Hắn đột nhiên mắng một tiếng, đè xuống hỏa lớn.Nếu không hắn không cố gắng nhịn xuống tính cách của mình,cái di động đắt tiền kia giờ phút này chỉ sợ đã tan nát .
Không biết tên tiểu tử Nam Cung Nhã kia đang làm cái quỷ gì, nói trong trường có chuyện quan trọng muốn thương lượng với hắn, vốn không thích đến trường học, vì một câu nói của tên khốn kia hắn liền thay đổi đồng phục, giống như đứa ngốc đến trường học, kết quả lại bị tên gọi là bạn bè tốt cho leo cây.
Thượng Quan Nghiêu lửa giận đầy mình không chỗ phát, hơn nữa bữa sáng hắn chưa có ăn liền vội vàng ra cửa, hiện tại bụng đã đói còn càu nhàu kêu.Ở văn phòng vắng vẻ đợi một hồi lâu, cái tên muốn công bố chuyện quan trọng giống như hoàn toàn không muốn trở về.
Cũng đã đến giữa trưa , hắn lại còn giống như đứa ngốc ngây ngốc ở văn phòng chờ, gặp quỷ ! Hắn Thượng Quan Nghiêu đã bao lâu mới chịu cảnh như thế này.
Hắn tức giận đứng lên, rời khỏi phònghội học sinh, lúc này đã có tốp năm tốp ba học sinh đi ra phòng học, chuẩn bị đi nhà ăn dùng cơm trưa.
Có mấy người nữsinh nhãn lực không tồi, lập tức nhìn ra là Thượng Quan Nghiêu, con ngươi trợn lớn, phảng phất giống như nhìn thấy quái vật.
“Trời ạ…… Là phó hội trưởng nha……”
Kinh ngạc thét ra tiếng chói tai,Thượng Quan Nghiêu liền bực mình xoay người trốn trong thang lầu.
Trong học Viện Bạch kim, tên của hắn giống như tên quái vật tồn tại, từ trước đến nay chỉ có lễ khai giảng hoặc có một ít hoạt động lớn hắn mới xuất hiện, bị đám học sinh nhàm chán kia xem như người sao hỏa không bằng.
Hắn đúng là khác người, cũng vô cùng chán ghét đến trường học đi học, thiếu niên thiên tài từ trong bụng mẹ nháy mắt đã ra đời,năm mười sáu tuổi hắn đã dễ dàng lấy bằng thạc sĩở đại học Harvard Mĩ quốc.
Cho nên trở thành phó hội trưởng vĩ đại nổi danh học viện Bạch Kim, tất cả đều do bạn bèCận Tư Trạch “Hại”.
Ỷ vào hai người từ nhỏ học chung một nhà trẻ mà lười nhác, bám chặt bắt hắn phải thi được vào học viện Bạch Kim, còn bị đội lên cái mũ phó hội trưởng hội học sinh, nhưng hắn rõ ràng không cần cắp sách đến trường học bài.
Căn cứ theo cách nói đại thiếu gia, hắn Thượng Quan Nghiêu từ nhỏ thiếu cuộc sống tình thú, tế bào hữu tình, gien hài hước, cho nên đưa hắnvào học viện Bạch Kimchung đụng với một số người bồi dưỡng thêm tích cách.
Ở học viện quý tộc này thật ra cũng không có gì không tốt, thiếu cái gì thì bù vào cái đó, hoàn cảnh tốt, nhà ăn cao cấp thậm chí có thể so với khách sạn lớn cấp năm sao.
Nhưng mà làm cho hắn ghét nhất chính là một số người tự cho mình là thiên kim tiểu thư, ỷ trong nhà mình có một ít tiền dơ bẩn, liền làm dáng như công chúa cao quý, chỉ muốn đùa vui với mấy cậu công tử có tiền.
Hắn từ trước đến nay không dư thời gian nói chuyện phiếm và đánh cái rắm, càng không có hứng thú trở thành tiêu điểm bị người khác rãnh rỗi bàn tán.
Cho nên hắn tránh được nên tránh,nhưng không biết từ khi nào trong lòng bọn họ phó hội trưởng này là nhân vật thần bí lạ lùng.
Tưởng tượng đến đây, hắn không khỏi nổi lên một tia cười lạnh, bọn này là người không có đầu óc.
Đột nhiên, trong bụng hắn truyền đến một trận tiếng kêu xấu hổ, may mắn chung quanh không ai.Nếu không sẽ nghe đồn phó hội trưởng thần bí không ai đến gần được cũng sẽ đói bụng, chẳng phải là bị hủy hình tượng hắn duy trì nhiều năm sao?
Bất quá…… Đây là mùi vị gì nha?
Đang lúc bụng hắn kêu vang , đột nhiên ngửi được mùi vị thơm ngào ngạt, giống như có thịt lại có tôm, làm cho hắn không tự chủ đi đết nơi toát ra mùi vị đó, mùi vị càng ngày càng rõ ràng, hắn bất tri bất giác đi đến sau trường học, chỉ thấy một góc trống trải sạch sẽ, bày biện một hộp giữ ấm màu hồng.
Bên cạnh hộp giữ ấm còn bày một hộp cơm xinh đẹp, trên mặt đất có trải một mảnh vải nhựa.Hắn nhìn chung quanh một chút, bốn phía không có ai đến gần, hắn mở hộp giữ ấm ra, thoạt nhìn bên trong là một món súp cực kỳ ngon miệng.
Hắn nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, lại đưa tay mở hộp cơm ra, bên trong lại sắp xếp hai hàng sủi cảo tôm đáng yêu lại xinh đẹp.
Chỉ nhìn thôi đã khiến hắn thèm ăn, đừng nói sủi cảo tôm khéo léo tinh xảo, so vớiđầu bếp lớn ở khách sạn cấp năm sao món này càng mê người hơn.
Thừa dịp bốn bề vắng lặng, hắn cầm lấy một viên sủi cảo nhét vào trong miệng, nhẹ nhàng cắn xuống, nước canh nhất thời tràn ngập trong miệng.
Sủi cảo còn lưu lại hơi ấm, không nóng không lạnh, tôm bóc vỏ hoàn chỉnh trôi chảy trong miệng, cũng không biết dùng vật liệu gì để làm nhân bánh, nhai đi nhai lại mùi thơm còn tỏa ra bốn phía.
Tiếp theo hắn lại cầm cái thìa và hộp canh súp, múc một muỗng súp uống một ngụm,sau đó nhất thời cảm thấycả người vừa ấm áp vừa thỏa mãn.
Súp này tại sao lại ngon như vậy, so với món canh hắn uống từ nhỏ đến lớn còn ngon hơn.
Cũng không biết có phải thật sự đói quá hay không… .cũng không để ý món ăn này rốt cuộc của ai .Thượng Quan Nghiêu lại giống như đứa bé, trực tiếp ngồi dưới đất, không hề giữ hình tượng bắt đầu ăn .
Cho đến gió thu cuốn hết lá vàng, hắn còn không có hình tượng “ợ” một cái.
Khóe mắt đột nhiên nhìn qua một bóng dáng nhỏ nhắn,ngực hắn chấn động, nhất thời giống như đứa nhỏ bị bắt quả tang làm sai chuyện, sửng sờ ngồi im tại chỗ.