Người Hầu Của Ma Cà Rồng

Chương 66: 66: Là Thù Hay Bạn





Ngốc ạ, thích thì nói thôi có sao đâu! Nếu mà anh ấy không thích em lại còn chê cười em thì coi như là em may mắn.

Không thích lầm một kẻ đáng ghét!
- Vậy...vậy cũng được...
Mạnh Hạo một hồi suy nghĩ liền khẽ thì thầm.

Tính ra anh y nói cũng đúng.

Vả lại, thà nói ra bị từ chối còn hơn là im lặng làm như không có gì.

Như vậy e là còn mệt hơn..
Hai anh em ngồi đó nói qua nói lại không biết say xưa đến mức nào.

Cho đến khi điện thoại của Mạnh Cường vang lên tiếng tin nhắn.
Ting!!
Cậu còn tưởng là Hiểu Vương nhắn đến nên nhanh chóng mở điện thoại ra coi.

Vậy mà không ngờ tin nhắn lại có nội dung khiến cậu không khỏi kinh ngạc, sửng sốt.
- Anh hai sao vậy?
Thấy sắc mặt cậu chuyển biến, Mạnh Hạo ngồi đối diện cũng không nhịn được mà lo lắng.

Anh ấy bị làm sao vậy? Tin nhắn đó có vấn đề sao?

Càng nghĩ càng không khỏi tò mò, Mạnh Hạo liền nhướn người xem thử.
- Cái??
Mạnh Cường hiện tại nào có để tâm em mình đang làm gì, cậu không không biết đang suy nghĩ cái gì trong đầu.

Một lúc sau lại không nhanh không chậm mà đứng lên rời khỏi phòng.
Mà Mạnh Hạo cũng lập tức đuổi theo.

Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại đoạn tin nhắn đó.
Mạnh Cường, Mạnh Hạo có biết vì sao hai người lại là cô nhi hay không? Hay nói đúng hơn ba mẹ của hai người vì sao lại không từ mà biệt?
Đoạn tin nhắn đó là đang ám chỉ điều gì? Kẻ đó..biết về ba mẹ của họ sao?
................
- Cậu thật sự định làm như vậy sao? Tôi cảm thấy ngài ấy rõ ràng là không có ý tốt!
Một nam nhân đang ngồi trong căn phòng tối khẽ lên tiếng.

Mà giọng nói này lại có phần quen thuộc.
- Ừ, tôi biết! Nhung tôi không thể không làm theo! Dẫu sao, vốn là đã mang ơn mà..Vả lại, không phải anh cũng vậy sao? Cũng đang làm theo những mệnh lệnh chết tiệt đó!
Người còn lại cười khẽ.

Cũng chẳng biết là vu vơ hay đang tự giễu.

Cuộc đời không khác gì một quân cờ sẽ cảm thấy vui vẻ sao?
- Tôi không giống hai người, tôi tự biết chừng mực của mình! Mà cậu còn đỡ, cái tên kia thì...vốn không còn thuốc chữa!
Kẻ kia cau mày, sau đó đốt lấy một điếu thuốc đưa lên miệng.

Ánh mắt trong đêm lại lóe lên tia hàm quan gì đó lạ lẫm.
Bất chợt, bầu không khí trong phòng dường như ngưng trọng.

Sau đó người đàn ông đang hút điếu thuốc bên môi bỗng cất giọng trầm khàn.
- Lén lén lút lút như vậy, thật không giống phong cách của cậu!
"............"
- Không cần trốn nữa, mắt và thính giác của tôi rất nhay...tiểu Duệ, ra đi!
................
Biệt thự họ Hiểu...
Hiểu Trần ra hiệu cho con trai và con dâu im lặng.

Sau đó thì tiếng gõ cửa liền vang lên.
Cốc! Cốc!
- Vào đi!
Cạch!
Cánh cửa mở ra, Mạnh Cường và Mạnh Hạo chậm rãi tiến vào.


Mà sắc mặt dường như có gì đó không đúng.
- Trễ rồi sao hai đứa lại không ngủ?
Kỳ Thương là người đầu tiên lên tiếng.

Bà còn tưởng hai người vốn đã ngủ từ lâu.

Hóa ra đây là lý do ba chồng bảo bọn họ im lặng.
- Ông nội, chú và dì...có phải, mọi người biết về ba mẹ tụi con không?
Mạnh Cường khẽ siết chặt tay.

Sau đó cố gắng thật bình tĩnh mà nói.

Cậu cũng không biết vì sao lại cho là vậy.

Chỉ là cậu có linh cảm mọi người biết gì đó.

Chưa kể, nếu họ che giấu anh em cậu thì có phải là đang gặp khó khăn gì không?
Hiểu Trần sắc mặt bỗng đanh lại khi nghe lời cậu nói.
Thằng bé làm sao biết được?
Kế đó, ông đánh mắt sang hai vợ chồng của con mình.

Sau đó mới nhàn nhạt mà hỏi.
- Tại sao cháu nghĩ như vậy...là ai đó nói với cháu sao?
Hiểu Trần biết rõ cậu không phải đứa trẻ lỗ mãng.

Trừ phi đã có điều gì tác động mới khiến cậu trở nên như vậy.
Mạnh Cường thì luôn tin tưởng vào gia đình họ Hiểu nên không muốn che giấu điều gì.


Chưa kể đây còn là chuyện liên quan đến ba mẹ mình.

Do đó cậu thật thà kể cho ông và hai người kia nghe về tin nhắn lạ.
Nghe đến đây, sắc mặt cả ba người đều không hẹn mà cùng đanh lại.
Tin nhắn? Là ai gửi? Và kẻ đó đã biết được thân phận của hai anh em nó? Rốt cuộc người này là thù hay bạn?
- Ông nội...con biết mọi người chưa từng có ý định hãm hại tụi con! Nhưng mà...nếu thật sự có chuyện gì đó liên quan đến ba mẹ, con thật sự không nghĩ bản thân khờ khạo không biết gì!
Mạnh Cường kiên định nhìn ông nói.

Dù cho bí mật này có ra sao đi chăng nữa cậu cũng muốn nghe.

Vả lại, biết đâu ba mẹ hai anh em cậu còn sống, khi đó có phải cả nhà cậu rồi sẽ được đoàn tụ? Do đó, cậu muốn biết, muốn biết những bí mật ẩn giấu.

Muốn biết rốt cuộc ba mẹ của mình là ai...và lý do vì sao họ lại bỏ rơi anh em cậu.

Bỏ rơi...những đứa con của mình...
Nhìn thấy sự cương quyết trong ánh mắt kia.

Hiểu Trần không khỏi thở dài một cái.

Bí mật che giấu suốt hai mươi mấy năm trời...cuối cùng cũng không thể tiếp tục..