Người Hầu Của Ma Cà Rồng

Chương 35: 35: Muỗi Chích





A Cường xuống rồi sao? Mau tới đây ăn đi con!
Kỳ Thương vừa thấy cậu trên cầu thang liền vui vẻ hào hứng.

Bà nhớ cậu chết đi được! Cái mặt hai anh em đáng yêu chết được.

Ai như mấy thằng con trời đánh của bà.
- Con chào dì! Chúc dì buổi sáng vui vẻ!
Mạnh Cường lễ phép cúi đầu nói.

Sau đó khẽ bước xuống cầu thang.

Nhưng bàn tay lại không rãnh rỗi mà kéo cổ áo lên nhầm che đi những vết mờ ám.

Cái áo này coi như là cao cổ nhất của cậu.

Nhưng nó cũng chỉ che được một nửa cổ thôi.
Mạnh Hạo thấy anh trai đi xuống liền hào hứng nhường chỗ.

Nhưng sau đó liền phụng phịu chu môi.
- Anh hai, buổi tối anh đi ăn mà không rủ em phải không?
Tối hôm qua Mạnh Hạo giật mình không thấy cậu đâu liền đoán là cậu đi kiếm đồ ăn.

Chứ y đâu biết anh hai bị ác ma hành hạ.

- À ừm...đúng rồi! Hôm qua anh đói bụng nên xuống bếp tìm chút đồ để ăn ấy!
Cậu hơi đảo mắt trả lời.

Dù sao cũng đúng một nữa mà ha.
Đến khi Mạnh Cường bước xuống thì Hiểu Vương sau lưng cũng đang thong thả.

Chưa kể đến trên môi tên bi.ến thái nào đó còn đang treo nụ cười thõa mãn khiến ai nhìn vào cũng thấy kỳ lạ.
- Xuống rồi hả? Vô đây ngồi ăn luôn này!
Thấy con trai út của mình Kỳ Thương liền lên tiếng gọi.

Mà bà đâu hay hành động đó lại khiến Mạnh Cường giật thọt một cái.
Hiểu Vương thì đương nhiên không từ chối rồi.

Còn rất thong thả bước tới chỗ đối diện Mạnh Cường ngồi xuống.
- Ủa anh hai? Cổ anh....
Mạnh Hạo đang ăn cơm thì bỗng thấy trên cổ anh mình có vết gì đó liền thắc mắc lên tiếng.
- À...muỗi...muỗi cắn ấy!
Cậu lúng túng cười gượng cho qua chuyện.

Trong đầu thì thầm phỉ nhổ tên Hiểu Vương chết bầm.
Ngược lại với cậu.

Tên khốn nào đó lại đang rất hả hê dùng bữa.

Thậm chí còn không an phận cứ cọ tới cọ lui chân cậu ở dưới bàn.
Kỳ Thương nghe Mạnh Hạo nói liền khẽ nhìn chằm vào cổ cậu.

Quả nhiên là có vết mờ ám liền khẽ cười gian trong lòng.
Ây da, xem ra thằng nhóc kia hành động cũng nhanh ấy chứ? Chậc, giỏi!
Kỳ Thương bỗng nhìn Hiểu Vương bằng ánh mắt cực kỳ yêu thương và trân quý khiến hắn rùng mình.

Mẹ hắn bị làm sao vậy?
Cả Mạnh Cường khi thấy nụ cười của Kỳ Thương liền không khỏi ớn lạnh.

Chắc là máu điên của nhà mày di chuyền ha? Tuy cậu rất yêu quý cô Kỳ Thương nhưng đó là sự thật....
- A Cường ăn nhiều một chút! Chắc hôm qua con rất mệt! Mau bồi bổ nhiều nào!
- Phụt! Khụ! Khụ...!
Kỳ Thương vừa nói dứt cậu đã bị ho sặc sụa.

Thật...thật là...không phải dì ấy biết gì rồi chứ?

- Ây dà, không cần ngại đâu! Ăn đi con! Mấy món này tốt cho cơ thể lắm!
Bà cười xòa sau đó gắp lai gắp lịa đồ ăn cho cậu khiến Mạnh Cường ngượng hết chỗ nói.

Có lý nào đi làm chuyện xấu mà còn bị phát hiện một cách nhanh chóng chưa kể đến người phát hiện lại vô cùng thản nhiên vui vẻ.

Thế giới quan của cậu sao mà lạ thế?
- Mẹ có đồ ăn sao không gọi con?
Không khí đang ngượng đến khó nói thì ba anh em còn lại của Hiểu gia cũng xuất hiện.

Hiểu Duệ ngáp ngắn ngáp dài.

Sau đó đi tới định ngồi kế bên Mạnh Hạo thì đã bị thằng em mình là Hiểu Tâm nhanh chân hơn nên cũng không so đo mà ngồi xuống kế bên gã.
Còn anh cả Hiểu Lương thì rất từ tốn mà ngồi kế Hiểu Vương.

Sau đó cũng bắt đầu dùng bữa.

Dù sao chén để ăn cũng để sẵn trên bàn.

Cơm cũng nguyên một nồi ở đó.

Đỡ phải đi qua đi lại.
Mà thật ra bọn họ ăn tượng trưng mà thôi.

Chứ món chính là đóng siro dâu trong tủ lạnh kia kìa.
- Con trai con đứa gì đâu mà ngáp ngắn ngáp dài không ý tứ!
Kỳ Thương trừng mắt Hiểu Duệ khiến anh ậm ừ lười biếng đáp.
- Có phải con gái đâu mà để ý này nọ...
- Mày nằm dưới thì phải có ý tứ!
- ỦA?!! NẰM DƯỚI HỒI NÀO?!

Hiểu Duệ không cam lòng nhìn mẹ mình.

Có người mẹ nào mà cứ muốn con trai mình bị đè không? Quá đáng!
- Khỏi chối ông tướng! Sau này đem con rể về thì lúc đỏ vả mặt cho bôm bốp!
- Không nói với mẹ!
Hiểu Duệ bực tức mà không làm được gì nên hậm hực cắn đũa cho đỡ cay.

Sau này tôi đem con dâu về nhá! Có là gay tôi cũng nằm trên nhá!
Tuy trong lòng anh rất hùng hỗ nhưng sau này lại y chan lời mẹ mình nói mà tự vả bôm bốp giòn tan không trượt phát nào.
- Mà nè, bộ nhà này nhiều muỗi lắm hả?
Mạnh Hạo đang ăn đột nhiên hỏi nhỏ bên tai Hiểu Tâm.

Còn vì sao y lại hỏi gã thì là do tiện.
- Ý gì?
Hiểu Tâm không liếc mắt nhìn y mà tiếp tục gắp thức ăn.

Dẫu vậy vẫn ráng mở miệng ra đáp.
- Thì anh tôi bị muỗi chích ấy! Quá trời luôn! Nhà mọi người nhìn giàu mà sao muỗi không vậy?
- Sời muỗi gì đâu em ơi, có mà người cắn chứ muỗi á!
Hiểu Duệ đang ở một bên góp vui thì bị Hiểu Vương đạp cho một phát rõ đau dưới bàn.

Sau đó còn tặng thêm một ánh nhìn thân cmn thiện.