Người Giấy

Chương 6: Tường trình






Phòng giám thị.



"RẦM!!!"



- Nói cho rõ! Ngày hôm qua tụi em đã làm những gì???



Thầy Luật giơ cánh tay rắn chắc như cái chày vồ đập xuống bàn, khiến mặt bàn rung lên, li nước trên bàn sóng sánh nước, rung lắc tới mức đổ tràn ra ngoài. Mặt thầy đằng đằng sát khí, đưa đôi mắt xếch bén ngọt nhìn chúng tôi, gầm gừ.



Hai đứa con gái nhỏ bé ngồi trên cái phòng vuông vức tràn ngập không khí "phạm nhân". Cái bàn dài đến 5m, hai người chúng tôi chia sớt nhau trong diện tích bé xíu. Sợ ngồi xa nhau tí sẽ bị thầy ăn thịt. Sau lưng, tấm bảng "100 QUY ĐỊNH CỦA TRƯỜNG" sơn chữ vàng chói lọi, nền đỏ như mặt thầy. Nói chung giờ thấy cái mặt ông thầy giám thị "thiếu tóc" này giống như sắp khè ra lửa. Uy mãnh khủng khiếp.



Tôi bấm bấm đầu bút, nhìn thầy. Tờ giấy trên bàn ghi được đúng vài dòng: Quốc hiệu - Tiêu ngữ... - Bản tường trình. Hết.



Kêu ghi, ghi gì đây? Tôi đâu phải bị cáo đâu mà sợ.



Ban Mai ngáp nhẹ, mặt thản nhiên lạ thường, thơ thẩn đáp lại thầy:



- Sáng dậy. Đánh răng. Thay đồ. Ăn sáng. Đi học. Trưa ngủ. Chiều học. Tối về nhà. Ăn tối. Tắm. Học bài. Đi ngủ...zzzz....



Thầy nhíu ấn đường, mấy nếp nhăn theo thời gian khắc hằn như mấy con hẻm nhỏ to trên vầng trán cao, chằng chịt thành mấy đường kì cục, trông như chữ Hán.



- Ngoài chuyện bình thường đó còn gì nữa?



Con bạn gan trời của tôi nhếch môi, đáp tỉnh bơ:



- Có! Còn chuyện này em không báo với thầy.



- Hồi nào? Chuyện gì?



- Một chuyện rất tế nhị... - Con bé nháy mắt, nhăn răng cười. -....... Đi vệ sinh. ((=.



"RẦM!!!" - Thêm một cái nện tay xuống bàn.



- Em đang giỡn mặt với tôi đó hả?



Tôi như người thừa, ngồi ngoáy mũi xem chuyện.



Nó cãi:



- Thầy này ngộ! Thì thầy hỏi em mới nói mà!



Cái dáng lực lưỡng, uy nghiêm như cai ngục của thầy lướt qua tôi, gằn:




- Châu Hạ Anh!



Tôi ngẩng mặt, nén lại cái ngáp của mình, đáp:



- Dạ?



Thầy hỏi:



- Sao tôi kêu em viết mà em không viết?



Tôi vùng vằng, bĩu môi:



- Thầy đập bàn rầm rầm kiểu đó còn thấy ghê hơn công an đang bức cung nữa. Em sợ! Không viết được!



Thầy ngồi xuống bàn, quay qua tôi thuyết giáo:



- Em là một học sinh ưu tú, xuất thân danh giá, tôn trọng kỉ luật. Tôi biết em là một cô bé không biết nói dối, vậy thì em nói đi! Nói cho đáng với cái mặt...cái mặt... - Gãi đầu. - Chữ nghĩa bay đi đâu rồi trời?



Ban Mai chống cằm, chèn:



- Đầu trâu, mặt ngựa hả thầy?



Tôi lườm:



- Bà nội! Nói gì đó?



- Bậy! - Thầy gạt. - À...đúng rồi! Mặt hoa, mày ngọc! Hạ Anh, em phải thành thật, rành mạch thưa với thầy cho đáng cái lòng...cái lòng...



- Lòng lang, dạ sói? - Tới tôi chán nản hỏi. Giờ này mà còn xổ Nho. Em chỉ thèm ăn nho Mĩ, thầy đừng lôi nho chùm, nho hột tra tấn em nữa mà!



- Không phải! Lòng...lòng...



Con Mai chụp được mấy chữ hộ thầy:



- Thiết diện vô tư hả thầy?



- Ừm! Đáng cái tấm lòng "Thiết diện vô tư" của em!



Trời đất! Tôi là người vô can, tự dưng bị kéo đầu vô cái chuyện tầm phào này, giờ còn bị gán cho cái danh Bao Công công chính, liêm minh nữa. Khổ thân.



Thầy Luật như một đấu sĩ Sumo đang lên sàn đấu, cầm cây thước dài nửa mét, nhìn tôi chăm chăm. Quạt trần quay vòng vòng. Tự dưng thấy lạnh ngắt. Ban Mai nằm bẹp dưới bàn, ngáp dài, như sắp ngủ.



Tôi chớp chớp mắt:



- Nói chuyện hôm qua hả thầy?



- Đúng rồi! Em mà nói không đàng hoàng là thầy quy em vô tội đồng loã đó!



Tôi ngó Mai, chờ ý. Thấy nó gập đầu rồi nhắm mắt, nhưng chưa ngủ. Được ý, tôi ngồi thẳng người trên ghế, hớp ngụm nước, hắng giọng:



- Dạ, chuyện là như thế này. - Tôi bắt đầu kể. - Hồi hôm qua á, nắng tốt, trời trong. Em với Ban Mai mới từ Hội mỹ thuật đi ngang qua khu thể thao của trường á. Xong rồi á, khi mà tụi em đi tung tăng, tung tăng. Tự nhiên á, cái bạn Thế Danh nhảy xổ ra, chặn đường tụi em, rồi mới nói rằng:...



Thầy nôn nóng hỏi dồn:



- Nó nói gì?



Tôi thủng thẳng nói:



- Từ từ, làm gì gấp vậy? Để kể cho nghe... Hồi hôm qua á, nắng tốt, trời trong...



Thầy chen:



- "Em với Ban Mai mới từ Hội mỹ thuật đi ngang qua khu thể thao của trường á." - Thầy liếc. - Khúc này kể rồi!



Tôi rủa lèm bèm:



"Nhớ dai thấy sợ!"



Rồi phì cười, kể tiếp:



- Thầy nóng tính vậy? Để kể cho nghe... Hồi hôm qua á!



Mắt thầy nhìn tôi như muốn nhào tới bóp cổ, tiếng thầy khàn khàn:



- "Nắng tốt, trời trong" phải hôn?



- Dạ! - Tôi gật đầu.



- Rồi "Em với Ban Mai mới từ Hội mỹ thuật đi ngang qua khu thể thao của trường á.". Đúng hôn?



- Dạ! Quá đúng! - Vẫn gật đầu lia lịa.



Thầy tiếp lời:




- Cái rồi "Xong rồi á, khi mà tụi em đi tung tăng, tung tăng.". Có sai hông?



- Quá đúng thầy ơi! - Tôi gật đầu kịch liệt.



- "Tự nhiên á, cái bạn Thế Danh nhảy xổ ra, chặn đường tụi em, rồi mới nói rằng:..."



Tôi chồm chồm mặt, giả ngu:



- Nói gì thầy? Nói gì thầy?



- Tôi đang hỏi em mà! Sao em hỏi ngược lại tôi? - Rồi đôi mắt xếch chi chít vết chân chim đó hạ thấp gần tôi, mang theo ánh nhìn đầy vẻ dao găm, súng lục. - NÓI! THẾ DANH NÓI CÁI GÌ? EM NÓI MAU CHƯA? NÓ NÓI LÀ SAO?



Con Ban Mai bịt tai với tần số âm thanh vượt ngưỡng, tràn ngập hỏa khí. Tôi cũng bịt tai, len lén nhìn thầy. Trong thầy giờ y chang cái ấm nước đang sôi lụp bụp trên bếp, nóng hừng hực, xì khói, đen thui.



Tôi xịu mặt, lí nhí:



- Thầy la quá, em quên rồi!



Thầy nện cây thước xuống bàn cái "CỐP!!!".



- Em đang giỡn chơi đó à? Bây giờ em kể đàng hoàng cho tôi chưa? Hay giờ em muốn bị mời phụ huynh?



Mặt tôi trắng chạch, ngụm nước vừa hớp vào miệng suýt phun ra, mặt tái đi, run rẩy.



- Đừng mà thầy ơi! - Tôi xin.



Ban Mai níu tay thầy, rối rít:



- Là lỗi của em thầy ơi! Hạ Anh không có lỗi! Thầy tha cho bạn đi thầy. Em kể cho thầy nghe mà!



Ông thầy gật đầu nhìn nó:



- Kể đi!



Con bé ngồi thẳng thóm lại, ậm ừ, tằng hắng lên, nói:



- Ứm ừm ưm... Hồi hôm qua á, nắng tốt, trời trong. Em với Hạ Anh mới từ Hội mỹ thuật đi ngang qua khu thể thao của trường á. Xong rồi á, khi mà tụi em đi tung tăng, tung tăng. Tự nhiên á, cái bạn Thế Danh nhảy xổ ra, chặn đường tụi em, rồi mới nói rằng:...



Hai tay đập xuống bàn hết lực y như võ sư Lý Tiểu Long đang tỉ thí võ công. Thầy hét lên, mặt đỏ phừng phừng:



- NÓ NÓI LÀ NÓ MUỐN BÓP CỔ HAI CON BÉ NÀY NGAY TẠI ĐÂY. BÂY GIỜ NÓI!!! NÓ NÓI SAO???



Tôi thè lưỡi, sợ quá, vuốt vai thầy:



- Thầy, thầy, thầy bình tĩnh! Coi chừng lên tăng xông mà! Bình tĩnh! Uống nước, uống nước đi mà! Em kể rõ ràng!



Thầy thở phì phò như chú bò mộng trông thấy tấm vải đỏ, đôi mắt cảnh cáo chúng tôi, rồi khoanh tay, như chờ nghe.



Tôi kể tiếp:



- Thế Danh á, mới nhảy xổ á, chặn đường tụi em, rồi nói rằng: "Baby! Hai em đi đâu vậy? Cho anh đi cùng với!"



Ban Mai bức xúc, tiếp lời:



- Tụi em thấy bực mình nên bỏ đi, không thèm trả lời. Lúc đó Anh đang ôm tập tài liệu lớn, còn em đi tay không. Thấy hai đứa em không trả lời, anh Danh của 12H mới kéo tay em níu lại. Hạ Anh sợ rớt chồng giấy nên né xích ra, em bị kéo ra khỏi bạn nên vùng vẫy giựt tay lại. Mà anh Thế Danh giỡn dai lắm, cứ nắm chặt cổ tay không cho em đi. Em tức mình mới...cắn tay ảnh! - Tới đây, Mai cúi đầu không nói nữa. Tôi chắc là nó đang nén cười để vặn ra được cái mặt ủy khuất đó.



- Rồi sao nữa?



Mai im ru, không nói.



Thầy quay qua tôi, ra lệnh:



- Hạ Anh! Nói!



Tôi liếm môi, nén cười tiếp tục kể tiếp sự tình:



- Anh Danh đau quá nên bỏ tay ra xuýt xoa, được cơ hội nên Mai bỏ chạy. Ai dè anh ấy cứng đầu níu kéo, trong khi Mai với anh ấy giằng co, vô tình (hay cố ý) tay của ảnh đã chạm trúng...trúng... - Tôi ấp úng.



Thầy hỏi:



- Trúng vào đâu?



Tôi e ngại nhìn Ban Mai. Con nhỏ đỏ mặt, ú ớ:



- Trúng...vòng 1 của em!



Thầy nghiến răng, vò tay:



- Cái thằng nhóc mới nhú đầu lớn đã có máu 35! Quá đáng thật! - Rồi thầy nhìn hai đứa tôi, ý muốn nghe tiếp.



Tôi kể, mượn giọng của một bình luận viên thể thao để dẫn chuyện:



- Bất ngờ bị xúc phạm, Mai hốt hoảng đẩy anh ấy ra, đưa tay trước ngực che chắn. Em toan lại can ngăn hai người, nhưng lúc đó, em thấy mặt Mai đen xì, tràn đầy sát khí nên không dám tới. Anh Thế Danh bị té loạng choạng ngã vô vách tường, chưa kịp định thần đã thấy Ban Mai đã... đã... - Tôi ngắt hơi rồi lại kể. - Như Vua sân cỏ Ronaldo, cô gái liễu yếu đào tơ là bạn Mai đây đã giơ chân đầy uy lực, sút thẳng vào "cấm địa" của đối phương một cái. SÚT!!!




Thầy lắc lắc tay, hét:



- Đừng mà, đừng mà!



Tôi vẫn tiếp tục huyên thuyên:



- "VÀO!!!" - một cú sút làm nên lịch sử. Đẹp mắt vô cùng! Nhắm thẳng vào "chỗ ấy" mà sút tới, chuẩn xác 100%. Anh Danh trợn mắt, hét lên, tay ôm "chỗ đó", ngã quỵ tại chỗ, bất tỉnh nhân sự. Em với bạn Mai sợ quá nên xách dép chạy mất dạng, không dám ngoảnh lại. Ai dè hôm nay nghe tin ảnh đang ở bệnh viện. Vậy thôi đó. Em có biết gì nữa đâu!



Ban Mai rủa lầm bầm:



- Cho bỏ cái tật ghẹo gái!



Thầy Luật nhăn nhó nhìn Ban Mai, trách:



- Sao em nỡ ra chân tàn bạo vậy? Em có biết là em đã làm một chuyện rất mất nhân đạo không? Sao em lại đá vào "chỗ đó" của nó!



Mai cãi:



- Thầy! Nam nữ thụ thụ bất tương thân. Ai bảo ảnh dám chạm vào "chỗ đó" của em? Em làm vậy là nhân từ lắm rồi!



- Vậy thì bất quá là tát nó thôi chứ! Em đá vào "cái đó" như vậy rồi lỡ nghiêm trọng tới mức nó bị vô sinh rồi sao?



Tôi nhíu mày:



- Tới mức đó thiệt hôn? Mai à, "dập hàng" hết rồi kìa. Ông Danh mà bảo trở thành hoạn quan là bồ trở thành tội nhân thiên cổ đó nha!



- Xuỳ. - Nó nguýt. - Hắn mà thành Quách Hoè thì tớ sẽ thành người hùng của nhân loại còn gì!



Thầy lại nện bàn, gắt:



- Trật tự! Giờ em tính chịu trách nhiệm sao với hành vi của mình hả Ban Mai?



Tôi nhí nhố chèn:



- Sao phải chịu tội? Em nghĩ An Đằng mới phát hiện thêm một thần đồng bóng đá nữa chứ. Em khuyên thầy đề nghị trường xếp Mai ở vị trí tiền đạo ghi bàn của đội bóng đá nữ trường mình mới đúng!



- Nín! - Thầy lườm tôi. - Hết việc, em về trước đi. Còn Ban Mai!



- Dạ? - Nó ngáp.



- Bây giờ phải đợi tin tức của Thế Danh, nếu phụ huynh của em ấy vẫn còn yêu cầu truy tố trách nhiệm của em thì nhà trường sẽ căn cứ vào tỉ lệ thương tật của Danh do bác sĩ chứng minh. Sau đó sẽ tính tới việc giải quyết em thế nào. Nhưng chuẩn bị tinh thần cho khả năng em bị trừ từ 10 - 15 điểm hạnh kiểm vì tội "Cố ý gây thương tích" là vừa. Đừng nghĩ em là cháu nội của hiệu trưởng mà có thể lách luật.



Con bạn tôi bí xị mặt, lí nhí:



- Vâng!



Thầy giám thị gom hồ sơ, cái dáng lực lưỡng đó đi về bàn làm việc, nói vọng:



- Hôm nay xử nhiêu đó thôi. Các em về đi. Có gì thầy sẽ thông báo sau.



Hai đứa con gái chào thầy, lủi thủi ra khỏi phòng giám thị. Tôi đóng cửa phòng lại, ra ngoài với Mai. Mấy tia nắng bị chặn đứng trước tấm cửa kính kín mít. Vừa ra khỏi vòng vây lửa đạn đó, hai đứa tôi đã ôm bụng cười như điên.



- Ha ha ha, mắc cười quá à! Mai! You are my idol!



Nhỏ hếch mũi, vỗ ngực:



- Chứ sao! Vậy mới đáng mặt là con gái thế kỉ 21 chứ! Ha ha ha, mà chưa thầy ai như ông thầy giám thị trường mình, mắc cười quá à!



- Ổng tên Nguyễn Kỉ Luật. Đụng vô là luật với luật, từ nay bồ khổ dài dài rồi!



Mai chống hông, ngang tàn:



- Dân chơi không sợ mưa rơi! Thầy đi kiện, tớ đi hầu. - Rồi nó khoác tay tôi. - Bỏ đi, tới đâu tính tới đó. Giờ có chuyện gấp hơn nè, qua Hội mỹ thuật phụ cho xong đi nè!



Tôi cặp kè, vô tư:



- Ừa, đi thôi!



Hành lang trường thấp thoáng bóng dáng của hai cô gái nhỏ, vừa đi vừa cười nói tíu tít. Chẳng mấy chốc câu chuyện ở phòng giám thị đã bị hai cô nàng hoà tan vào nắng, biến thành tiếng cười nắc nẻ. Như mây trời tinh nghịch, tà váy đồng phục phấp phới bay, trong veo và tươi tắn như ụ bông tít trên bầu trời. Trong vắt. Mênh mang trôi. Dìu dịu. Đơn thuần. Thật là đẹp!