Người Giám Tội

Chương 17: Bạch Tuộc Khổng Lồ Deep Rising 15






Liễu Dịch gọi điện bảo cậu bạn thân Tiết Hạo Phàm tự về nhà đi, sau đó đỡ Thích Sơn Vũ cao hơn anh chín phân, nặng hơn bảy mươi cân lê lết đến một khách sạn năm sao đầu phố.


Anh quẹt thẻ thuê một căn phòng, sau đó nhờ nhân viên phục vụ của khách sạn trợ giúp, bưng cả người Thích Sơn Vũ vào trong thang máy, sau đó khiêng vào trong phòng.Đến lúc ném được người lên chiếc giường xa hoa king size kia, Liễu Dịch đã mệt đến mức thở hổn hển.Anh nằm phịch xuống bên kia giường, nghiêng đầu mà nhìn Thích Sơn Vũ.

Công nhận người này giống hệt một túi khoai tây, bị anh kéo lê lết trên đường, hất lên hất xuống mà vẫn có thể ngủ say mơ đẹp, ngáy o o được.“Này, cảnh sát Thích.”Liễu Dịch vỗ vỗ lên má Thích Sơn Vũ, động tác hoàn toàn khác biệt với hai chữ “dịu dàng”, anh vỗ đến mức da thịt cũng rung rinh.Thích Sơn Vũ bị đánh đau, lẩm bẩm nói hai tiếng gì đó rồi vung tay lên hất tay Liễu Dịch một “bốp”.-- Cậu vẫn còn sức ghê nhỉ!Liễu Dịch nhướn mày, nhìn chằm chằm vào mặt Thích Sơn Vũ một lúc lâu.Anh vốn không có ý định làm gì với Thích Sơn Vũ, chỉ là thấy cậu uống rượu ở quán bar cả đêm, say bí tỉ không biết trời đất gì nữa, nể tình quen biết nên anh mới nhặt người từ trong quán bar ra, để đỡ bị nhân viên quán bar đuổi ra ngoài rồi lưu lạc đầu đường xó chợ.Nhưng mà anh lại là một người rất kỹ tính, trước giờ đều không thích mấy bạn thụ nhỏ bé, nữ tính, yểu điệu, mà thiên về kiểu vóc dáng cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, tuấn tú, có khí chất hơn- mà cả mặt mũi đến vóc dáng của Thích Sơn Vũ đều phù hợp với sở thích của anh, nên anh càng nhìn càng thấy ngứa ngáy, không nhịn được mà muốn làm gì đó với cậu.Liễu Dịch thản nhiên đưa tay ra, ngoắc ngón tay một cái liền mở cúc áo đầu tiên của Thích Sơn Vũ ra.Dù sao đây cũng không phải là anh đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà làm chuyện thất đức, chỉ là làm việc chính đáng, giúp người say cởi đồ mà thôi, nhân cơ hội này rồi nhìn cho đã mắt, cũng chỉ là tiện thể kiếm chút lời mà thôi.Liễu Dịch nghĩ như vậy nên động tác tay không hề dừng lại, vẫn tiếp tục cởi xuống dưới.


Sau khi cởi hết cúc áo của Thích Sơn Vũ, anh nhìn chằm chằm vào các khối cơ trên người đối phương, kiểm tra cơ ngực xinh đẹp và cơ bụng săn chắc một lượt, rồi nhìn theo hai rãnh bên múi bụng nhìn xuống thắt lưng đang được che phủ bởi quần jeans của cậu.Sau khi nhìn đã mắt, Lục Dịch mới đưa tay chạm vào dây lưng của đối phương.“A… ưm!”Dường như cảm thấy có cái gì đó đang quấy rầy mình, Thích Sơn Vũ khó chịu mà hừ một tiếng, sau đó nắm lấy thứ đang đè lên bụng mình rồi lật người một cái, đè quần áo hỗn loạn trên người, cả chăn chưa được trải ra cùng với tay của Liễu Dịch dưới người mình.Tư thế của hai người biến thành mặt đối mặt mà ngã trên giường, cánh tay của Liễu Dịch đang bị duỗi căng vô cùng khó chịu, bị Thích Sơn Vũ nắm chặt nên đau nhói.“Này, cậu làm gì thế?”Người say rượu nửa tỉnh nửa mê thì khó mà kiềm chế được sức lực của mình, bàn tay Thích Sơn Vũ cứ như chiếc kìm kẹp chặt cánh tay anh, làm cho cổ tay đau nhói, anh cố đẩy ra mấy cái nhưng không thể chạy thoát được.“Cảnh sát Thích!”Liễu Dịch nắm chặt bàn tay đang được tự do lại, dùng lực mà đánh mạnh lên lưng con ma men này mấy cái, muốn làm cho đối phương bị đau mà ngừng khống chế anh.Nhưng mà phản ứng của Thích Sơn Vũ lại vượt ra ngoài dự đoán của Liễu Dịch.Cho dù đang trong trạng thái say bí tỉ không còn biết gì, nhưng do tập luyện nhiều nên cậu vẫn còn phản xạ có điều kiện.Mà phản xạ có điều kiện này sẽ không chế đối phương ngay khi cậu cảm nhận thấy có “đòn tấn công”.(Truyện được dịch bởi Vitamin C, đăng tại d truyen.

com.)Sau đó Thích Sơn Vũ bỗng bắt lấy cánh tay còn lại của Liễu Dịch, nhờ ưu thế về cơ thể to lớn và vóc dáng săn chắc, cậu nghiêng người sang một bên, đầu gối hướng về phía trước rồi trực tiếp ném người kia xuống dưới giường.May là dưới giường có một tấm thảm lông, Liễu Dịch không hề phòng bị nên đầu óc cảm thấy choáng váng.Từ nhỏ đến lớn anh đều được chiều chuộng, tiếp nhận sự giáo dục ưu tú nên luôn là hình mẫu của “con nhà người ta”, cả thân phận lẫn sự ưu tú đều làm cho người ta thấy vô cùng hâm mộ.


Vì vậy Liễu Dịch chưa từng bị như bây giờ, dáng vẻ vô cùng chật vật, ngã chổng vó xuống đất, cảnh tượng trước mắt như đang quay cuồng, mắt nổ đom đóm- anh thực sự nghi ngờ không biết có phải là mình ngã cho chấn thương não luôn rồi không.Thích Sơn Vũ cũng bị lăn xuống giường nhưng vẫn chưa chịu thôi.Khí lực của Thích Sơn Vũ khi say rất lớn, cậu đè lấy bả vai của Liễu Dịch sau đó trở người, kéo hai tay của anh ra phía sau lưng, sau đó rút thắt lưng ra trói hai cổ tay đối phương lại với nhau, cuối cùng cột vào chân giường, làm cho anh không thể nào mà động đậy nổi.Làm xong toàn bộ mọi chuyện, cậu cứ như mộng du mà lảo đảo bước lên giường, vùi thẳng đầu vào trong chăn, gần như là vừa nhắm mắt lại đã chìm vào mộng đẹp.Trước giờ Liễu Dịch theo phe trí tuệ, chưa từng luyện võ hay là tập luyện gì nên hoàn toàn không thể đấu tay đôi với Thích Sơn Vũ được.Anh bị một loạt hành động bất ngờ của đối phương làm cho ngẩn người, sau khi bị trói ở dưới chân giường mới nhớ ra hình như mình phải dùng sức mà giãy giụa mới đúng.“Này! Thích Sơn Vũ!”Anh hét lớn tên con ma men kia, ra sức giãy giụa bàn tay đang bị trói sau lưng, hết vặn rồi kéo, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của chiếc thắt lưng.Nhưng mà chân giường của khách sạn năm sao không chỉ có chất lượng rất tốt, mà còn vô cùng vô cùng nặng, với sức của Liễu Dịch thì nếu tiếp tục giãy giụa thì chỉ làm thương bản thân mà thôi.Rất nhanh Liễu Dịch đã kiệt sức, mệt lử mà co quắp trên thảm trải sàn.Anh nghe thấy tiếng gáy vang dội của con ma men nằm trên giường phát ra, mũi ngửi thấy một mùi chanh hay có trong nước lau sàn trộn lẫn với mùi nấm mốc trên thảm lông làm cho anh vô cùng khó chịu, chỉ biết hung tợn mà nghiến răng.“Tên họ Thích kia! Chuyện chúng ta chưa xong đâu!”Anh nghiến răng mà nói..