Người Giữ Tháp

Chương 2




Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Lần đầu xuất cảng vào mùa thu của đội cá là đại sự trên đảo. Dựa theo truyền thống của đội tàu mỗi lần xuất cảng đều phải làm một tiểu tế (cúng tế), riêng lần đầu xuất cảng của mùa thu là phải làm đại tế trịnh trọng nhất năm. Thôn dân cùng người đội tàu đều tập trung đến từ đường trong thôn. Trên chính điện bố trí một cái tế đài rộng lớn. Trung tâm thỉnh ra một vị Đông Hải Quan Thế Âm bạch ngọc ước chừng cao một mét, trái phải dâng các đèn hoa sen lưu ly bảy màu, đằng trước cúng một đầu heo sữa quay, mấy đĩa nhỏ món tráng miệng mì phở, cùng một số hoa quả. Xung quanh đại đàn tế đặt tế đài nhỏ, đặt riêng bài vị của tổ tiên. Trước cống phẩm có một chiếc đỉnh đồng, hơi nhạ gỉ, ba cây nhan cao cắm thẳng vào đỉnh, đều là nhan vàng tốt, bên trên đồ phù văn màu đỏ sậm.

Trưởng thôn dẫn vài cán bộ trong thôn đứng ở hai hàng đầu, sau đó lần lượt là đội viên đội tàu, nam nhân trưởng thành, vị thành niên, nam đồng, nữ đồng. Vương Viễn đứng ở hàng thứ năm, đằng trước hai hàng đội viên đội tàu đều vượt trên tầm mắt của hắn, chỉ nghe thấy tiếng trưởng thôn run rẩy cao vút, “Quỳ —— ”

Thôn dân như thủy triều cúi đầu xuống, đoàn người yên tĩnh không hề có một tiếng động.

Trưởng thôn thực hành nghi thức tế lễ cầu khẩn dâng hương. Cán bộ thôn cùng đội viên đội tàu thay phiên dâng hương.

Nghi thức tiến hành ước chừng một tiếng.

Trưởng thôn nói, “Các vị, ngày hôm nay có hai chuyện lớn muốn tuyên bố.”

Thôn dân liền giống như thuỷ triều dâng lên.

“Thứ nhất, tôi năm nay 75 tuổi, dựa theo quốc gia quy định đã phù hợp tuổi về hưu. Cho nên tôi quyết định muốn về hưu. Trưởng thôn tân nhậm chờ thuyền đội trở về các cán bộ sẽ tổ chức mọi người bỏ phiếu tuyển cử.”

Đoàn người ồn ào lên.

Trưởng thôn ho khan hai tiếng miễn cưỡng ép xuống xôn xao, “Còn có một việc. A Viễn, cháu đi ra.”

Vương Viễn ngơ ngác, đi lên phía trước. Trưởng thôn ấn bờ vai của hắn, “Chuyện thứ hai chính là, tôi quyết định đem chức trách người trông coi tháp giao cho A Viễn. Từ sau hôm nay hắn chính là người trông coi tháp.”

Vương Viễn cúi chào. Lúc này mới có người nhớ lại vỗ tay, cũng kéo theo một tràng tiếng vỗ tay.

Trưởng thôn rất hài lòng, “Hải đăng là nhiệm vụ trọng yếu nhất đảo Vạn Đò chúng ta, là gánh vác nhiệm vụ quốc gia. A Viễn, sau này giao cho cháu rồi. Phải cố gắng!”

Đội trưởng đội tàu khá thân thiết với Vương Viễn, cũng cười phụ họa, “A Viễn phải làm thật tốt! Chọn cậu làm trưởng thôn!”

Phía sau cũng có thôn dân ồn ào, “A Viễn làm người trông coi tháp, chúng tôi đều đồng ý cậu làm trưởng thôn!”

“Đúng đúng đúng, chúng tôi đồng ý!”

“A Viễn phải thành công, phải làm trưởng thôn!”



Vương Viễn lăng lăng không chống đỡ được, chớp đôi mắt nhìn lão nhân bên cạnh.

Người phía dưới đều cười vang thành một đoàn. Lão thôn trưởng cũng bị hắn chọc cười, “Hà thúc của cháu nói giỡn thôi.”

Vương Viễn lúc này mới phản ứng được, toét miệng cười ngốc theo.

Nghi thức tế lễ đã xong. Đội tàu ra biển, Vương Viễn đưa vợ chồng trưởng thôn về nhà.

“A Viễn, đây là Hà thúc cháu lần trước mang cho thúc, cháu giúp thúc đưa đến căn cứ bộ đội trú trên đảo đi.” Trưởng thôn lấy ra một cái sọt hải sản, “Giao cho Dụ đội trưởng, nói là một chút tâm ý trong thôn. Giải phóng quân cũng không dễ dàng, khí trời sắp lạnh rồi nên ăn ngon chút.”

Căn cứ bộ đội trú đảo tọa lạc tại phía nam đảo nhỏ, doanh trại là một vùng diện tích khoảng chừng 200 mẫu đất. Bên ngoài là xi măng xây thành tường dày, phía trên kéo một vòng dây kẽm điện báo dày đặc. Để thôn dân không ảnh hưởng cuộc sống bình thường làm việc và nghỉ ngơi, quân nhân sẽ không ra căn cứ. Tất cả vật tư trang bị toàn bộ từ đường tàu riêng định kỳ đưa tới nơi này. Vương Viễn lúc còn rất nhỏ đã biết trên đảo có bộ đội trú quân, nhưng trước Dụ Phong lại chưa từng gặp qua bất kỳ một quân nhân nào bên trong. Hắn nhớ trước đây cùng bạn bè chơi đùa, thường tò mò đi tới phụ cận doanh trại thám hiểm, hoặc là nằm nhoài trên cửa sắt nhìn xung quanh bên trong, mà mỗi lần đều không nhìn thấy bất kỳ người nào, chỉ có thể thất vọng mà về.

Đối với quân doanh có độ tồn tại không mạnh này cũng có thật nhiều đề tài câu chuyện. Mẹ Vương Viễn đã từng thấy một lần tình cảnh quân doanh điều động. Lúc bà kể chuyện xưa cho tiểu Vương Viễn liền nói tới nó——

Vào lúc đó bởi vì vùng trời phụ cận đảo Vạn Đò xuất hiện một chiếc máy bay nước ngoài chưa qua cho phép đã nhập cảnh, giải phóng quân luôn luôn ở mặt đất đưa ra tín hiệu cảnh cáo. Sau nhiều lần nhắc nhở vô dụng, có thể sẽ gây tai vạ tới thôn dân nên bộ đội trú đảo đã nhanh chóng phản ứng, liên hệ trưởng thôn yêu cầu cấp tốc dời đi thôn dân. Trong quân doanh toàn thể binh lính điều động tổ chức thôn dân đến hầm trú ẩn sau núi tránh né, tới tận đêm khuya xác nhận an toàn mới ra ngoài. Tuy rằng sau đó bộ đội giải thích đây là sợ bóng sợ gió một hồi, nhưng lần đó chính là cảnh tượng hoành tráng duy nhất trong vòng hai mươi năm nay.

Vương Viễn cõng cái sọt đi tới cửa lớn căn cứ.

Cửa sắt lớn vẫn là bộ dáng như trong trí nhớ của hắn, rỉ sét loang lổ. Từ kẽ hở cửa sắt nhìn lại, bên trong là một mảnh đất xi măng trống trải màu xám. Cách đó không xa có một cái giá bóng rổ, dưới cái vòng giỏ trơ trọi cũng không có tấm lưới bọc quanh. Các tòa nhà trong doanh trại rải rác lồng vào nhau, mơ hồ có thể phân biệt ra được một số phòng đang chiếu sáng đèn.

Lính gác trực ban đi tới hỏi, “Xin chào, cậu có chuyện gì sao?”

Vương Viễn chỉ chỉ cái sọt phía sau, “Tôi muốn tìm Dụ đội trưởng, trưởng thôn bảo tôi mang đồ vật cho anh ta.”

Lính gác nói: “Được, xin chờ một chút, tôi gọi điện thoại xác nhận một chút. Quý danh của ngài là?”

Vương Viễn không hiểu rõ “Quý danh” là ý gì, liền lúng túng.

Bảo vệ cười cười, lập lại một lần, “Có thể nói tên của cậu được không?”

“Vương Viễn.”

“Được rồi, xin chờ một chút.”

Vương Viễn nhìn hắn vào phòng trực ban gọi một cú điện thoại, sau đó mở cửa sắt ra, “Đội trưởng để tôi mang cậu vào. Tới nơi này đăng ký tên của cậu một chút.” Vương Viễn trên sổ đăng kí kí tên của mình, theo lính gác đi tới toà doanh trại thứ hai bên trái, vào cửa lên lầu có một gian phòng làm việc. Lính gác gõ cửa, “Báo cáo!”

Bên trong truyền ra âm thanh bình tĩnh trầm thấp của nam nhân, “Tiến vào.”

Lính gác mở cửa, dùng tay làm dấu mời.

Dụ Phong từ trước bàn làm việc đứng lên, “Không nghĩ tới cậu đến vào lúc này, tiến vào tiến vào, ngồi đi!”

Vương Viễn nhất thời có chút ngượng ngùng. Trên người hắn chỉ có kiện áo lót, một cái quần thể thao ngắn cùng dép lào, trên chân đều là bùn, quần áo cũng bẩn bẩn, thật không dám ngồi ở trên cái ghế sô pha đó. Dụ Phong đi tới tủ thiết lấy ra một hộp bánh bích quy, “Ngồi a, ăn bánh bích quy, tôi pha cho cậu chén trà.”

Vương Viễn không thể làm gì khác hơn là tháo cái sọt xuống, quy củ ngồi ở trên ghế sô pha, ngẩn người nhìn bùn trên chân.

Dụ Phong rót trà xoay người lại liền thấy khuôn mặt chất phác buồn bực của hắn, rất buồn cười. Y nhớ được Vương Viễn, so với lần trước gặp nhau hắn hình như to khỏe hơn một chút, đường nét vóc người so với các nam nhân trong quân doanh cũng không kém chút nào, da dẻ màu sô cô la khỏe mạnh như là một bãi cát, thô ráp nguyên thủy, có mùi vị ánh mặt trời. Lúc Dụ Phong đưa trà chú ý tới trên tay hắn còn có những vết chai thật dày, đó là một đôi tay thường xuyên phải làm việc, mu bàn tay có rất nhiều vết thương nhỏ, lòng bàn tay dày rộng, đốt ngón tay thô to, móng tay trơn nhẵn. Da thịt hai người sát qua nhau đưa đến từng trận điện lưu nhè nhẹ, khiến trong lòng Dụ Phong đánh trống một cái.

Vương Viễn nhưng không chú ý nhiều như vậy, con ngươi màu đen trầm tĩnh như là hút người vào.

Dụ Phong ngẩn ra, “Lần trước bảo cậu tìm đến tôi cậu cũng không có tới, còn tưởng rằng cậu sẽ không tới.”

Vương Viễn lại không đầu không đuôi nói một câu, “Cảm ơn.”

Dụ Phong phản ứng lại, hắn nói cảm ơn là vì chén trà trên tay, y từ trong túi tiền lấy ra điếu thuốc đốt, đối Vương Viễn quơ quơ hộp thuốc lá. Vương Viễn không muốn, hắn nhìn đến cái sọt bên cạnh mới nhớ ra mình tới làm gì, “A Thúc nhờ tôi đưa cho anh hải sản.”

“Trưởng thôn”, Dụ Phong run cái sọt kia lên, khoa trương nói, “Nhiều như thế? Các cậu giữ lại tự mình ăn đi.”

“A Thúc nói, khí trời sắp lạnh phải ăn điểm ăn ngon.”

“Cám ơn A Thúc cậu. Vậy cậu đem này hộp bánh bích quy mang về ăn đi.”

Vương Viễn lắc đầu, “Không cần trả lễ.”

Dụ Phong đem hộp nhét vào tay hắn, nói một không hai, “Không phải trả lễ, chỉ là chút ăn vặt thôi. Ăn xong còn muốn thì đến chỗ tôi lấy!”

Vương Viễn buồn bực mặt nhìn chằm chằm hộp ngẩn người.

“Trong thôn gần đây ra sao?”

“Sáng sớm làm thu tế, đội tàu đi rồi, A Thúc muốn về hưu.”

“Trưởng thôn muốn về hưu?”

“Ừm. Phù hợp quy định tuổi về hưu của quốc gia là có thể về hưu.”

Dụ Phong nhìn hắn, âm thanh đột nhiên hạ thấp xuống, “Vậy còn cậu? Đội tàu đi cậu sao không đi?”

“Tôi xin A Thúc để tôi làm người trông coi tháp, A Thúc đáp ứng rồi, tôi sẽ không đi cùng đội tàu.”

“Cho nên cậu là người trông coi tháp tân nhậm?”

“Ừm.”

Dụ Phong biết ý nghĩa người trông coi tháp, y có chút hiếu kì Vương Viễn tại sao nguyện ý lưu lại. Đừng nói cả đời ở lại chỗ này, giống như bọn họ vậy bị phái đến trên đảo ngốc mấy năm, nhiệm kỳ đến liền có thể trở về đều lòng không cam tình không nguyện, huống hồ là ngốc cả đời.

Y hút thuốc xong, vỗ chân đứng lên, “Đến, dẫn cậu đi tham quan quân doanh!”

Hai người ra văn phòng. Dụ Phong hai tay cắm vào túi đi ở phía trước, bước chân bước ra rất có lực, làm hướng dẫn viên du lịch cũng rất để tâm, đến mỗi một chỗ đều dừng lại chậm rãi giảng, giơ tay nhấc chân khá giống lãnh đạo mang theo cấp dưới tới thị sát. Vương Viễn đi theo phía sau nghe rất chăm chú, giống như học sinh nghe giảng.

Dọc theo đường đi binh lính lui tới nhìn thấy Dụ Phong liền chào hỏi, Dụ Phong cùng bọn họ quan hệ rất tốt, luôn cười cười nói nói. Hai người từ phía sau doanh trại luẩn quẩn hết một vòng, lúc gần đến phòng ăn, đối diện liền có một nam nhân đi qua, trắng noãn sạch sẽ, cặp mắt đào hoa, trên mặt mang ba phần cười, huýt sáo, “Ai ô, Phong Ca, vị đồng chí này là?”

“Vương Viễn. Người trông coi tháp.” Dụ Phong giới thiệu, “A Viễn, đây là đội phó của chúng tôi, Nhâm Hoài Sinh, cũng là vừa tới.”

Vương Viễn cảm thấy nam nhân này dáng dấp thật kỳ quái. Nhâm Hoài Sinh lại đưa tay vỗ mặt của hắn, “Đồng chí lớn lên thật đẹp trai.”

Vẫn là Dụ Phong đúng lúc đánh rớt cái tay kia, “Chào hỏi thì chào hỏi, đừng động tay.”

Vương Viễn theo bản năng thối lui, đối với Nhâm Hoài Sinh ngả ngớn cau mày.

Nhâm Hoài Sinh nhìn hắn biểu tình lạnh nhạt, giả vờ tiếc hận, “Phong Ca, phòng máy chỗ ấy có máy vi tính hỏng, em phỏng chừng bo mạch chủ bị nóng, tổ kỹ thuật Tiểu Trần xin nghỉ. Anh xem một chút làm thế nào đi.”

“Một chút nữa tôi đi xem. Nhanh ăn cơm trước đi, không vội.”

“Được, tôi đi tìm người viết tờ khai. Đi trước a.” Trước khi đi lại ném cho Vương Viễn một cái mị nhãn.

Dụ Phong bật cười, giải thích, “Đừng để ý đến hắn, đều là đức hạnh này. Nhưng người không xấu.”

Vương Viễn nghĩ thầm thì ra trong bộ đội cũng không hoàn toàn là bộ dáng chính nghĩa lẫm nhiên, cũng có cấp bậc du thủ du thực như tên kia.

Hai người đi tới phòng ăn, vừa vặn có tiếng chuông giờ ăn. Trong lúc nhất thời toàn thể binh lính vọt tới phòng ăn, bước chân hỗn loạn ầm ầm ầm. Dụ Phong mang theo Vương Viễn đứng trên quảng trườngtrước nhà ăn, nhìn thấy có binh lính chạy chậm liền hét lớn, “Động tác nhanh lên một chút! Tập hợp!”

Binh lính xếp năm hàng, Nhâm Hoài Sinh chỉnh đốn đội ngũ, báo số một lần, đi tới trước người Dụ Phong chào quân lễ, “Báo cáo! Tập hợp xong xuôi!”

Vương Viễn thán phục nhìn toàn bộ quá trình bộ đội tập hợp, chỉ cảm thấy vô cùng uy phong.

Động tác kế tiếp Dụ Phong lôi kéo tay của hắn đi tới phía trước đội ngũ, kéo cổ họng, “Nghỉ! Để tôi giới thiệu một chút! Đây là Vương Viễn, người trông coi tháp tân nhậm đảo Vạn Đò! Hôm nay tới nơi này đưa hải sản cho chúng ta, chúng ta nhờ phúc hắn mới có thể ăn được hải sản tươi. Vì biểu hiện bày tỏ lòng biết ơn, mọi người cho tràng vỗ tay!”

Tiếng vỗ tay như sấm động.

Vương Viễn vội vã chào một cái.

Dụ Phong còn nói, “Mọi người đều biết, hải đăng đảo Vạn Đò là hải đăng cửa biển quan trọng nhất, chiếm cứ vị trí vô cùng trọng yếu, chúng ta tới đây nhiệm vụ thứ nhất, chính là bảo vệ hải đăng cùng phao chỉ đường, giữ được hai thứ này chính là giữ được cả đảo! Thế nhưng, người trông coi tháp cũng là vô cùng cực khổ, bọn họ mỗi ngày đi sớm về tối, chưa bao giờ lười biếng, đặc biệt là dưới khí trời ác liệt càng phải mạo hiểm đến tính mạng! Tôi kiến nghị! Mọi người hướng về người trông coi tháp tân nhậm đồng chí Vương Viễn biểu thị kính ý!” Nói rồi, y liền hét lớn, “Nghiêm! Cúi chào!”

Toàn bộ đội binh lính “Bộp” đến một tiếng nghiêm, chào quân lễ.

Vương Viễn sợ đến lùi lại hai bước, chớp đôi mắt hoang mang bất an nhìn Dụ Phong.

Dụ Phong bị hắn chọc cười, giơ tay lên một cái, “Nghỉ! Đều thả xuống!”

Vương Viễn mặt tối sầm lại, cảm thấy được bị người đùa bỡn.

Dụ Phong thấy dáng dấp kia của hắn liền cảm thấy hài lòng, “Chào cậu thôi mà. Không vui?”

Vương Viễn không muốn nói chuyện với y.

“Buổi tối ở lại cùng nhau ăn cơm đi. Tôi bảo đầu bếp đem những hải sản kia làm, mọi người cùng nhau ăn.”

Vương Viễn nói, “Mẹ chờ tôi về ăn cơm.”

Dụ Phong cũng không miễn cưỡng, “Được, vậy tôi đưa cậu ra ngoài.” Y đưa Vương Viễn đến cửa quân doanh, “Lần sau trở lại chơi, không có chuyện gì cũng có thể lại đây, hoan nghênh cậu bất cứ lúc nào!”