Người Hầu Của Đại Ma Vương

Chương 48




Hắn nói có chút trẻ con,“Tôi cố ý dẫn cô ấy đến nhà của tôi, cố ý nói cho cô ta biết ân oán của tôi và anh, còn dọa hù nói tôi muốn hủy cô ấy,thật ra……”

Hắn đột nhiên cười cười,“Tôi lén cho cô ấy uống thuốc ngủ, cởi áo khoác của cô ấy,ôm cô ấy vào phòng ngủ của tôi, sau đó cả đêm ngồi ở bên giường nhìn cô ta……”

Nghe thế,Thượng Quan Nghiêu gắt gao nắm chặt tay, tức giận trừng mắt nhìn Nghê Kiệt gục bên chân mình.

Nghê Kiệt còn lộ ra dáng vẻ vô tội đáng thương nhìn thẳng vào hắn.

Hai người giằng co một lúc lâu,Thượng Quan Nghiêu chậm rãi khom người, bàn tay to dùng sức nắm cằm hắn, trong mắt hiện lên vẻ mặt phức tạp,“Nhiều năm như vậy , cậu cuối cùng có chơi đã chưa?”

Nghê Kiệt không chút nào sợ hãi hất cằm,“Còn chưa đủ!”

Thượng Quan Nghiêu thô bạo đẩy hắn sang một bên, cũng không thèm nhìn hắn một cái, xoay người hướng về phía cửa, không bao lâu,Nghê Kiệt chợt nghe bên ngoài cửa truyền đến mệnh lệnh thản nhiên của Thượng Quan Nghiêu,“Tìm Bác sĩ đến trị thương cho hắn.”

Nghê Kiệt bỗng dưng nở nụ cười, sau đó rất thỏa mãn hôn mê bất tỉnh.

………………….

Thì ra hiểu lầm một người thật sự rất dễ dàng.

Đã muốn một tháng,một người lớn như cô vậy mà biến mất không căn cứ, chẳng lẽ cô thật sự hoàn toàn không muốn nhìn thấy hắn nửa sao?

Thượng Quan Nghiêu mỏi mệt dừng xe ở ven đường, hắn đã không nhớ rõ hắn đã hút điếu thuốc thứ mấy , nhìn trên đường người đến người đi, một đôi tình nhân khuôn mặt cười, cử chỉ vô cùng thân thiết.

Trong đầu hắn đột nhiên hiện ra thiệt nhiều cảnh tốt đẹp, có ngọt ngào, có khôi hài, nhớ lại tất cả chuyện vui trong cuộc đời bởi vì có cô ở bên người hắn.

Ngay cả chính hắn cũng không biết bắt đầu từ khi nào,Lăng Thủy Nguyệt đã trở thành một phần trong sinh mệnh của hắn, cũng không thể chia lìa.

Hắn là hiểu lầm cô , nhưng cô vốn nên cho hắn một cơ hội bù lại, tại sao lại có thể biến mất hoàn toàn như vậy? Chẳng lẽ trong lòng của cô, hắn thật sự một chút cũng không đáng tin sao? Ngày đó…… Khi hắn chỉ trích cô phản bội, cô không thể tùy tiện giải thích vài câu sao?

Cô gái ngốc kia mỗi lần chỉ biết yên lặng thừa nhận, cho dù bị oan uổng hiểu lầm, thậm chí bị thương tổn, cũng không chịu biểu hiện ra yếu ớt của cô.

Tim giống như bị tê liệt , ở trong ấn tượng của hắn cô giống như chưa bao giờ bởi chuyện gì mà hận hắn, cho dù bị lạnh nhạt, cũng là một người ngây ngốc chờ đợi quyết định của hắn.

Đồ ngốc này!

Hắn đem đầu mẩu thuốc lá trong tay dùng sức ném ra ngoài xe, ngón trỏ xoa ấn đường, tại sao tới bây giờ còn chưa có tin tức của cô,cô đến tột cùng trốn đến đâu rồi nha ?

Lăng Thủy nguyệt, em cho dù có hận anh, cũng nên quang minh chính đại hận anh, không phải sao?

“Chú ơi, viện trưởng nói không thể xả rác bừa bãi!”

Bên tai hắn truyền đến một tiếng nói non nớt, hắn quay đầu vừa thấy một cô bé khoảng chừng sáu bảy tuổi,cột hai bím tóc đáng yêu, trong tay còn cầm một bó hoa hồng xinh đẹp thật lớn.

“Chú, hôm nay là lễ tình nhân, chú có muốn mua hoa hồng cho bạn gái không?”

“Lễ tình nhân?” Thượng Quan Nghiêu nhớ về các ngày lễ, hôm nay…… đúng lá lễ tình nhân?!

“Đúng vậy, hôm nay có rất nhiều anh chị cùng đi chơi! Cho nên chú có muốn mua một đóa hoa hồng hay không? Rất rẻ nha , mười đồng tiền một đóa……”

Nhìn dáng vẻ cô bé cố gắng bán hết đống hoa hồng kia, lại nhìn đám người lui tới trên đường, hắn từ trong bóp da lấy ra số tiền lớn,đưa đến trước mặt cô bé.

“Nhiêu đây đủ mua hết bó hoa này không?”

Cô bé gật đầu thật mạnh,“Nhưng mà chú ơi, tiền nhiều quá….con không có tiền lẻ để thối cho chú a.”

Thượng Quan Nghiêu ảm đạm cười,“Không cần thối lại, nhanh về nhà đi.”

Hắn cằm lấy bó hoa, đột nhiên ý thức được, hắn giống như cho tới bây giờ cũng chưa tặng hoa cho ai.

Hắn trời sanh tính lạnh lùng, lại càng không hiểu được như thế nào cảm tình, cho nên căn bản không chú ý những ngày lễ quan trọng, cũng không hiểu được tạo chút không khí vui mừng là như thế nào.

Hiện tại hồi tưởng lại, mới phát hiện ba người bạn tốt lúc theo đuổi bạn gái, mỗi một lần không phải đều khiến cho mọi người đều biết, hoa tươi quà vật bay đầy trời.

Mà khi Lăng Thủy Nguyệt ở cùng một chỗ với hắn, chưa bao giờ so đo việc này.Lúc hắn mệt mỏi buồn phiền cô yên lặng giúp đỡ bên người hắn,khi hắn đói bụng cô sẽnấu món ngon cho hắn ăn, khi chịu áp lực công việc cô còn có thể săn sóc giúp hắn xoa huyệt thái dương.

Cho tới nay, giống như đều là cô giao ra còn hắn thì hưởng thụ, nhưng hắn lại bướng bỉnh cho rằng này tất cả đều là đương nhiên .

Thủy Nguyệt…… Thì ra trong lúc vô tình, anh đã để em chịu thiệt nhiều như vậy.

“Chú,chú thật sự là người tốt, tương lai nhất định cũng sẽ gặp may mắt,chú có ăn cơm tối chưa,con mời chú ăn bữa tối được không?”

Nói xong, cô bé vui vẻ mở ba lô ra, lấy ra một hộp cơm giữ ấm đưa đến trước mặt Thượng Quan Nghiêu.

Hắn ngơ ngác một chút nhưng lại không đành lòng cự tuyệt ý tốt của cô bé.Khi mở nắp hộp rabên trong lại có thật nhiều viên xủi cảo nhỏ xinh đẹp, hắn cầm lấy một viên bỏ vào trong miệng, mùi vị quen thuộc làm cho hắn ngạc nhiên.

“Ăn ngon lắm, bên trong bao một con tôm bóc vỏ thật lớn, hơn nữa chú nhất định phải ăn số chẵn đó, như vậy mọi việc mới thành công……”

Thượng Quan Nghiêu đột nhiên buông hộp cơm xuống, đẩy cửa xe ra, một tay ôm cô bé lên trên đùi, vội vàng hỏi:“Xủi cảo này, là ai làm cho cháu ăn ?”