Người Giấy

Chương 29: Nghèo mà mắc cái eo.






Mưa dần tạnh sau mấy giờ tàn quấy mặt đất, từng giọt lộp bộp trên ô chảy chậm lại. Áo len nhớp nháp nước. Ánh đèn cao thế hắt hiu. Giờ tôi mới biết cảm giác tuyệt vọng như đánh mất một thứ quan trọng là như thế nào...



Cơn mưa tí tách nhiễu từng hạt nhỏ xuống mặt đường trơn bóng. Bóng tối càn rỡ che lấp mọi thứ. Trăng và sao đã chạy trốn khỏi bầu trời đen đặc. Con đường vắng. Lác đác, những chiếc xe con con vụt qua, nhanh như ma đuổi, họ cố về nhà thật nhanh để tránh một cơn mưa lớn hơn. Chiếc áo pull trắng lấp ló trong bóng tối, dần rõ ràng trước ánh sáng vàng của đèn cao áp. Tiếng bước chân đạp lên những vũng nước lõm bõm, Ken chống tay lên gối, thở dốc. Bầu trời nặng trĩu hơi nước, sẵn sàng chực ào một trận mưa tầm tã hơn ban chiều.



Chàng hoàng tử đi trên con đường vắng, cậu không rõ đây là đâu, chỉ thấy những ngôi nhà ở đây đều đóng cửa, ánh sáng từ ngọn đèn đường thu hút lũ sinh vật hám ánh sáng bay xung quanh. Gần nửa đêm, không khí loãng ra, lạnh lẽo và ngái mùi nước mưa. Cậu đã đợi Hạ Anh rất lâu, cô gái nhỏ chắc là rất mệt mỏi. Cậu đã nấu sẵn cơm, cô gái sẽ biết hâm nóng lại chứ?



Saitoh Ken đá văng những vũng nước văng tung toé, cười buồn. Cậu thật ngớ ngẩn, tại sao phải cứu cô bé ấy?



Khoảnh khắc cô ta rơi xuống nước, tim cậu như ngừng ngập. Chẳng chần chừ, cậu nhảy ngay xuống nước cứu cô, mặc kệ hậu quả thân xác mình có bị tan biến. Cậu đã điên rồi phải không?



Ken cảm giác mình thật ngốc nghếch và kì quặc. Tại sao cậu lại trở nên như thế? Có phải là cậu đã quá nhập tâm vào vai diễn này hay không? Một cô gái chưa quen đầy một tuần sao đáng cho cậu lưu tâm như thế?



Buồn cười! Người yêu của cậu là Kami. Cậu không được phép quên điều đó! Ken, cậu phải thật tỉnh táo!



Màn sương đêm bao trùm xung quanh cậu. Lạnh giá. Gió quật rung những ngọn cây hanh hao. Tiếng xe chạy xa xa nghe mơ hồ.



Đây là con đường đi đến trường, buổi sáng trông nó thật trong lành, nhưng đêm về, nó vắng vẻ và u buồn vô cùng.



Tiếng xe cộ lưu thông xa xôi. Dưới ánh đèn vàng leo lét, con đường thăm thẳm như lối đi không thấy điểm dừng. Ngang qua một ngõ vắng, có ánh mắt lấp lánh thu hút cậu khựng chân lại. Đôi mắt ánh sáng như sao sa, thanh âm nhu mì văng vẳng khe khẽ. Đôi mắt lùi dần sâu trong con hẻm tối đen như mực. Tịch mịch. Đôi mắt loé lên ánh xanh long lanh, đầy ma mị. Ken nheo mắt nhìn.



Chợt, cánh môi chàng hoàng tử vô thức mỉm cười. Cậu đi sâu vào ngõ vắng, cuốn theo đôi mắt kì lạ đó. Mất hút.



Dạ dày sôi sùng sục. Tôi cảm nhận cơn đói đang cào nát dạ dày mình. Ngồi trước bàn ăn tươm tất, tôi buồn bã im lặng.



Không hiểu sao tôi lại cứ đưa mắt về chiếc ghế đối diện, nơi ai đó vẫn ngồi.



Ngày đầu tiên, ai đã ngoan ngoãn chống cằm nghe tôi dạy về công việc của osin ngay tại chiếc ghế đó, gương mặt ngây ngô không vướng chút mưu toan. Ngày thứ hai, ai đó dịu dàng gục trên chiếc bàn chờ tôi cùng thức ăn thơm phức, cử chỉ đầy ôn nhu, chu đáo. Ngày thứ ba, ai đã hứa với tôi ngày ngày sẽ nấu những món của mẹ cho tôi ăn, lời hứa chân thành và đôi mắt trong veo đó làm tim tôi ấm áp. Ngày thứ tư, chỉ mình tôi hậm hực một mình ăn tối. Ngày thứ năm, tôi ngồi đây và nhớ những ngày qua, Saitoh Ken như đang hiện hữu trước mặt, cậu mỉm cười, cậu nho nhã gắp thức ăn cho tôi.



Trên mái tóc chưa kịp khô nước, hơi ấm từ những ngón tay cậu như vẫn còn len lỏi trong từng sợi tóc. Bờ vai tôi vẫn còn ê ẩm bởi cú húc khi cậu lướt qua tôi. Tất cả in đậm rõ ràng, vờn quanh trong tâm trí.




Tôi nhồm nhoàm thức ăn. Nhạt nhẽo. Ken nấu ăn rất ngon, nhưng giờ tôi thấy chúng thật khó nuốt. Cảm giác bứt rứt và hờn mác vẫn như vết xót dằm trong tim, ngứa ngáy và day dứt vô cùng.



Tâm trạng trĩu nặng, tôi cảm giác mình không có chút ham muốn thèm ăn chút nào. Chán nản, tôi bỏ phần cơm dang dở trên bàn, đi lên phòng.



Sà vào chiếc giường mềm mại, úp mặt xuống gối. Tôi cố nhắm mắt để xua đi những hình ảnh về Ken đang lởn vởn trong đầu.



Lăn qua, lăn lại, từ nằm sấp sang nằm ngửa, từ nằm dọc sang nằm ngang, cái cảm giác bứt rứt đó vẫn đeo bám.



Tôi đưa mắt dõi cuối giường, buổi sáng hôm nào đã có một chàng trai đẹp như thiên sứ ngồi chống cằm nhìn tôi ngủ. Nụ cười thuần khiết đó như có ma lực mạnh mẽ khắc sâu tận tâm khảm tôi.



A! Chán quá! Bực quá! Tôi lắc đầu, bứt tai, cố tẩy xoá cái bản mặt khó ưa kia ra khỏi đầu óc mình. Tôi đã nói giá như có cách khiến Ken rời khỏi tôi sớm hơn mà, giờ Ken đi thật rồi đấy. Cớ sao tôi lại thấy khó chịu thế này? Ken không ám tôi nữa. Ken không phá bĩnh tôi và Khiết. Hơ hơ, Hạ Anh, mày loạn trí rồi! Điều đó phải mừng chứ sao, Ken đi mất rồi đấy! Ít ra là phải mở party ăn mừng mới được.



Tôi bò dậy, leo lên máy tính lướt net. Ngày mai được nghỉ cơ mà, tối nay ăn chơi cho thoả mới được.



Tôi lên Facebook xem thông báo. Mấy chục thông báo vớ vẩn đòi trả tag, tôi lướt qua. Có một tin từ Mai Hóng Hớt (nick facebook của nhỏ Ban Mai) làm tôi chú ý:



"Mai Hóng Hớt đã rủ bạn ấn thích trên trang mới của cô ấy."



Tôi miễn cưỡng click vào. Từ desktop, page mới lập của Ban Mai hiện lên với cái tên chủ đề: "Hội phát cuồng với nam sinh thiên thần - Saitoh Ken".



Oa! Cái con "mai trê" này cuồng quá rồi! Giờ còn lập fan page cho tên ôn thần đó nữa. Ngó xem kìa, hơn 3000 like rồi! Ôi, mới lập một ngày mà số lượng người ấn thích chót vót luôn.



Tôi đảo quanh dòng thời gian của fan page đó, hình ảnh về Ken, khi cậu ngồi học, cậu gục mặt ngủ, cậu ngồi một mình, cậu đang học thể dục, pla pla,... Tất cả đều được các paparazi ráo riết săn lùng. Ôi trời ơi! Sức hút của cái tên rắc rối đó lại khủng khiếp đến thế sao? Tôi rùng mình khi thấy số lần share, like và comment của mỗi ảnh toàn trên ba chữ số. Hức hức, cái tên đó có gì hấp dẫn mà bao người mê mệt thế này?



Yahoo rung bần bật, một cái nick nhảy ra cùng cái icon nhăn răng cười nham nhỡ, buzz tôi.



"I love Thiên Thần: Buzz!!!



Hey, hey, Hạ Anh!



Cô nàng kính cận: ???



Ban Mai hả? Lại đổi tên à?



I love Thiên Thần: Ờ, tớ đây! Bồ ơi, hồi chiều Ken kéo cậu về vội quá, cậu chưa lấy cặp và cây dù nè!



Cô nàng kính cận: Ừa, giữ hộ tớ. Thứ hai đưa lại, thanks nhoé!



I love Thiên Thần: Mà giờ cậu đã ổn chưa? Đầu còn đau không? Có thấy bất ổn gì thì đến bệnh viện ngay nhé!



Cô nàng kính cận: Được rồi, tớ không sao đâu! Cảm ơn tình yêu!



I love Thiên Thần: Hạ Anh! *chớp chớp*



Cô nàng kính cận: ???



I love Thiên Thần: Cậu có biết nhà Ken ở đâu không? Cậu thân với Ken lắm mà!



..."



Tôi rời tay khỏi bàn phím, chống cằm nhìn cái nick đang nhảy chữ liên tục, phá bĩnh tôi. Trả lời sao đây? Chả lẽ nói hắn ở nhà tôi?



"Cô nàng kính cận đang trả lời...



Cô nàng kính cận: Ờ, không biết bồ ạ!



I love Thiên Thần: Èo! Chán thế? Đờ mờ đã ấn hộ tớ cái page chưa?



Cô nàng kính cận: Dạ rồi thưa ngoại. Thôi nhé, xéo cho bà đây đi luyện yaoi nhé!




I love Thiên Thần: Ọc, chị Tiểu Anh nhà mềnh biến thái vl =)) Phắn đây. Pp tềnh iu!"



I love Thiên Thần is offline now."



Tôi ngáp dài chán nản, search web tìm vài bộ truyện đọc xả xui. Bên ngoài có tiếng gió rít qua mái nhà, tôi co ro trong chiếc áo len, nâng gọng kính, chúi mũi đọc truyện.



Truyện tranh và những bức vẽ manga, chúng lại làm tôi nghĩ tới Ken.



Ken, Ken, Ken! Suốt ngày cứ nghĩ tới hắn! Châu Hạ Anh! Tất cả vướng tới hắn đều xui xẻo. Hắn đã xéo đi rồi! Mày quên hắn đi!



Thời gian lặng yên trôi. Bên ngoài có tiếng lách tách của mưa. Mưa! Mưa bụi lất phất ngoài kia. Ken thì sợ nước. Cậu ta có thể đi đâu đây?



Không chuyên tâm đọc truyện được, tôi cứ bồn chồn nhìn ra bên ngoài. Mưa bắt đầu nặng hạt.



Chiếc ghế trơ trọi bên cạnh, chỗ Ken hay ngồi xếp chơi đùa trở nên lạnh ngắt. Những mẫu giấy note cậu viết đặt lộn xộn trên bàn tôi. Có bốn chú hạt xinh xắn nằm bên góc. Tôi bơ phờ nhìn khắp phòng, đâu đâu cũng có hình ảnh của Ken.



Gió quật lạnh lùng. Ngoài sân thượng ướt ngập nước mưa. Bầu trời đầy mây đen, che lấp đi những vì tinh tú. Âm thanh rả rít càng lúc một lớn hơn.



"Đùng! Đùng! Đùng"



Tiếng sét nã chớp nhá. Đèn trong nhà chớp tắt và tiếng cửa kính rung lên. Tôi tắt máy tính, hoang mang nhìn ra bên ngoài.



Mưa vần vũ, xám đặc khắp nơi. Những nhành cây rũ rượi dầm dề nước mưa. Gió gào thét từng hồi.



Ken! Cậu đang ở đâu? Mưa lớn như thế này! Ken ơi, cậu không sao chứ?



Hơi nước tràn vào căn phòng nhỏ. Tấm cửa kính bị mưa làm cho ố mờ. Tôi đưa tay lên chấn song, dõi mắt xa xăm.



Mờ mịt trong bóng tối, những dây thường xuân đã chết rụi vì úng trong cơn mưa tầm tả. Trong tâm can không thể tự lừa dối được nữa, tôi đang lo cho Ken. Tôi không thể nào ngưng nghĩ về cậu. Tôi nhớ từng khoảnh khắc cậu ở bên tôi. Tôi nhớ về ban chiều Ken còn bất chấp bản thân cứu tôi.



Tôi quá nóng nảy. Tôi không nên cư xử như vậy với Ken. Là tôi sai rồi!



Tôi phải đi tìm Ken!



Vội vàng bật tung cửa phòng, tôi vơ lấy chiếc áo hoodie đã mua cho Ken kèm theo, xách chiếc ô màu xanh đi tìm Ken trong cơn mưa ròng rã.



Mưa xối xả. Những miệng cống no nê nước. Bên ngoài vần vũ mưa. Tôi lao đi trong màn mưa, gió như muốn kéo tôi ngã nhào. Dùng mọi sức chống chọi, tôi nặng nề nhấc từng bước chân, căng mắt trong bóng tối đi tìm Ken. Cậu có lạnh không? Tôi lo Ken sẽ tan ra như hôm cậu khóc mất.



Ken ơi, cậu ở đâu?



Tôi đi đến những nơi mà Ken có thể đi qua nhưng vẫn không thấy cậu đâu. Người tôi lạnh run. Môi và răng va vào nhau run cầm cập. Lạnh quá! Ken đi với chiếc áo pull mỏng như thế sao cậu chịu nổi đây?



Ken ơi, về đi! Tôi muốn gặp cậu!



Tôi đi tìm Ken trong cơn mưa trút nước. Mùa đông đầy gió bấc và mưa dông. Cây trụi lá, giơ những nhành cây yếu ớt chống cự, những nhành khô cằn gãy la liệt trên mặt đường.



Nửa đêm, một đứa con gái lang thang dưới mưa. Bỏ qua mưa gió và sợ hãi, tôi cứ ráo riết tìm Ken. Phát điên lên mất! Ken ơi, cậu ra đây đi mà!



Mệt mỏi và thất vọng, tôi đã đi tìm khắp nơi, ấy thế mà Ken vẫn bặt tăm. Tôi muốn gào thật lớn trong mưa cho cậu nghe thấy. Cậu có nghe tôi gọi không, Saitoh Ken?



Mưa dần tạnh sau mấy giờ càn quấy mặt đất, từng giọt lộp bộp trên ô chảy chậm lại. Áo len nhớp nháp nước. Ánh đèn cao thế hắt hiu. Giờ tôi mới biết cảm giác tuyệt vọng như đánh mất một thứ quan trọng là như thế nào. Ken đối với tôi thật quan trọng. Tôi không thể chối bỏ được! Tôi nghĩ về cậu nhiều hơn mọi thứ, tôi lo lắng cho cậu hơn cả bản thân mình, tôi cảm thấy hạnh phúc biết bao khi được cậu dịu dàng chăm sóc.



Tôi muốn cậu ở bên tôi cho dù thời gian có ngắn ngủi. Tôi cần Ken.



Đôi chân rệu rã, tôi vô vọng trở về. Hình như tôi đã khóc, khóc trong mưa và đã đưa tay xoa nước mưa lên mặt để lấp liếm đi nước mắt của mình. Tôi khóc vì Ken, vì ân hận, vì nhớ thương, lo lắng cho cậu. Saitoh Ken là cái quái gì mà lại làm tôi khốn khổ thế này?



Muốn ghét cũng không xong. Muốn bỏ mặc mà lòng lại chống đối. Lí do tại sao?



Thất thiểu trở về, tôi đi trên con đường ngày ngày đi học. Nước mưa bắn lên chân, lăn chảy nhồn nhột. Tôi tháo kính ra, lau lại. Tôi đang nhìn nhầm phải không?




Trên trạm xe bus, thiếu niên ngồi trên băng ghế chờ, bế trong lòng một chú mèo nhỏ, tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông trắng của nó. Đôi môi cậu cười tựa như không, thanh nhã đến mê hoặc lòng người. Màn hơi nước mỏng manh bao bọc dáng hình đó, như hư ảo. Là Ken! Tôi không nhầm được! Đó là Ken!



- Saitoh Ken!



Tôi đứng nhìn cậu, hoan hỉ cất tiếng gọi, vui mừng khôn xiết. Ken ngẩng mặt nhìn tôi, có vẻ ngạc nhiên vô cùng.



Tôi quăng cây dù tại chỗ, chạy đến trước mặt cậu, choàng tay qua cổ Ken, ôm siết.



- Xin lỗi Ken. Hạ Anh sai rồi! Tôi không nên đuổi cậu đi! Tất cả là lỗi tại tôi! Là tôi đáng ghét! Đừng giận tôi nhé! - Tôi vùi mặt mình lên vai cậu, cảm nhận hương thảo mộc thơm mát trên cơ thể đó, chút ấm áp len lỏi vào tim, dần khoả lấp cơn buốt giá khắp châu thân.



Ken đưa tay vuốt tóc tôi, khẽ khàng xoa đầu tôi. Rất lâu, tôi mới buông cậu ra. Ken dưới ánh sáng nhợt nhạt quá! Cậu bị nhiễm lạnh rồi!



Tôi vội choàng áo khoác lên vai cậu. Vuốt những giọt nước mưa trên tóc mình vô tình dính trên mặt cậu. Saitoh Ken mỉm cười, đưa hai tay ra, nâng lên một chú mèo con bé tí có lông trắng muốt như một đám mây. Nó chớp mắt nhìn tôi, khẽ kêu ngao ngao.



Tôi bật cười, nói:



- Mình về nhà thôi!



Động cơ kêu vù vù, Ken ngồi trên ghế, vui thích vuốt ve chú mèo nhỏ trong khi tôi sấy khô người cho Ken. Giờ mới phát hiện máy sấy có thể làm cậu hồi phục hình dáng rất nhanh. Ken giờ tươi tắn và thật đẹp trai. Trên bàn học, mèo con đang liếm láp bát sữa tươi. Hình như nó đói lắm.



Tôi hỏi:



- Cậu muốn nuôi nó sao?



Ken gật đầu lia lịa, đưa mắt nhìn tôi đầy thành khẩn.



Tôi đưa tay vuốt lông con mèo trắng, lông nó mượt như tơ, cái dáng bé nhỏ háu đói ve vởn cái đuôi trông thật ghét.



- Nó cần một cái tên, Ken ạ!



Ken đưa cho tôi một mẫu giấy note, trên đó ghi chữ: "Mây".



- Mây? Mèo con sẽ tên Mây?



Ken cười rạng rỡ, gật đầu. Tôi hiểu vì sao Ken đặt nó là Mây, trông nó như một đám mây bé xíu mịn màng cọ cọ nũng nịu vào tay tôi.



Tôi nghiêm giọng, răn đe:



- Tôi đồng ý nuôi nó với điều kiện cậu phải chịu trách nhiệm với nó. Cậu phải cho nó ăn, dọn vệ sinh cho nó, dạy nó bắt chuột, đừng để tôi thấy nó ị ra nhà đấy!



Ken bế Mây trên tay, gật đầu bảo đảm. Mây bé nhỏ kêu ngao ngao như ủng hộ Ken.



Từ đó, nhà tôi đón thêm một thành viên mới, là bé mèo Mây. Không những không đuổi được Ken đi mà lại rước thêm một cục nợ đáng yêu về nhà. Ba nhân khẩu, quả là nghèo mà mắc cái eo. Cơ mà tôi bỏ ý định đuổi Ken đi rồi. Dù sao mình ở ác cũng không quen. Châu Hạ Anh là vai chính diện dịu dàng, hiền hậu cơ mà. Sau này bé Mây lớn sẽ biết bắt chuột, tôi sẽ không còn sợ mấy cái con đen thui gớm ghiếc kia nữa. Hà hà, thật ra nuôi mèo cũng đâu có lỗ. Mèo vừa ăn ít nữa nên có thể an tâm hơn rồi!



Có điều, Ken hình như si mê mèo trắng lắm rồi. Có khi nào cậu quên luôn việc tìm tình yêu chân thật để trở về Kôchi mà mải mê cưng nựng Mây không nhỉ?



Rất may đêm nay tôi đã tìm ra Ken. Chứ không chắc tôi đau lòng đến chết mất. Giờ thì an lòng ngủ ngon rồi. Osin bé nhỏ vẫn ngon lành ngủ dưới sàn, trong lòng ôm ấp con mèo trắng không chịu buông. Tôi đưa mắt nhìn cậu đầy nhẹ nhõm rồi cũng nhanh chóng rơi vào giấc mơ yên bình.



Một đêm mưa lạnh và đầy sự kiện khó quên.