Mộ Tuyết vốn được giao cho việc trông chừng Lang Kiều Mộng, do đó khi nhìn thấy cô ta tỉnh liền lập tức gọi điện thoại báo cáo.
Chỉ là cô không có số của Hiểu Vương nên đành gọi cho cậu bạn của mình.
Nhìn thấy hai anh em bước ra, cô liền không nhịn được mà nóng lòng hỏi.
- Có..có tin tức của anh Cường không?
Hiểu Vương không đáp mà bỏ đi một mặc.
Hiểu Lương thì thở dài sau đó lắc đầu.
- Em yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ tìm ra em ấy!
Hiểu Lương nói xong cũng có ý rời đi.
Mà Mộ Tuyết nghe vậy cũng thở hắt ra một hơi.
Tuy không có tin của anh Cường nhưng cô tin tưởng nhà họ Hiểu nhất định sẽ không để anh ấy gặp nguy hiểm.
Mà nhìn theo bóng dáng của Hiểu Vương.
Mộ Tuyết có chút không khỏi đau lòng thay.
Hiểu Vương hiện tại không những phải cật lật tìm kiếm Mạnh Cường mà còn phải đối diện với antifan...quả thật là vô cùng khổ sở..
..............
Đã không biết trôi qua mấy ngày bản thân bị nhốt ở đây.
Mạnh Cường ngán ngẩm nhìn lên trần nhà.
Mỗi ngày ba bữa người tên Triệu Kha kia sẽ đem đồ ăn đến cho cậu.
Còn về việc tắm rửa thì phòng vệ sinh ở đây vốn thiết kế theo kiểu kín.
Cho nên không có cửa sổ.
Cậu có muốn trốn cũng không có đường...
Mà...tính ra từ lúc bị bắt đến giờ cậu chưa từng thấy mặt người đàn ông tên Triệu Quốc Khải.
Cũng không biết có phải ông ta quên bén mình luôn rồi không.
Nếu vậy, có phải nên thả cậu ra?
Mạnh Cường thở dài chán nản.
Ngày nào cũng như ngày nào.
Triệu Kha đôi lúc sẽ bắt chuyện với cậu.
Nhưng cả hai vốn không thân thuộc nên câu từ trao đổi cũng chẳng nhiều.
Đang chìm đắm trong những suy nghĩ của chính mình.
Bất chợt cánh cửa khẽ động.
Tiếng "cạch" vang lên như bao lần.
Cậu vốn lười nâng mắt vì cho rằng người bước vào là Triệu Kha.
Nhưng không ngờ, lần này một giọng nói xa lạ lại vang lên khiến cậu vô thức ngẩng đầu.
"Ai đây? Triệu Quốc Khải sao? Không phải ông ta vốn đã bằng tuổi với ông nội Hiểu sao?"
Cậu nghi hoặc đánh giá ngưòi trước mặt.
Vóc dáng cao ráo.
Ngũ quan tinh xảo nhưng lại không mang đến sự dễ chịu cho người nhìn.
Có lẽ vì đôi mắt có phần nhếch lên như đang tính toán điều gì đó.
Hoặc là khí chất người này mang lại khiến người ta có chút sợ sệt không dám lại gần cũng như cảm thấy rằng con người này dường như đang toan tính một điều gì đó...
Mà những cảm nhận đó vốn chỉ là đánh giá của riêng cậu mà thôi.
Mạnh Cường và người kia bốn mắt nhìn nhau.
Cậu có chút muốn né tránh ánh mắt của người này.
Bởi lẽ trong đôi mắt đó cậu cảm nhận được rằng người đàn ông trước mặt vốn dĩ đang tìm kiếm một bóng hình ai đó.
Gã ta đang dựa vào cậu để nhìn ra bóng hình của người khác.
"Là mẹ sao?" Mạnh Cường nghi hoặc nghĩ.
Dẫu có nói thế nào thì tình cảm Triệu Quốc Khải dành cho mẹ cậu vốn luôn là thật.
Chỉ là cách yêu của ông ta quả độc đoán.
Không chiếm được liền muốn phá hủy...
- Quả thật rất giống...
Triệu Quốc Khải nhàn nhạt lên tiếng.
Ánh mắt có chút si mê mà nhìn vào gương mặt cậu.
Nói thật thì giữa cậu và Mạnh Hạo thì cậu có phần giống thánh nữ hơn nhiều.
Còn về Mạnh Hạo vẫn có nét gì đó của vua sói.
Cũng vì vậy mà từ nãy đến giờ ánh mắt của người họ Triệu vẫn không thể thoát ra khỏi gương mặt cậu...
Triệu Quốc Khải chậm rãi tiến đến gần giường.
Theo phản xạ, cậu liền lập tức nhích lại đằng sau.
Vẻ mặt đề phòng nhìn chằm người đàn ông trước mắt.
- Gương mặt này vốn dĩ không nên có ánh nhìn như vậy về ta!
Triệu Quốc Khải một tay nâng lấy cằm cậu.
Gã ta siết chặt lấy quai hàm cậu.
Ánh mắt như lửa mà quét sạch hết cả gương mặt tuyệt hảo.
- Nếu là em ấy thì thật tốt...
Gã ta lẩm bẩm, sau đó buông tay ra.
Trong lòng không nhịn được mà thương xót cho làn da bị nắm đến đỏ lên của cậu.
Nhìn vẻ mặt gã ta.
Mạnh Cường không khỏi cảm thấy rùng mình.
Người đàn ông này chắc chắn đã điên mất rồi!
- Tại sao ông lại bắt tôi?
Cố gắng lấy hết sự dụng cảm còn sót lại trong lòng.
Mạnh Cường lạnh nhạt nhìn gã ta hỏi.
Nhưng đổi lại chỉ là một cái lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.
- Nếu là con gái chắc hẳn cậu sẽ giống với em ấy đến chín phần.
Nhưng mà không sao cả...sớm muộn em ấy cũng sẽ trở về với ta...
Triệu Quốc Khải cong môi lên thành một nụ cười nhẹ.
Nhưng sao trông nó lại có phần điên loạn khiến cậu không khỏi lạnh sống lưng.
Cả câu nói của gã ta rốt cuộc là đang ẩn ý cho điều gì?
- Chỉ cần thêm đứa con thứ hai của em ấy...em ấy nhất định sẽ trở về bên ta!
- ÔNG TỐT NHẤT ĐỪNG CÓ ĐỘNG ĐẾN EM TRAI TÔI!
Mạnh Cường nghiến răng nghiến lợi nói.
Gã đàn ông này đến cuối cùng là muốn làm trò gì vậy chứ?
- Mạnh Cường phải không? Tuy là...cậu rất giống với em ấy...
Triệu Quốc Khải tiến gần cậu thêm lần nữa.
Sau đó nâng giọng đe dọa.
- Nhưng mà cậu không phải em ấy, vì thế ĐỪNG VƯỢT QUA GIỚI HẠN CỦA MÌNH!