Người Hầu Của Đại Ma Vương

Chương 41




Sau khi tang lễ kết thúc,trên mặt Thượng Quan Nghiêu u ám như trước.

Khi hắn lê thân thể mỏi mệt về đến nhà, đã là ngày thứ ba từ khi Thượng Quan Hồng Đồ qua đời.

Lăng Thủy Nguyệt biết tâm trạng hắn không tốt, cho nên đối với chuyện hắn và người đàn ông tóc vàng trong lúc đó cũng không dám hỏi nhiều.

Cô mỗi ngày hết sức hầu hạ hắn, nhưng hắn gần đây vừa bận rộn xử lý chuyện tang lễ vừa phải đi chào hỏi mấy người bạn tốt đến đây an ủi, cho nên cả người mệt mỏi.

Cô yêu hắn nhưng lại không thể giúp cái gì, mỗi ngày chỉ có thể tận khả năng làm chút món ăn ngon cho hắn thưởng thức, nhưng mỗi đêm hắn đều mệt mỏi chỉ muốn ngủ, có đôi khi ngay cả tắm cũng không có sức rử.Mặc kệ cô dụ dỗ như thế nào, vài ngày tiếp theo hắn dường như không có ăn qua.

Bận rộn mãi lễ tang cũng kết thúc, tiếp sau công việc tìm người xử lý cũng không khó lắm nên Thượng Quan Nghiêu rốt cục có chút thời gian về nhà nghỉ ngơi, vốn tưởng rằng phong ba đã qua nhưng sắc mặt hắn vẫn khó coi như trước.

Khi Lăng Thủy Nguyệt đưa bữa tối đến phòng ngủ của hắn, chỉ thấy hắn ngồi ở trên ghế ban công, u buồn lẳng lặng hút thuốc.

“Nghiêu,có muốn ăn chút ít không? Anh đã rất mệt mỏi, bây giờ hút thuốc đối với thân thể không tốt lắm đâu.”

Cùng hắn ở chung lâu như vậy,cô biết trừ phi tâm trạng hắn vô cùng không tốt, nếu không sẽ không dễ dàng hút thuốc.

Cho nên cô dịu dàng dung lời ngon ngọt khuyên nhủ, sợ câu nào nói không tốt lại làm hắn không vui.

Thượng Quan Nghiêu không nói tiếng nào, hút một hơi thuốc, lẳng lặng đánh giá cô,cô bị hắn nhìn đến không biết làm sao, tim đập cũng không quy tắc càng ngày càng nhanh.

“Em và Nghê Kiệt…… Rất quen thuộc sao?” Phun ra một vòng khói,Thượng Quan Nghiêu là người đầu tiên phá vỡ không khí trầm lặng.

Nghê Kiệt? Tên này có chút quen tai,cô suy nghĩ thật lâu sau đó mới bừng tỉnh trả lời:“Anh nói Nghê Kiệt, có phải là người đàn ông nhuộm tóc vàng lổ tai còn đeo một loạt trang sức không?”

Hắn nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt lại sắc bén mà nguy hiểm,“Hai người làm sao biết nha ?”

Lăng Thủy Nguyệt nhìn thấy hắn không hờn giận, không dám giấu diếm, vội vàng đem chuyện hai người làm sao gặp nhau tỉ mỉ nói cho hắn nghe.

Thượng Quan Nghiêu trầm ngâm hồi lâu, giống như nhớ tới cái gì mày rậm chau lại, cuối cùng dập mẩu thuốc lá vứt sang một bên,“Từ giờ trở đi, em cách hắn xa một chút, anh không cho em đi gặp hắn có nghe hay không!”

Hắn rất ít dung giọng điệu nặng như vậy nói chuyện với cô, như là bất chấp mọi việc không để chongười ta cãi lại mệnh lệnh.

Lăng Thủy Nguyệt vội gật đầu không ngừng, đáy lòng lại bị thái độ hung dữvừa rồicủa hắn dọa sợ tới mức không dám hé răng.

Thượng Quan Nghiêu nhìn thấy vẻ mặt của cô, cũng ý thức được thái độ chính mình thật sự rất không tốt, một tay kéo cô qua ,để cho cô ngồi ở trên đùi chính mình, dùng đôi tay vẫn lưu lại mùi thuốc lá, ở trên mặt của cô nhéo lung tung một cái.

“sorry! Anh nghĩ gần đây anh có thể rất mệt mỏi nên mới có thể hung dữ như vậy, không dọa đến em chứ.”

Cô giống đứa bé ngoan tựa ở trong ngực hắn, ngây ngốc lắc đầu.

“Mặc dù quan hệ của cha và anh không phải tốt lắm, nhưng ông ấy dù sao cũng là người nuôi anh không lớn, ông ấy dạy anh biết nhiều thứ trên thế giới này,ông ấy đột nhiên mất,trong tiềm thức của anh đại khái chưa thể chấp nhận chuyện này, cho nên không thể khống chế tâm trạng của mình, thật xin lỗi……”

Hắn tận lực dùng giọng nói bình thản giải thích lời tận đáy lòng, nhưng thật ra lúc hắn biết tin tức cha mình chết, cả người thất thần thật lâu.

Hắn vốn muốn giả bộ không quan tâm,đểcho chính mình lạnh lùng một chút nhưng mà mấy ngày nay trong đầu hắn đầy ấp hình ảnh cha mình.

Trên người Thượng Quan Nghiêu chịu nhiều áp lực,lại muốn ở trước mặt mọi người bên ngoài giả bộ kiên cường, chỉ có ở bên người cô hắn mới có thể chân chính nghỉ ngơi.

Hắn giật cà- vạt xuống, rút áo sơmi đi, một tay ôm lấy cô, nhẹ nàng đặt cô ở trên giường lớn của mình, trong mắt nồng đậm dục hỏa thiêu đốt cô.

Lăng Thủy Nguyệt đương nhiên biết hắn muốn làm cái gì,cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại để hắn tùy ý cởi áo của cô, đôi tay vội vàng tìm tòi,đôi môi thì hôn khắp người cô.

Khi hắn đem kiêu ngạo chính mình thẳng tiến vào cô, ánh mắt đột nhiên trở nên bá đạo lại tà ác,“Nhớ kỹ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh cũng không cho phép anh phản bội anh!”

Khi cô hưng phấn rên rỉ thở gấp, hắn hung hăng ôm cô chặt vào trong ngực,đôi môi khêu gợi dán tại tai cô, khẽ cắn vành tai của cô,“Một khi em phản bội anh, hậu quả tuyệt đối không phải một mình em có thể gánh vác được .”

Lăng Thủy Nguyệt bỗng dưng cả kinh, giây tiếp theo cảm nhận được hắn phóng xuất ra tinh lực chính mình, hai người đột nhiên cảm giác trống rỗng ôm ấp lẫn nhau, để cho bóng tối lẳng lặng trôi qua……