Nghe thấy lời của Hiểu Trần, vua sói thoáng cau mày.
Sắc mặt trông có phần tệ đi.
- Ông ta đã làm ra những chuyện như vậy.
Ngươi nghĩ rằng ta có thể để yên sao?
Thấy ngữ điệu của vua sói như vậy.
Hiểu Trần cũng hiểu rõ mức nghiêm trọng của vấn đề.
Không khí trong phòng lúc này cũng không có gì gọi là thoải mái.
Cũng may rằng có vợ của vua sói lên tiếng giải vây.
Do đó bầu không khí mới có thể nhẹ nhàng trầm xuống.
- Anh nghe ngài Hiểu nói trước đã! Ngài ấy có nhiều kinh nghiệm sống hơn chúng ta.
Do đó chúng ta cũng cần nên nghe qua ý kiến của ngài ấy!
Nghe thấy lời vợ mình.
Vua sói cũng bình tĩnh lại.
Sau đó nhìn Hiểu Trần để ông đưa ra cách giải quyết.
- Việc phong ấn linh hồn này sẽ khiến Triệu Quốc Khải mất đi hết tất cả sức mạnh của mình.
Cậu ta vẫn sẽ là một ma cà rồng lai sói nhưng dẫu vậy lại không có sức mạnh gì vượt trôi.
Chưa kể việc phong ấn diễn ra tận một trăm năm.
Sau khi cậu ta hồi sinh sẽ là trong nhân dạng của một đứa trẻ, ký ức này đó cũng sẽ không còn tồn tại!
Hiểu Trần nhanh gọn nói ra những việc sau khi Triệu Quốc Khải bị phong ấn sẽ diễn ra.
Nghe vậy hai mày của vua sói cũng thoáng giãn nhẹ.
Vua sói nâng mắt, nhàn nhạt nhìn Hiểu Trần hỏi.
- Tại sao lại phải làm vậy? Phá hủy quả cầu thủy tinh đó không phải là sẽ giải quyết được tất cả sao?
Vua sói không hiểu vì sao lại phải chọn cách đi đường tắc này.
Nếu phá hủy quả cầu thủy tinh thì Triệu Quốc Khải nhất định sẽ chết đi hoàn toàn.
Do đó cần gì phải làm chuyện thừa thải chứ?
Hiểu Trần cũng rõ vua sói lo ngại điều gì.
Nhưng ông vẫn giữ vững lập trường mà nhìn người nói.
- Nó không đơn giản như vậy đâu! Nếu phá hủy quả cầu có thể giải quyết tất cả thì ta cũng sẽ không đưa ra yêu cầu này cho người!
- Ý của ngài là sao?
- Việc yếm đi một phần linh hồn của mình vốn không hề đơn giản.
Đó là một ấn chú cao cấp do phù thủy tạo ra.
Muốn phá vỡ nó trừ khi là kẻ tự mình làm ra phá bỏ.
Nếu không dù là bất kỳ ai cũng đều không có khả năng làm được!
Những thuật này đều là cấm thuật trong giới phù thủy.
Cứ tưởng rằng sẽ không có ai trong tộc sói cùng ma cà rồng biết được.
Vậy mà thật không ngờ Triệu Quốc Khải thế mà một lần lại có thể dùng đến cả hai.
- Do đó việc phong ấn hiện tại là cách duy nhất để giải quyết! Nếu không, nhanh nhất thì linh hồn của Triệu Quốc Khải sẽ hợp lại với xác! Đến lúc đó, cũng đủ để cậu ta phục hồi sức mạnh!
Sau khi người yếm đi linh hồn của mình chết đi.
Tất cả hồn phách sẽ tụ lại vào nơi đã yếm.
Nói cách khác là tụ lại trong vật chứa.
Khi đó tất cả sức mạnh sẽ từ từ được nuôi nấng trở lại.
Nếu cứ để yên cho chuyện này xảy ra thì chắc chắn Triệu Quốc Khải sẽ một lần nữa gây chuyện!
Vua sói nghe vậy liền cau mày suy nghĩ.
Hiểu Trần nói quả thật không sai chút nào.
Tuy rằng vua sói không rành về mấy thứ phép thuật này nhưng mà cũng đã từng nghe qua khi còn nhỏ.
Lúc đó cứ tưởng nó chỉ là bông đùa...thật không ngờ lại hoàn toàn có thật.
Nếu vậy, chỉ còn duy nhất một cách đó mà thôi!
.............
- Xin lỗi, để em chịu khổ rồi!
Hiểu Vương dùng hai tay của mình bao bọc lấy hai bàn tay của Mạnh Cường.
Hắn nâng tay cậu lên.
Sau đó hôn lên đó một cách trân quý.
Thật tốt quá mọi chuyện đã ổn rồi...A Cường của hắn không hề bị gì cả...
- Em ổn mà, anh đừng có lo quá!
Mạnh Cường cười nhẹ nhìn hắn.
Tính ra khoảng thời gian bị bắt đi cậu cũng không chịu khổ gì cả.
Do đó nếu mà nói đau lòng cũng là cậu đau lòng vì hắn.
- Anh đó, bản thân bị thương lại không lo lắng! Em ổn, thật sự vô cùng ổn!
Vì để cho Hiểu Trần có thể nói chuyện riêng với vua sói nên mọi người đã được sắp xếp vào những căn phòng để nghỉ ngơi.
Hiểu Vương với Mạnh Cường một phòng.
Hiểu Tâm với Mạnh Hạo.
Hiểu Lương với Tống Trẫm Lăng và Mạc Khang Lâm với Hiểu Duệ.
Hai vợ chồng họ Hiểu thì phụ trách trông chừng Triệu Kha.
Còn Lam Hoàng và Ngô Thất thì mỗi người một phòng riêng lẻ.
- Chỉ là chút thương tích không đáng để nói.
Em là tâm can bảo bối của tôi! Cho dù là bị thương một chút tôi đều không nhịn được mà cảm thấy đau lòng...
Hiểu Vương vốn không phải người sẽ luôn miệng ba hoa tình cảm sến súa.
Nhưng mà trước mặt cậu - người thương của mình - hắn chỉ hận không thể đem tất cả lời ngọt trên đời dành tặng riêng cho cậu.
- Sau này luôn bên cạnh tôi, đừng để tôi mất dấu em một lần nào nữa...
Hiểu Vương gục lên vai người thương.
Trong hắn lúc này có khác gì trẻ nhỏ đang làm nũng cơ chứ?
Mà Mạnh Cường cũng không than phiền về tính cách này của hắn.
Cậu cúi đầu, áp trán lên trán hắn.
Miệng khẽ cong lên thành một nụ cười hạnh phúc.
- Ửm, sau này sẽ luôn bên cạnh anh, không bao giờ xa rời anh cả! Và anh, cũng không được chê em phiền phức!
- Ừ, đó là điều đương nhiên!
Đáp lại cậu là một lời hứa nhất định cùng một cái hôn trân trọng đầy yêu thương.
Họ đã từng ghét nhau, từng yêu nhau và từng xa cách nhau.
Nhưng cuối cùng tất cả sóng gió đều cúi đầu trước tình cảm mà họ dành cho nhau.Giờ đây không còn đau buồn, không còn thương đau.
Chỉ còn hai trái tim hòa chung nhịp đập không bao giờ tách rời...
..............
...~HOÀN CHÍNH VĂN~....