Cũng không biết Tống Trẫm Lăng cùng Hiểu Trần nói bao lâu.
Chỉ thấy sắc mặt cậu ta từ từ giãn ra.
Cứ tưởng rằng mọi việc đã ổn.
Nhưng vào một khắc nào đó.
Bất giác Mạnh Hạo nhìn thấy khóe môi của Triệu Quốc Khải cau lên.
Lập tức trong lòng y liền dâng lên nỗi bất an khôn siết.
Như một phản xạ vốn có.
Mạnh Hạo nâng mắt nhìn xung quanh.
Nhưng chiến trận vẫn không có gì thay đổi.
Ấy vậy mà trong lòng vẫn không thể an ổn.
Y vội đưa mắt, nhìn lên phía bầu trời xanh thẳm.
Lúc này, sắc mặt liền biến chuyển, huyết sắc vốn có cũng tựa như không cánh mà bay.
- Ở TRÊN! MỌI NGƯỜI MAU CẨN THẬN!
Tiếng hét của Mạnh Hạo lập tức thu hút mọi người.
Kế đó nụ cười điên loạn của Triệu Quốc Khải lại một lần nữa vang lên như muốn nhấn chìm mọi người vào trong tuyệt vọng.
- Phản ứng không tệ đó A Hạo, nhưng mà....chậm rồi!
Sau lời nói đó.
Bất giác từ trên không những bóng đen không ngừng lao xuống.
Và lần này, cục diện hoàn toàn đã rơi vào bế tắc khi cả ba anh em họ Hiểu, Mạnh Cường cùng Triệu Kha đều bị kiềm cập không thể chống cự.
Còn Tống Trẫm Lăng và Mạnh Hạo cũng bị đám thuộc hạ của Triệu quốc Khải nhân lúc sơ xuất mà túm lấy.
- Hahaha! Sao nào? Các ngươi không phản kháng nữa sao? Chậc, chậc! Thật đáng thương...
Triệu Quốc Khải tiến tới nâng cầm của Mạnh Cường.
Ánh mắt si mê cuồng loạn không ngừng ngại đặt lên người cậu.
- Khốn kiếp! ĐỪNG CÓ ĐỘNG VÀO EM ẤY!
Hiểu Vương câm phẫn trợn to mắt.
Hắn không ngừng vùng vẫy.
Sức lực của hắn thật sự không yếu kém gì nhưng lúc này đây lại bị năm sáu người kiềm cập.
Mà những kẻ này còn lai hai dòng máu giữa sói và ma cà rồng.
Do đó chỉ có thể lực bất tòng tâm mà thôi.
Triệu Quốc Khải nghe thấy tiếng của hắn cũng chẳng để tâm gì.
Gã ta thảnh thơi nắm lấy hai cổ tay cậu kéo mạnh.
Thấy cậu có ý định vùng vẫy liền thuận miệng nhắc nhở một tiếng.
- Nếu cậu dám làm hành động ngu ngốc thì tất cả bọn họ lập tức sẽ không còn mạng nữa đâu! Ngoan ngoãn đừng có làm chuyện khờ dại!
Bị đâm trúng vào trong điểm yếu của mình.
Mạnh Cường cắn răng mặc cho kẻ kia lôi kéo mình.
Và kế đó...cả Mạnh Hạo cũng bị gã ta bắt lấy.
Hai anh em lúc này đều thuộc quyền kiếm soát của gã ta.
Mà những người khác chỉ có thể không ngừng đỏ mắt phẫn nộ.
- Ta không ngờ ngươi vẫn có thể bình tĩnh như vậy đó! Có phải...ngươi cũng thừa biết rằng ta sẽ thắng hay không?
Triệu Quốc Khải thấy Tống Trẫm Lăng đứng im không nói lời nào.
Chưa kể sắc mặt lại thoáng lên nét bình tĩnh đến lạ gã ta liền không khỏi khiêu khích châm chọc.
Nhưng mà đối diện với những lời đó của gã ta chỉ là một sự im lặng kỳ lạ của Tống Trẫm Lăng mà thôi.
Không kéo dài thêm thời gian một phút giây nào nữa.
Triệu Quốc Khải lập tức tiến vào nghi thức bản thân luôn hằng mong đợi.
Miệng gã ta lẩm bẩm gì đó.
Ánh mắt không ngừng nhìn chằm vào bầu trời trên cao.
Phút chốc, mặt đất như đang rung chuyển.
Cả bầu trời vốn đang trong lành lập tức chuyển mình thay thành màu đen xám xịt.
- Sắp rồi...tình yêu của ta...chúng ta sắp gặp lại nhau rồi!
Phút chốc, một ánh sáng huyền ảo từ trên trời xuất hiện chiếu xuống thân thể hai anh em cậu.
Hiểu Vương cùng Hiểu Tâm đã phát điên khi nhìn thấy những thứ đang diễn ra trước mặt.
Cả hai không ngừng vùng vẫy.
Dùng tất cả sức lực của chính mình chỉ để thoát ra khỏi kiềm cập của đám thuộc hạ kia.
Lúc này đây cứ tưởng mọi thứ đã rơi vào tuyệt vọng ấy vậy mà không ngờ một điều kỳ lạ lại bất chợt diễn ra! Nghi thức mà Triệu Quốc Khải dày công sắp xếp lại không thảnh công!
- Phụt! Khục...
Triệu Quốc Khải một tay nắm chặt lấy nơi ngực trái mình.
Gã ta vậy mà lại hộc ra máu? Rõ ràng nghi thức đã hoàn thành rồi mà!
Triệu Quốc Khải còn chưa hết bàng hoàng thì bất chợt những mũi tên từ đâu phóng tới.
Chưa kể, một con sói hoang to lớn bỗng từ đâu xuất hiện!
Lợi dụng lúc đám thuộc hai kia sơ sẩy.
Anh em họ Hiểu cùng Triệu Kha liền lập tức thừa lấy cơ hội mà thoát khỏi vòng kiềm cập.
Cuối cùng...cuối cùng viện binh cũng đến rồi!!.