Người Hầu! Anh Yêu Em

Chương 2: Sống không yên






Âu Hoằng Phong mở cửa bước vào phòng Từ Phương Hiểu đi theo sau anh anh quay người gương mặt lạnh tanh bảo cô:

"Còn đứng đó làm gì? Bước vào đây đóng cửa lại mau lên."

Từ Phương Hiểu ngay lập tức làm theo anh đóng cửa lại rồi đứng khép nép ở cửa nhìn anh, Âu Hoằng Phong ngồi lên giường cởi áo của mình ra cô vội che mắt lại anh nhìn cô thở dài tay chỉ về phía cái tủ bảo:

"Còn đứng ngơ ở đó làm gì lại đằng đó lấy hộp y tế đem đến đây thoa thuốc cho tôi."

Từ Phương Hiểu gật gật đầu vội đi lấy đem đến để trên giường, sợ sệt hỏi anh:


"Tôi phải thoa thuốc sao?"

Âu Hoằng Phong cau mày nhìn cô hỏi ngược lại:

"Không lẽ là tôi sao? Cô là người gây ra cho tôi cô không thoa thì ai thoa? Đừng nói nhiều nữa mau lên đi để tôi còn đi ngủ."

Từ Phương Hiểu một mắt nhắm một mắt mở chậm chạp thoa thuốc cho anh, thoa thuốc cho anh xong cô liền cất hộp y tế chạy khỏi phòng của anh ngay.

Cô vừa bước xuống thì nhìn thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn cô, một người hầu trong biệt thự cũng là người ngủ cùng cô là Tiểu Cúc vội câu lấy tay của cô hỏi:

"Cô không sao chứ? Thiếu gia có làm gì cô không? Chắc cô không bị đuổi việc chứ?"

Từ Phương Hiểu lắc lắc đầu nhìn mọi người:

"Thiếu gia chỉ bảo tôi lên đó thoa thuốc rồi bảo tôi đi xuống thôi ngoài việc này ra thì thiếu gia không còn nói gì nữa."

Quản gia Lưu tay chắp phía sau lên tiếng:"Thôi đi ngủ hết đi mai còn phải thức sớm để làm việc nữa đừng có ở đây nhiều chuyện."

"Vâng!" Mọi người gật đầu ai về phòng nấy, Tiểu Cúc nhìn cô khẽ lắc đầu:

"Lần này cô chết chắc rồi cô nhất định sẽ sống không yên với thiếu gia đâu."


"Sống không yên là sao chứ? Thiếu gia sẽ làm gì tôi sao?" Từ Phương Hiểu lo lắng hỏi Tiểu Cúc.

Tiểu Cúc nhướng mày kéo cô quay trở về phòng ngủ vừa đi vừa nói với cô:

"Sáng mai cô sẽ biết thôi. Tôi nói vậy là muốn cô chuẩn bị tinh thần trước thôi."

"Ực!" Từ Phương Hiểu nuốt một ngụm nước bọt, rùng mình một cái suốt một đêm cô cứ lo sợ đến gần sáng cô mới ngủ được một chút.

Buổi sáng, Từ Phương Hiểu đang lau cầu thang thì quản gia Lưu gọi cô lại nói với cô:

"Cô đi lên phòng gọi thiếu gia thức dậy đi."

"Hả? Cháu đi gọi sao?" Từ Phương Hiểu tự chỉ vào mình hỏi lại.

"Chứ còn ai nữa hôm nay là đến lượt cô đi gọi thiếu gia thức dậy đó sau khi thiếu gia thức dậy thì cô gắp chăn lại cho ngay ngắn. Còn đứng đó làm gì nữa? Mau lên gọi đi cô muốn thiếu gia trễ giờ làm sao?"

"Vâng! Cháu đi ngay." Từ Phương Hiểu để khăn lau xuống đi rửa tay rồi lật đật lên phòng gọi anh dậy.

Từ Phương Hiểu khẽ mở cửa nhẹ nhàng bước vào nhìn thấy anh còn đang ngủ ngon cô thật sự không dám gọi sợ anh lại mắng nhưng cô không gọi để anh bị trễ thì cô cũng bị mắng làm sao cô cũng bị mắng cả.


"Thiếu gia! Thiếu gia! Đến giờ đi làm rồi." Từ Phương Hiểu cúi người nói khẽ với anh.

"Um...Tránh ra đi đừng ồn ào." Âu Hoằng Phong cau mày đắp chăn qua đầu ngủ tiếp.

Đôi môi đo đỏ của cô mấp máy, khẽ gọi anh một lần nữa:

"Thiếu gia! Anh hãy thức dậy đi trễ giờ làm rồi."

"Bịch!" Âu Hoằng Phong khó chịu thuận tay lấy gói ném vào mặt của cô khiến cô muốn khóc cũng không khóc được. Cô không gọi anh dậy nữa chỉ đứng im ở đó.

Im lặng được khoảng năm phút, Âu Hoằng Phong thức dậy nhìn thấy cô đứng ở đó anh có chút ngạc nhiên anh cứ ngỡ rằng cô đã đi ra ngoài rồi chứ? Anh không nói gì chỉ đứng dậy đi vệ sinh cá nhân. Cô bước đến gắp chăn lại ngay ngắn rồi đi xuống lầu.