏi.

“Có nhiều người theo đuổi như vậy, chẳng lẽ bà không để ý người nào sao?”

“Ha ha, tôi cũng sắp có cháu rồi, chẳng lẽ còn có thể tái hôn được sao?” Phu nhân Sherry phe phẩy cây quạt, nhỏ giọng nói.

“Một khi đã như vậy, bà cần gì phải đưa ra những tín hiệu sai lầm cho đám ong bướm đó. Tôi còn nghe tin có người muốn quyết đấu vì bà.”

Phu nhân Sherry càng thêm đắc ý, bà ta cười khanh khách, chiếc cằm béo nhẹ nhàng rung rung.

“Mặc dù tôi sắp có cháu, nhưng vẫn là một người đàn bà, cho nên vĩnh viễn vẫn muốn hưởng thụ lạc thú khi được đàn ông tranh nhau đoạt lấy. Nhìn bộ dáng tự cao tự đại của bọn họ luôn luôn là trò tiêu khiển lớn nhất của tôi. Mà ánh mắt khinh thường và đố kị của những cô gái trẻ cũng làm cho tôi thoải mái, thật sự rất giống được trở về thời thiếu nữ.”

“Đừng nói như vậy, bà vẫn luôn xinh đẹp, y như thiếu nữ.” Nam tước nói mà mặt không đổi sắc.

“Ha ha, anh chàng này thật khiến người ta thích mà.” Phu nhân Sherry cười khẽ nói. “Thật không nên làm bạn với bà già như tôi ở trong này, anh hẳn nên đi tìm các cô gái trẻ tuổi mà khiêu vũ mới đúng. Đêm nay có hơn một nửa số cô gái ngồi đây không có việc gì làm, anh trốn ở mấy bức tường này quả thật không có phong độ mà.”

“Mọi người không nên trông cậy vào một người u ám lưng còng như tôi có phong độ…”

Hai người bọn họ nói chuyện vui vẻ với nhau, tựa hồ quan hệ phi thường không tồi. Phu nhân Sherry nhỏ giọng bàn tán tin tức của các vị khách trong vũ hội.

“Bá tước Hallock cũng nghèo đến mức đó rồi, nhìn đứa con gái của ông ta đi, mặc dù mang váy tơ lụa thời trang, nhưng toàn bộ vải ren trên người đều là hàng giá rẻ, thật là tội nghiệp cho cô gái xinh đẹp này…”

“Phu nhân Johnson nhất định là đang mang thai, cả đời này cô ta chưa hề mặc váy buộc ngực rộng thùng thình như vậy, đáng thương cho chồng cô ta đã ra biển mấy tháng rồi…”

“Quan hệ giữa Nam tước Yozak và con trai cả của ông ta không được tốt…”

Tôi chú ý tới ánh mắt phu nhân Sherry nhìn chằm chằm “người đàn ông kia” ở trong sàn nhảy.

Bà ta nói: “Nghe nói bọn họ cãi lộn, con của ông ta hô to giống như điên, nói ông ta không phải là cha hắn…”