Em sao vậy?
Hiểu Lương nhìn Tống Trẫm Lăng không ngừng nhíu chặt hai mày liền lên tiếng.
Từ lúc bước vào cấm địa sương mù này cậu ta đã bắt đầu có biểu hiện lạ.
Mà biểu hiện này cả Hiểu Vương cũng nhìn thấy.
Hắn khẽ dừng bước, sau đó nhìn chằm vào cả hai.
Tuy rằng trong lòng đang lo lắng không thôi cho Mạnh Cường nhưng nếu bây giờ Tống Trẫm Lăng xảy ra chuyện cũng châc chắn sẽ kéo thêm rắc rối.
- Không sao, chỉ là....có cảm giác gì đó rất quen...
Tống Trẫm Lăng thành thật đáp lời.
Cậu ta rõ ràng chưa từng đi đến nơi này nhưng không biết vì sao trong lòng cậu ta lại cảm thấy nó vô cùng quen thuộc.
Cứ như...cứ như cậu ta đã đi đến đây mấy lần rồi...
Hai anh em họ Hiểu nghe cậu ta nói vậy thì thoáng cau mày.
Sau đó họ nhìn nhau.
Trong đầu liền không khỏi nghĩ ra gì đó.
Cuối cùng, sau một vài phút im lặng.
Vẫn là Hiểu Lương lên tiếng phá tan đi bầu không khí.
- Trước lúc em bị bọn tôi phát hiện, em có từng gặp Triệu Quốc Khải hay không?
Hiểu Lương không có ý nghi ngờ cậu ta sẽ phản bội hay là gián điệp do Triệu Quốc Khải cài vào.
Và Tống Trẫm Lăng cũng biết rằng anh cả không nghi ngờ mình do đó cũng không che giấu gì mà thẳng thắng nói.
- Có gặp...nhưng mà không có gì lạ cả!
- Lúc đó hai người chỉ nói chuyện thôi sao? Có ăn uống gì không?
-Lúc đó...em có uống một ly nước.
Nhưng mà nó hình như không có gì khác thường cả!
Tống Trẫm Lăng cố gắng nhớ lại ngày hôm đó.
Cậu ta cảm thấy nó không có gì lạ cả.
Nhưng mà câu trả lời kia lại khiến cho Hiểu Lương cùng Hiểu Vương ngộ ra tất cả khuất mắt.
Quả nhiên, Triệu Quốc Khải đã giở trò mà! Ly nước đó chắc chắn là có vấn đề!
Nếu vậy, có thể nhìn ra rằng nơi này là một địa điểm quan trọng.
Hay nói đúng hơn là một địa điểm cấm kỵ.
Do đó Triệu Quốc Khải mới dùng đến cả cách xóa đi ký ức này.
- Được rồi, chúng ta đi tiếp theo! Nếu em nhớ ra được gì đó thì nói với bọn anh.
Nhưng mà nếu không được thì đừng cố quá!
Hiểu Lương nhẹ giọng nói với Tống Trẫm Lăng.
Nhận được cái gật đầu của cậu ta.
Ba người lại tiếp tục tiến sâu về phía trước.
Và lúc này đây, trong lòng của Hiểu Vương.
Một linh cảm vô cùng lớn không ngừng dâng lên.
Lúc đầu nó vốn chỉ là linh cảm của hắn ngộ nhận mà thôi.
Nhưng mà khi nghe Tống Trẫm Lăng nói rằng có cảm giác quen thuộc Hiểu Vương liền có thể chắc chắn rằng linh cảm của mình là đúng.
"A Cường, em nhất định phải đợi anh!!"
Cũng là lúc này đây, nơi ngực trái của Mạnh Cường phút chốc lẵng đi một nhịp.
Bên tai cậu thấp thoáng tiếng gió cứ như lời nói của Hiểu Vương cứ thế truyền đến bên tai cậu vậy.
Phút chốc, môi cậu cong lên một độ nhẹ.
Một nụ cười ít ỏi mà từ khi bị bắt nhốt đến giờ cậu mới có thể hé mở.
"Em đợi anh, anh phải đến sớm đó..."
............
- A Kha đâu rồi?
Triệu Quốc Khải một tay nâng khung ảnh người thương.
Ánh mắt khẽ liếc xuống đám thuộc hạ của mình.
Cả ngày hôm nay gã ta chẳng thấy Triệu Kha đâu cả.
Tuy rằng nói gã ta vốn chỉ lợi dụng Triệu Kha nhưng dẫu sao cũng là một tay gã ta nuôi lớn.
Do đó có thế nào gã ta cũng thể im lặng mà chẳng để tâm đếm xỉa.
- Kh...Kha thiếu gia nói rằng bản thân cần hoàn thành điều gì đó...chúng tôi...chúng tôi cũng không biết...
Một kẻ lắp bắp nói.
Bọn họ thật sự rất sợ người chủ nhân này.
Gã ta có máu điên.
Chỉ cần làm phật ý gã ta nhất định sẽ chết không toàn thây.
Có thể nói trong cả chỗ này chỉ có một mình Triệu Kha là được gã ta trọng dụng nhất.
Tuy nói rằng là con trai nuôi nhưng bọn họ thấy được người này làm gì có khái niệm yêu thương đối với đứa con trai đó.
Vì thế cả người bên cạnh gã ta lâu như vậy vẫn bị đối xử như thế thì bọn thuộc hạ như họ nếu sơ sẩy một chút thì e là sẽ chết không toàn thây.
Triệu Quốc Khải nghe vậy thì mi tâm khẽ giật nhẹ.
Ánh mắt băng lãnh khiến người ta không khỏi rùng mình.
Gã ta đặt khung hình của người thương xuống bàn.
Trong lòng không khỏi dâng lên một ý nghĩ mà gã ta chưa thể nào một trăm phần trăm chắc chắn.
Kế đó, Triệu Quốc Khải đứng dậy, bước từng bước một về phía những kẻ đối diện.
Gã ta trầm giọng, ngữ điệu cứ y như tu la địa ngục đang đeo bám mà nói với những kẻ trước mặt.
- Cử thêm một đoàn người nữa đi về phía biệt thự họ Hiểu, chưa kể....nếu gặp được A Kha nhất định phải mang nó trở về!
"Triệu Kha, ta mong rằng đây chỉ là do ta đã quá mức đa nghi.
Nếu không, con đừng trách ta tàn nhẫn!"