Người Hầu Của 4 Hoàng Tử

Chương 16




Sáng tỉnh dậy, Nguyên Nhược tâm trạng vô cùng tốt đi xuống phòng ăn thì bỗng thấy bầu không khí có vẻ khác thường. Khuôn mặt ai cũng u ám khác lạ. Cô ngồi xuống cái ghế bên cạnh Sun, nhẹ giọng hỏi:

_ Mọi người làm sao thế Sun?

Sun nhìn cô, lắc nhẹ đầu, nói:

_ Không sao chị. Ăn thôi.

Rồi gọi người quản gia bảo dọn thức ăn ra.

Nguyên Nhược thấy vẻ mặt mọi người kì lạ thì cũng im lặng ăn cơm. Bữa sáng trôi qua nặng nề vô cùng.

Hôm nay Nguyên Nhược không có hứng rúc vào máy tính nữa mà cùng 4 người đến học viện. Dù lúc trước cô đã nhờ họ xin nghỉ học nhưng là người nhà của 4 người này thì cũng chẳng có gì phải ngại ngùng khi đi vào trường cả.

Lạc Đăng kéo nhẹ tay cô nói:

_ Anh đưa em vào lớp.

_ Em nhớ đường mà.

_ Em học cùng lớp với anh.

_ Sao lại thế?

_ …Em biết thế là được, đi thôi.

Nguyên Nhược cảm thấy kì lạ nhưng không nói gì. Đột nhiên cô nhìn thấy Đình Phong đi về huớng khác 4 người bèn hỏi với lên:

_ Anh đi đâu thế?

Đình Phong quay đầu, nhìn chằm chằm cánh tay cô đang bị Lạc Đăng nắm, cười nhạt:

_ Cô nên hỏi người yêu của cô?

Nguyên Nhược vốn bị cái nhìn của Đình Phong làm mất tự nhiên, nhận ra Lạc Đăng vẫn còn nắm lấy tay mình, bèn hất nhẹ ra giờ lại nghe Đình Phong nói “hỏi người yêu của cô” càng làm cô ngứa ngáy khắp người, trừng mắt nhìn Đình Phong, nói:

_ Anh nói lung tung cái gì thế? Ai là người yêu tôi chứ?

Lạc Đăng bị cô hất tay ra ngẩn người, một lát sau mới lấy lại tinh thần, tỏ vẻ bình thản rút tay về. Biếu cảm của Lạc Đăng làm Đình Phong thấy nực cười, cười khẩy một tiếng, không trả lời Nguyên Nhược, lặng lẽ bước đi.

Nguyên Nhược gọi mãi cậu cũng không quay lại, đành đứng dậm chân bực tức, quay ra hỏi Lạc Đăng:

_ Hôm nay mấy người các anh bị làm sao thế hả?

Lạc Đăng, Lôi Vũ, Sun cùng nhìn nhau rồi nói:

_ Chẳng sao cả.

Nguyên Nhược gặng hỏi:

_ Cái gì mà “chẳng sao” chứ? Nói rõ ràng ra đi! Khó chịu chết đi được!

Lôi Vũ đột nhiên cười nhạt nói:

_ Vậy tôi hỏi, em đã làm gì khi bọn tôi bị ốm chứ? Thân mật với người khác từ đêm hôm trước tới sáng hôm sau, chiều lại hẹn hò đi chơi đến tận tối mịt, em coi bọn tôi là cái gì?

Nguyên Nhược ngẩn người ra rồi nói:

_ Thế thì sao? Trước khi trả lời, em xin hỏi, các anh đã làm gì Đình Phong?

Lạc Đăng nghịch nghịc móc khóa, bình thản nói:

_ Chỉ là chuyển lớp anh ta mà thôi.

Nguyên Nhược bắt đầu tức giận. “Lớp họ đang học là lớp tốt nhất dành cho quý tộc, vậy anh ta bị chuyển tới lớp nào chứ?” – Nguyên Nhược thầm nghĩ, mất kiên nhẫn hỏi:

_ Anh ấy bị chuyển đến lớp nào?

_ Đây là câu hỏi thứ 2 rồi, Nhược Nhược. Nhưng không sao, anh sẽ trả lời, là lớp C5.

_ Cái gì? Anh chuyển anh ấy đến cái lớp đấy sao? - Nguyên Nhược hét lên thu hút ánh nhìn của mọi người.

Bảo cô làm sao mà không bực được cơ chứ? Học viện có 4 khối là A, B, C, D và thứ tự 1,2,3,4,5. Phân theo sức học và gia thế. Con những nhà giàu, quý tộc bậc nhất là A. B là các nhà giàu có tiếng bình thường. C là thường dân, D là nghèo nhất. C và D là những học sinh vào trường bằng học bổng chứ không phải đóng tiền.

_ Anh ta vừa học giỏi, gia thế thật không tầm thường vậy mà bị chuyển vào lớp C! Các người nghĩ cái gì vậy hả!? – Nguyên Nhược hét lên một lần nữa.

Sun lần này lên tiếng bằng giọng lạnh băng:

_ Đó là quá phúc cho anh ta rồi, nếu không anh ta còn bị “bay” khỏi trường ấy chứ.

Nguyên Nhược cảm thấy vô cùng nực cười với những người này khi không biết gì về Đình Phong mà nói như thế:

_ Các anh thì biết cái gì chứ? Thực ra nếu anh ta muốn thì các anh mới là người phải bay khỏi trường đấy!

Lôi Vũ ngạc nhiên:

_ Em nói cái gì đấy hả?

_ Anh biết người đứng sau anh ta là ai không? Là người giàu nhất thành phố này đấy, anh ta còn có quan hệ với người trong FBI. Anh ta là cháu của người đó!

Câu nói của Nguyên Nhược như sét đánh ngang tai. Thực sự 4 người họ ở cạnh nhau lâu thế nhưng thông tin về Đình Phong của họ là quá ít, cậu không để lộ bất cứ thông tin gì nên bọn họ cũng chẳng biết gì cả. Bọn họ chỉ nghĩ cậu là một người bình thường, ai ngờ được…

“Giàu nhất thành phố…”

Nghe thì dễ lắm nhưng thực chất thành phố Fost Dia Mont là thành phố phồn hoa nhất đât nước. Giàu nhất thành phố cũng tức là giàu nhất đất nước này. Bố mẹ họ còn không bằng người đó… Trời ơi! Họ đã làm gì thế này??

Mà… sao có người đứng sau như thế mà cậu ta lại chấp nhận bị chuyển sang lớp C5?

Đó là câu hỏi quay cuồng trong đầu 3 người con trai.

Nguyên Nhược lạnh lùng tiếp lời:

_ Còn các anh muốn tôi trả lời chứ gì? Được thôi! Đó là vì tôi chẳng có quan hệ gì với mấy người cả! Các người làm sao cũng không ảnh hưởng đến tôi! Các người chết đi tôi cũng không dựu tang đâu!

Rồi cô bước đi, bỏ lại sau lưng ánh mắt hối lỗi, tuyệt vọng… và, có cả căm hận…

Nguyên Nhược bước đi mà lòng rối bời, cô biết là Đình Phong vì cái gọi là “tình bạn” mà không làm gì 3 người kia. Cô thấy căm ghét 3 con người đó. Chẳng lẽ cô không biết họ yêu cô? Nhưng…thực sự…cô không thể vướng vào lưới tình được!

Một khi đã để lộ cho người khác thấy sự yếu mềm và khi mình dựa dẫm vào người khác thì khi người đó bỏ đi, phản bội thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ có thể đứng dậy lần nữa…

Có lẽ, cô đã yêu Đình Phong..?

Nên cô mới cảm thấy tức khi bị cậu nói là “hỏi người yêu cô…”?

Vì vậy cô ghét 3 người kia khi họ đối xử không tốt với cậu?

Và cũng vì vậy mà khi biết cậu đứng bên đối lập: FBI thì cô cảm thấy đau lòng?

Cô đau vì biết tình yêu này là vô vọng?

Biết được vậy, thì điều tốt nhất dành cho cả hai là sự im lặng…

Cô sẽ chôn chặt thứ tình cảm mới chớm nở này để không ai phải đau…

Một mình cô đau… là đủ rồi…

Từ bỏ 1 người, không phải là không còn yêu, mà là giúp cho cả 2 không ai bị tổn thương…

Có lẽ, việc thích hợp với cô bây giờ và cả sau này không phải là tình cảm đôi lứa mà là trả thù cho ba mẹ.

Dưới cái nắng hè gay gắt, Nguyên Nhược mặt đỏ bừng, mặt đày mồ hôi, đầu óc choáng váng, tất cả là một màu đen…

Rồi…cô đổ sụp người xuống trong vòng tay của Đình Phong – người kịp lúc đi qua.

Tỉnh dậy không còn là một màu trắng bao phủ nữa mà là những gam màu tối. Cô nhận ra ngay, là phòng của Đình Phong.

Đình Phong đang ngồi tựa mình vào cửa sổ, mắt khẽ nhắm lại, long mày nhíu nhẹ như đang suy tư gì đó.

Dưới rang chiều đỏ rực của hoàng hôn, Đình Phong như một thiên thần ưu sầu đang giáng thế.

Nguyên Nhược chỉ biết đơ ra, nằm ngẩn người nhìn.

Đột nhiên, Đình Phong mở trừng hai mắt. Nguyên Nhược vội vã nhắm mắt lại vờ ngủ, sau khi nhận ra tình cảm của mình với cậu, cô không biết nên đối mặt với cậu như thế nào.

Nguyên Nhược có thể cảm nhận được bước chân của cậu tiến về phía mình. Rồi bóng cái bóng mảnh khảnh của cậu trùm lên cô. Đôi tay cậu khẽ ve vuốt hai bên má cô, rồi đến đôi hàng mi, sự gần gũi này làm cô run rẩy nhưng cậu không nhận ra…

Đột nhiên, tay cậu lại khẽ lướt trên đôi môi cô, rất nhẹ nhàng.

Trong đầu cô ngập tràn suy nghĩ…

Bỗng, hơi thở nóng ấm của cậu phả vào khuôn mặt cô.

Rồi, cậu cúi mình, hôn cô, thật nhẹ, vào cánh môi mỏng hồng phơn phớt đó…

Đôi tay cô run rẩy, lạnh ngắt…

Cậu ngẩng đầu lên, cô khe khẽ mở hờ mắt, không để cậu phát hiện.

Cô thấy…

Cậu cười cay đắng, lẩm bẩm nói:

_ Mình điên rồi, điên thật rồi! Mình đang làm gì thế này?

Những ngón tay mảnh dẻ của cậu một lần nữa lướt trên đôi môi cô, cậu thì thầm vào tai cô, rất nhỏ, như nói với chính mình:

_ Ngủ ngon nhé, tình yêu của tôi. Tôi…yêu cậu!

Rồi cậu bước đi, rất nhanh, cậu đóng cánh cửa phòng mình lại mà không biết có một người đang lặng lẽ thầm khóc trong đó.

Phải, cô đang khóc.

Nước mắt tuôn như mưa, chẳng thể nào kìm lại được.

Cậu nói yêu cô…

Cậu đã nói yêu cô…

Cô cũng yêu cậu…

Vậy mà sao cô lại chẳng thể vui nổi mà cứ bật khóc, khóc mãi như thế này?

Phải chăng, là do cô đã biết tình yêu này là vô vọng, chỉ làm hai con người cùng yêu nhau đau khổ?

Một người là cậu…

Và một người, là cô…

Cậu nói ra câu ấy mà không biết là cô đã tỉnh…

Chắc cậu cũng quyết định giống cô, mãi chôn chặt tình yêu này…

Đã quyết định như thế mà nước mắt vẫn không ngừng tuôn, hai gò má vẫn ướt đẫm và đôi mắt ngày càng đỏ và mọng nước…

Chôn chặt thôi, tình yêu này…

“Em yêu anh! Đình Phong! Nhưng, kiếp này chúng ta không thuộc về nhau…”

Cô lẩm bẩm câu nói này, ngồi dậy lắc đầu cười cay đắng…