“Ông chủ, tôi mang đồ và thẻ công tác của anh đến đây rồi.”Giang Hiểu Nguyên nở một nụ cười nịnh nọt.“Tốt lắm.”Liễu Dịch vô cùng hài lòng với cậu nhóc nghiên cứu sinh chạy việc lanh lợi của mình, rất nhanh đã mặc xong chiếc áo khoác trắng, tiện tay lấy một sợi chun ta buộc tóc lại thành một chiếc đuôi ngựa nhỏ, sau khi làm xong mọi việc anh lập tức vào trạng thái làm việc, ánh mắt cũng trở nên sắc bén đến rợn người.Thực ra lúc Lý Cẩn thấy Giang Hiểu Nguyên đến đưa đồ cũng muốn đi theo, nhưng mà cậu ta lại nhìn thấy Thích Sơn Vũ đứng sau lưng Liễu Dịch.Cậu ta liền ngây người, giống như bị dính chú định thân mà chôn chân tại chỗ, không thể nào nhúc nhích được.Vừa mới cãi nhau một trận to rồi chia tay trong bực dọc, ai ngờ chưa đến hai mươi tư tiếng sau đã gặp nhau lại nơi làm việc, thực sự khó mà miêu tả được sự xấu hổ và lúng túng bây giờ của cậu ta.- Nhất là...Ánh mắt Lý Cẩn cứ dán chặt vào Liễu Dịch.- Nhất là đối tượng cậu ta thầm mến lại đang ở bên đó nữa…Hiển nhiên Thích Sơn Vũ có thể nhìn thấy Lý Cẩn, cậu ngây người ra một lúc, sau đó thì bình tĩnh mà nhìn đi chỗ khác, như là không hề quen biết gì nhau.Nhưng mà đám người khác, bao gồm cả Liễu Dịch thì không hề biết đến đợt sóng ngầm mãnh liệt giữa hai con người vừa chia tay kia.“Ừm, đúng là có vết thương ngoài da rất rõ ràng.”Liễu Dịch vừa đeo găng tay vào, vừa quỳ một gối xuống bên cạnh xác chết của Tô Nhuế Nhuế sau đó bắt đầu kiểm tra bề ngoài của thi thể.Thi thể của Tô Nhuế Nhuế mặc một bộ đồng phục màu xanh da trời nhạt, đi một đôi tất trắng và một đôi giày bata hơi cũ, cả người ướt nhẹp, khuôn mặt tái nhợt, đầu tóc rối bời, hai mắt khép hờ, đầu mũi có một chút bọt màu hồng rất nhỏ.Ai cũng có thể nhìn ra được trước lúc chết cô gái này đã từng gặp phải chuyện bạo lực.Lỗ mũi của cô gái hơi méo, hốc mắt trái hơi đỏ, hai gò má tím bầm, kết mạc hai mắt có xuất hiện tình trạng xuất huyết, hai đùi dưới lớp váy ngắn cũng có những vết thương loang lổ, máu bầm xanh tím.“Mấy người nhìn sự khác biệt giữa hai vết bầm này đi.”Đầu tiên Liễu Dịch chỉ vào hốc mắt trái của Tô Nhuế Nhuế: “Vết bầm ở đây có màu đỏ tươi, chắc là được tạo thành trước khi chết không lâu, nhiều nhất cũng trong vòng bốn mươi tám tiếng.”Sau đó anh lại chỉ về vết bầm to bằng hai, ba ngón tay trên đùi người chết: “Vết bầm ở đây đã biến thành màu vàng sậm rồi, là vết thương cũ được tạo thành ít nhất từ nửa tháng trước.”Anh vén tay áo khoác đồng phục của cô gái nên một chút, để lộ ra cánh tay tái nhợt của cô gái, quả nhiên bên trên cũng có những vết bầm và vết trầy xước có kích thước không giống nhau.“Hơn nữa còn có rất nhiều chỗ có vết bầm do bị dùng bạo lực, thời gian hình thành cũng khác nhau.”Liễu Dịch nói rồi ngẩng đầu nhìn về phía Thích Sơn Vũ và An Bình Đông: “Nếu như tôi đoán không nhầm thì chắc trường này có ký túc xá nhỉ, vì vậy chắc mấy vết thương này đều do những người trong trường học làm ra.”“Hít!”Hai vị cảnh sát hình sự còn chưa nói câu này thì Giang Hiểu Nguyên đứng một bên đã nghe hiểu rồi, cậu ta hít một ngụm khí lạnh: “Oa, chẳng lẽ là bạo lực học đường trong truyền thuyết sao?”*Thi thể của người chết được đưa về Khoa giám định tư pháp của Viện nghiên cứu trước, còn Liễu Dịch đưa theo hai học trò đi dọc theo bờ hồ để tìm kiếm manh mối.Chiếc hồ nhân tạo trong trường trung học Tân Hải được xây thành hình bán nguyệt, nước sâu tầm hai mét, diện tích xấp xỉ một sân bóng đá, ngăn cách tòa nhà của cấp một, cấp hai và cấp ba, giữa hồ có một nhà kính để trồng hoa, hành lang bao quanh hồ dài tầm tám trăm mét.Chiếc hồ này rất khác với hồ tự nhiên, nhà trường vì sợ có người trượt chân rơi xuống hồ, nên một dãy lan can sắt cao một mét bao quanh chiếc hồ nhân tạo này.
Lan can đó còn cách hồ nước tầm nửa mét, thành hồ được xây cao lên nửa mét, vì vậy nên nếu có người đi qua lan can thì sẽ rơi xuống thành hồ trước chứ không rơi xuống nước.Căn cứ vào cách nói của nhà trường thì trong suốt bốn năm trường hoạt động, chưa từng có ai gặp chuyện bất trắc ở chiếc hồ nhân tạo này.Bờ hồ được lát bằng gạch nhám nên khó để lại dấu chân, Liễu Dịch cẩn thận đi quanh hồ một vòng nhưng vẫn không thấy một dấu chân khả nghi hay vật gì do người nào sót lại.“Sao rồi? Tìm được đầu mối gì không?”Lúc này An Bình Đông và Thích Sơn Vũ vừa đi ra khỏi phòng làm việc của trường, hai người vừa đi tìm nhân chứng của vụ án để hỏi thêm một số chuyện, mấy phút trước vừa mới kết thúc cuộc nói chuyện với người đầu tiên phát hiện ra thi thể.
Giờ họ đang đứng đợi giáo viên chủ nhiệm của người chết thì nhìn thấy mấy người Liễu Dịch nên mới khoát tay lại.Liễu Dịch lắc đầu: “Không tìm thấy gì hết.”Anh đi đến bên cạnh hai người, tháo găng tay xuống, vuốt hết mồ hôi trên trán ra phía sau, bực dọc mà nhíu chặt mày, cũng không chú ý đến hình tượng như ngày thường nữa mà ngồi bệt xuống bậc thang bên cạnh Thích Sơn Vũ, rồi tựa vào hành lang phía sau.(Truyện được dịch bởi Vitamin C, đăng tại d truyen.
com.)Bờ hồ trống trải, gió cũng rất lớn, Liễu Dịch đi một vòng mất hơn ba mươi phút, bị gió lạnh thổi cho hoa mắt chóng mặt, huyệt thái dương cứ giật liên tục, vành mắt cũng sưng đỏ.
Anh tùy ý vươn tay ra níu lấy vạt áo Thích Sơn Vũ đang đứng gần anh nhất: “Có thuốc lá không? Cho tôi một điếu.”Thực ra thì từ sau khi Liễu Dịch xuất hiện, Thích Sơn Vũ liền cảm thấy mình khó mà dời ánh mắt khỏi anh.
Nhưng nếu cứ nhìn chằm chằm người ta như thế thì quá kỳ quặc rồi, nên cậu chỉ đành tận dụng thời gian không ai chú ý mà lén lút liếc nhìn anh.Mặc dù vừa nãy cậu bạn trai Lý Cẩn mà cậu vừa chia tay cứ đứng nhìn chằm chằm vào họ, thực sự là cảm giác kiểu tôi biết cậu biết và bầu không khí vô cùng lúng túng, nhưng mà lúc này cậu lại không thèm chú ý đến việc đó.Cậu chỉ chú ý đến sắc mặt Liễu Dịch có chút tái nhợt, nhìn qua có vẻ rất mệt.
Cậu lập tức nhớ đến “chuyện tốt” mình làm tối qua, liền cảm giác vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, hơn nữa còn có chút lo lắng.
Cậu rất muốn hỏi xem có phải Liễu Dịch không khỏe chỗ nào không, nhưng lại ngại giờ đang trong thời gian làm việc, có rất nhiều người bên cạnh nên thực sự không tìm được cơ hội nào để hỏi thăm.Ngay lúc suy nghĩ của Thích Sơn Vũ đang rối bời, đột nhiên Liễu Dịch lại níu áo cậu dọa cho cậu giật mình một cái, hụt chân mà tiến về trước một bước nhỏ rồi mới quay đầu lại, nhìn Liễu Dịch rồi lắc đầu, lắp bắp mà nói: “Không, không có, tôi không hút thuốc.”Liễu Dịch nhướn mày, nhìn chằm chằm Thích Sơn Vũ một lúc, giống như là rất bất ngờ về việc làm cảnh sát hình sự mà không hút thuốc.Sau đó anh hừ một tiếng rồi nhìn đi chỗ khác, nhìn An Bình Đông đang đứng cách đó mấy bước: “Cảnh sát An, cho điếu thuốc đi.”.