Lớn vậy sao?
Mạnh Hạo nhìn tòa lâu đài trước mặt mà há hốc mồm.
Bộ mấy nhân vật ma cà rồng này giàu có lắm hả? Sao toàn chơi sang không vậy?
Mà sao y cứ thấy chỗ này quen quen.
Chẳng lẽ, y từng đến đây rồi sao?
Mạnh Hạo một bụng suy nghĩ thì Hiểu Tâm bên cạnh đã cục súc lên tiếng.
- Đứng làm cảnh hay gì?
- Làm gì mà nóng tính vậy chứ...
Y giật mình một cái.
Sau đó thì lẩm bẩm than oán.
Sao ông nội Hiểu lại giao y cho cái tên ba trợn này vậy? Có ai làm ơn cứu y với!
Đang không biết khóc như thế nào với cái số đen như mõm chóa của mình thì bàn tay Mạnh Hạo đã bị người bên cạnh nắm lấy.
Hiểu Tâm vẫn không có chút dịu dàng nào.
Câu nói vẫn cục súc, thô lỗ như thường.
- Đề phòng cậu rãnh quá không có gì mà chạy lung tung.
Tuy là thái độ không mấy hòa nhã nhưng chẳng hiểu sao Mạnh Hạo lại thấy an tâm đến lạ thường.
Mà hình như, tim cậu có chút nhanh thì phải.
Chắc là...bệnh rồi ha?
- Yên tâm, có anh Tâm, tụi nó không dám làm gì em ấy đâu!
Vừa bước xuống xe đã thấy Mạnh Cường lo lắng đưa mắt về phía em trai mình khiến Hiểu Vương có chút khó chịu trong lòng.
Có cần phải quan tâm đến mức này không chứ?
- Tô...em sợ A Hạo tính tình trẻ con rồi chạy lung tung...
Mạnh Cường có chút không quen với cách xưng hô này.
Cứ thấy nó ngượng miệng sao sao.
- Nếu ai bắt nạt em ấy thì bọn tôi sẽ không để yên đâu!
Cả em nữa, nếu chúng dám làm gì hai người thì tôi lột da chúng làm áo mặc.
Câu sau hắn không nói mà thầm giữ trong lòng tránh dọa sợ "mèo ngốc".
- Cảm...cảm ơn!
- Có gì đâu, người nhà cả! Được rồi, bước vô thôi!
Hiểu Vương nhún vai tỏ vẻ không có gì.
Sau đó liền nắm lấy tay cậu mà bước vào trong bữa tiệc.
Bỏ lại ông nội, ba mẹ cùng hai thằng anh ở sau lưng ăn cơm tró free chất lượng.
- Mẹ nhét nó vô lại được không? Chướng mắt vãi!
Hiểu Duệ ở đằng sau không kiềm được mà nói.
Chậc, phải tìm một bé nào đó xinh xắn ngoan hiền thôi.
Không thì có nước bị bội thực chết mất.
Mà không hiểu sao nghĩ tới bé nào đó xinh xắn đáng yêu trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của tên sếp mặt dày khốn kiếp khiến anh rùng mình một cái.
Chết rồi! Có nào bị bỏ bùa không ta! Mà ma cà rồng cũng bị bỏ bùa á?
- Được rồi, mấy đứa dù sao cũng nhớ chú ý hai anh em tụi nó! Dù sao đây cũng là địa phận của ma cà rồng!
Ông nội Hiểu nhíu mày nói với hai thằng cháu của mình.
Từ lúc Mạnh Cường và Mạnh Hạo đến thì đám quý tộc kia cứ không ngừng lia mắt dòm ngó.
Cũng may ông có đưa cho họ hai chiếc vòng khắc chế sự điên cuồng của ma tộc.
Ngoài ra bên cạnh còn có hai con mãnh thú họ Hiểu kề kề thì chắc là không sao.
- Chốc nữa hai anh em tụi nó giao cho mấy con! Ông với ba mẹ còn có việc cần làm!
Hiểu Tình nhìn hai đứa con lớn của mình căn dặn.
Chút nữa phải gặp mặt riêng đám người kia.
Nếu không chúng sẽ lại kiếm chuyện mà gây loạn.
- Bọn con biết rồi!
Sắc mặt hai anh em lúc này liền biến đổi trở nên nghiêm túc.
Tuy hay đùa giỡn là vậy nhưng chỉ cần vào việc quan trọng bọn họ đều không lơ là mất cảnh giác.
Đến khi năm người bắt đầu tiến vào thì ông nội Hiểu khẽ liếc mắt nhìn về phía sau.
Ánh mắt bỗng lóe lên ánh sắc đỏ.
"Xem ra, theo dõi rất sát sao..."
Mà không chỉ ông mà cả Hiểu Tình, Kỳ Thương và hai anh lớn họ Hiểu đều cảm nhận được có người đang quan sát về phía mình.
Dẫu vậy bọn họ vẫn tỏ ra bình thản như không có chuyện gì.
Nói ra thì cái người quan sát cũng ngốc thật.
Theo dõi sao mà bị tới năm người phát hiện.
Đợi đến khi bọn họ khuất dần trong đám ma cà rồng.
Con dơi đậu trên cây bỗng xòe cánh rồi bay đi về hướng ngược lại.
..............
- Ồ, là tứ thiếu gia họ Hiểu đây sao?
Một tên ma cà rồng trong điển trai lại gần bắt chuyện.
Người này có mái tóc ánh bạc cùng đôi mắt xanh lá óng ánh.
Nhìn vào thì mang cho người ta cảm giác của một thiếu gia ăn chơi, phóng túng.
- Ngô gia dạo này nhàn quá không có gì làm à?
Hiểu Vương vốn không thích đám ma cà rồng ở đây.
Do đó lời lẽ cũng không dễ chịu là mấy.
Người kia nghe hắn nói vậy thì giật giật khóe miệng.
Quả thật đồn không sai.
Hiểu Vương đúng là kiêu ngạo đến mức khó ưa.
Khẽ lia mắt sang Mạnh Cường bên cạnh.
Đôi mắt người họ Ngô kia thoáng phát sáng.
Sau đó không thèm để tâm đến Hiểu Vương mà vui vẻ bắt chuyện với cậu.
- Xin chào! Tôi là Ngô Hữu Trác, rất vui được biết cậu!
Ngô Hữu Trác đưa tay ra ngỏ ý muốn bắt tay với Mạnh Cường thì đã bị một lực sau lưng kéo lại.
- Cái....
- Cậu ấy tính tình trẻ con, mong hai người thông cảm!
Người vừa xuất hiện là Lam Hữu Nhân.
Một gia tộc không kém cạnh Hiểu gia và Ngô gia trong giới ma cà rồng.
Chưa kể vẻ ngoài người này cũng rất thu hút.
Mái tóc thì đen như gỗ mun trong có vẻ trầm lặng nhưng đôi mắt đỏ rực lại dáy lên sự cuồng loạn, khát máu.
- Buông tôi ra!
Ngô Hữu Trác cau mày vùng vẫy.
Ấy thế mà lại chẳng cách nào vùng khỏi vòng tay của người sau lưng.
- Em đừng có chọc tôi!
Lam Hữu Nhân thì thầm vào tai người trong lòng.
Sau đó khẽ cố ý lướt qua vành tai nhỏ khiến Ngô Hữu Trác rùng mình.
- Không làm phiền hai người nữa! Chúng tôi đi trước đây!
Nói xong liền nhanh chóng kéo Ngô Hữu Trác rời đi.
- Anh mà làm tôi đau thì tôi sẽ hủy hôn với anh đó!
- Rồi rồi! Không đau ở đây, đau ở chỗ khác là được chứ gì?
- Cái gì? Anh còn muốn làm tôi đau á? Tôi phải đi kiếm ba mẹ!
- Yên tâm, đau này rất sướng! Không cần sợ!
"........."
Mạnh Cường nhìn hai người đó rời đi.
Sao cứ thấy cách nói chuyện quen quen.
Mà chưa kịp nhớ ra thì Hiểu Vương bên cạnh đã cúi đầu nói vào tai cậu.
- Giống tôi và em ha! Sau này có khi còn hơn cả thế!