Chờ Lương Chu hết bận việc Vinh Quang, Dư Sơ Lâm lại bắt đầu học bù kỳ nghỉ hè. Sắp lên cao tam (lớp 12), vì đuổi kịp tiến độ chương trình học, trường trung học số 2 kéo dài thời gian học bù của học sinh. Trước sau thêm lên, hai tháng nghỉ hè, ước chừng học sinh chỉ một tháng được nghỉ. Mà thời gian nghỉ hè chỉ có một tháng, bọn họ còn phải hoàn thành một đống bài tập hè, có thể nói khổ không tả nổi.
Thời tiết quá nóng, đạp xe đạp đi học cũng có chút chịu tội, Lương Chu liền thu chìa khóa xe của Dư Sơ Lâm và để bác Hà mỗi ngày đưa đón. Sau đó, lúc hắn rảnh rỗi cũng thườngxuyên lái xe tự mình đưa đi đón về.
Ngày học hè cuối cùng, đến phiên Dư Sơ lâm trực nhật, hắn và Lý Đào nâng thùng rác xuống tầng, vừa vặn đụng phải Lưu Phân ăn mặc lòe loẹt lộng lẫy, trên mặt còn trang điểm nhẹ.
Bên người Lưu Phân vẫn là cô bạn mập kia, cô thấy hai người nâng thùng rác đi ở phía trước, tức khắc che đi đôi mắt không thèm nhìn, bịt cái mũi không thèm ngửi, giọng the thé: “Thối muốn chết, thật là xui xẻo. Tiểu Phân, bạn hiện giờ là minh tinh, cái loại người từ nhỏ nhặt rác rưởi nhỏ bé này, vẫn là hiếm thấy tuyệt vời đi.”
Lưu Phân thờ ơ quét mắt liếc nhìn Dư Sơ Lâm và Lý Đào, trên mặt lộ nụ cười rụt rè, dịu dàng nói: “Tiểu Na, tớ hiểu, những người trước bắt nạt tớ, ta thế nhưng đều nhớ rất kỹ, chẳng sợ bọn họ quỳ cầu tớ, tớ cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái.”
Nữ sinh béo ngẩng đầu, vẻ mặt rất đắc ý: “Vẫn là Tiểu Phân cậu biết nhìn, chỗ này ngồi thối, chúng ta đi sang hành lang bên kia đi.”
Hai người ngẩng cao cằm kiêu ngạo rời đi, Dư Sơ Lâm cảm thấy khó hiểu, quét mắt nhìn bóng các cô rời đi mà nhíu mày: “Lý Đào, hai người họ vừa nói cái gì vậy, sao tớ nghe không hiểu gì cả.” Hắn vô tâm, sau khi Lưu Phân không quầy rầy mình nữa thì cũng ném cô ra sau đầu, hiện giờ thấy cô tư thế người chiến thắng thì thực sợ cảm thấy đầu óc mình chẳng hiểu gì.”
Lý Đào cũng cau mày, nghe vậy thì lắc đầu: “Không biết, cô ta như vậy một đoạn thời gian rồi.”
“À, mặc kệ các cô ấy đi, chúng ta đi thôi.”
“Ừ.”
Hoạt động tuyển chọn tài năng trẻ tiến hành thật sự thuận lợi, lúc ban đầu tuyển chọn sẽ thi hành đấu vòng loại, đến sau khi đấu bán kết thì tuyển thủ lúc này đã có gom đủ kinh nghiệm và sự quan tâm của đông đảo các fan, cũng đã bắt đầu hình dáng tiểu tinh minh.
Trương Khiêm lần này bận đến sống dở chết dở, vì muốn hoàn toàn áp chế Vinh Hoa tuyển chọn tài năng trẻ mà hắn phí không ít tâm tư, các loại tuyên truyền, bồi dưỡng tuyển thủ đặc sắc, trên mạng còn tung một ít cảnh thi đấu, mượn người ở trên mạng bắt đầu bầu chọn ghép đôi… Vô số cách làm thu hút tầm mắt của người xem đều trên cuộc thi tuyển chọn tài năng trẻ của Vinh Quang.
Vinh Hoa vì ứng phó đủ loại chiêu thức xảo quyệt của Vinh Quang mà cũng mất khá nhiều tâm tư, đầu tiên là mời vài vị giám khảo ăn nói sắc bén làm trò, lại tuyên truyền thân thể bi thảm của một vài vị tuyển thủ, cuối cùng còn mời người nhà tuyển thủ tới, còn tranh luận liên quan tới mơ ước, nói tóm lại là đánh bài đồng tình của bà con cô bác.
Hai công ty đấu nhau, tung đầy tin tức. Hôm nay, bên Vinh Quang vừa mới tung tổ hợp tin tức mới ai thi đấu với ai đầy tia lửa thì ngày mai, bên Vinh hoa liền tuôn ra tổ hợp tin tức về thân nhân của tuyển thủ đột nhiên xảy ra chuyện, trên đài quá bi thương đột nhiên ngất xỉu, bất hạnh lui cuộc so tài; tuần trước Vinh Quang tập hợp vài tuyển thủ xuất sắc tham gia hoạt động nghệ thuật nhỏ thì cuối tuần Vinh Hoa cũng lựa chọn vài tuyển thủ có ngoại hình xuất sắc chạy tới cô nhi viện làm từ thiện…
Tiết mục quá nhiều, nhóm quần chúng xem đến khí thế ngất trời, cuộc thi đấu của Vinh Quang càng thu hút tuyển thủ có thực lực cá nhân và mị lực bản thân, còn cuộc thi đấu của Vinh Hoa thì càng giống hoạt động phim cẩu huyết 8 giờ, chỉ cần lớn lên xinh đẹp, có thể diễn khóc thì sẽ lên cấp! Là có thể bốc lửa!
Fan hai nhà trên mạng đấu đến kịch liệt oanh liệt, nhà ngươi nói nhà ta không có diện mạo, ta lại đả kích nhà ngươi không có đầu óc, tóm lại, hiếu chiến say sưa, tráng sĩ đừng đi!
Trong biệt thự, Dư Sơ Lâm vừa mới xem xong tin tức mới nhất về hoạt động kỳ tuyển chọn tài năng trẻ mới nhất vô cùng cẩu huyết của Vinh Quang, có thể nói là mở rộng tầm mắt trợn mắt há mồm, còn không đợi hắn phát biểu cái nhìn của mình thì dì Lưu khó xử đi vào, đưa ra một thiệp mời.
Lương Chu buông tài liệu, nhận thiệp mở ra, nhướng mày: “Lương Tử Tu đính hôn?”
Dư Sơ Lâm nghe vậy cũng vội tắt TV chạy lại cầm thiệp mời nhìn, tò mò hỏi: “Lưu Vũ Phân… ai vậy?”
“Lưu gia vậy mà để bọn họ đính hôn, có ý tứ.” Lương Chu cong môi: “Lưu gia dựa vào than đá làm giàu, là nhà giàu mới nổi ở thành phố B, không phải gia tộc có tiếng tăm hay địa vị quyền thế, nhưng tài sản phong phú, trong nhà lại chỉ có một nam một nữ, sau khi cố gắng và luồn cúi một phen, cũng không chắc không thể càng tiến xa hơn, quyền tiền song thu, chỉ tiếc… tuyển Lương Kiến kết làm sui gia.
Cư nhân là con gái ông chủ than đá… Dư Sơ Lâm líu lưỡi: “Lương Tử Tu lựa chọn thật tốt.”
Lương Chu dừng một chút, biểu tình hơi tê liệt, nhìn hắn: “Em cảm thấy cô Lưu Vũ Phân kia rất tốt?”
“Không.” Dư Sơ Lâm quyết đoán lắc đầu, giải thích nói: “Là tiền rất tốt.” Hắn tuy rằng trong tay cầm di sản của mẹ và cổ phần chia hoa hồng của Vinh Quang, coi như là một kẻ có tiền, nhưng so với ông chủ than đá trong truyền thuyết, hắn vẫn nghèo.
Huống chi, hắn chỉ biết tiêu tiền chứ không biết kiếm tiền … Hắn tự ti.
Vẻ mặt Lương Chu đẹp một chút, suy đi tính lại, nắm tay hắn đứng dậy: “Đi, đi thư phòng.”
“Làm cái gì?” Dư Sơ Lâm thuận theo đứng dậy, tò mò dò hỏi.
Lương Chu không đáp, đi thẳng tới một ngăn tủ nhỏ ở sau một giá sách trong thư phòng, bên trong có một két sắt, hắn bấm mật mã để mở két sắt ra và lấy đồ vật bên trong ra đưa ra trước mặt Dư Sơ Lâm, chọc chọc: “Nhìn đi.”
Đó là văn bản và sổ tiết kiệm, còn có mấy quyển giấy chứng nhận cùng với một hộp gỗ tinh xảo có 2 lớp, cái khác là chìa khóa nhỏ bị đặt tùy tiện ở một bên.
“Cái này đều là cái gì?” Dư Sơ Lâm đầu tiên là cầm chiếc chìa khóa nhỏ, sau đó lại mở văn bản ra, thái độ rất là tùy ý.
“Đây là chứng nhận cổ quyền của công tay khác, còn có chứng nhận bất động sản, trang sức do mẹ lưu lại cho anh, sổ tiết kiệm cha lưu lại và chìa khóa két sắt ngân hàng.”
Cằm Dư Sơ Lâm sắp rớt xuống đất, hắn nhìn văn bản trong tay lại nhìn những thứ khác, sau đó mở chiếc hộp gỗ kia ra, cuối cùng bàn tay run run mở sổ tiết kiệm nhìn, sau khi nhìn thấy con số trên mặt thì ném đi, sau đó lại cuống quýt nhặt lên, lau qua lau lại cẩn thận thì đặt nhẹ lên bên cạnh hai thứ kia.
“Anh, anh, anh mua cổ phiếu ở nước ngoài làm gì…” Xin lỗi, một đống tiếng anh kia hắn nhìn chẳng hiểu mấy, nhìn vào quáng mắt, vẫn là đừng nhìn cho xong.
“Đó là luyện tập làm đầu tư khi còn học đại học.” Hắn nói, sau đó đứng dậy đi tới bên bàn làm việc, mở ngăn kéo có khóa và lấy ra một chồng đưa cho Dư Sơ Lâm: “Đồ trong két sắt phần lớn đều do cha mẹ lưu lại và do anh tích cóp khi còn học đại học, còn đây này khi anh đóng phim kiếm được, còn có sau khi tiếp nhận Vinh Quang và những thứ khác nữa, anh làm thẻ phụ cho em, nhưng trước nay em chưa từng quét dùng.”
Nhớ tới cái thẻ mình tiện tay vứt vào trong cùng ngăn kéo, Dư Sơ Lâm sợ run lên, hắn nhận những thứ Lương Chu đưa qua, liếc nhìn, sau đó che ngực… Anh hắn thật có tiền, hít thở đều không thông rồi.
Lương Chu ngồi xổm xuống đối diện với hắn, mắt nhìn thẳng hắn: “Lương Tử Tu chọn lựa tốt lắm, đúng không?”
Dư Sơ Lâm cúi đầu nhìn những thứ trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn Lương Chu nãy giờ vẫn đến đến cực kỳ chói mắt, che mặt mình, quyết đoán tự đổ hôn bẹp một cái lên mặt Lương Chu: “Em chọn tốt nhất!”
Lương Chu không nói, ngã ngồi trên mặt đất, sau đó mỉm cười duỗi cánh tay ôm lấy người vào trong lòng, hôn hôn sườn mặt hắn, rất vừa lòng: “Ánh mắt em không tồi.”
“Dĩ nhiên.” Dư Sơ Lâm dùng sức gật đầu.
“Hai người sau khi tự khen đấy khen nể mình xong, Dư Sơ Lâm giám sát nhìn Lương Chu cất hết đồ vật lại, lúc này mới nhặt tấm thiệp bị hai người ngồi lên, hỏi: “Anh muốn đi không?”
Khóa kỹ két sắt, Lương Chu kéo hắn tới, đi ra bên ngoài, nói: “Đi chứ, em và anh cùng đi, anh ngược lại muốn nhìn xem Lương Kiến lần này tính toán cái gì?”
Ngày hai mươi chín tháng tám, tiệc đính hôn.
Ở cửa một biệt thự xa hoa ngoại ô thành phố B tụ tập siêu xe lóa mắt người mù.
Lương Chu thay đổi tác phong sống kín đáo của mình, lái chiếc xe thể thao quý nhất trong gara mang theo Dư Sơ Lâm ăn mặc khí thế bức người đến trước giờ tổ chức đính hôn nửa giờ.
Có người hầu đi tới hỗ trợ dừng xe, Lương Chu vứt chìa khóa cho đối phương, mang theo Dư Sơ Lâm đi theo sự chỉ dẫn của một người hầu khác đi vào trong biệt thự.
Nghi thức tổ chức lễ đính hôn khác hoàn toàn với Chu Thi lựa chọn buổi trưa, Lưu gia và Lương Kiến lựa chọn buổi tối.
Đèn đuốc sáng trưng trong biệt thự xa hoa, toàn bộ hoa viên được trang trí mới hoàn toàn, suối phun lớn ở trung tâm bị ánh đèn phản chiếu trông vô cùng nguy nga mỹ lệ.
“Giống như trong phim truyện…” Dư Sơ Lâm không có thói quen giật nhẹ nơ, tay sờ sờ đồng hồ mới trên cổ tay và đá quý đính trên ống tay áo, nhỏ giọng nói: “Anh, anh ăn mặc đơn giản như vậy, vì sao muốn em trang điểm thành như vậy?”
Đương nhiên là để khoe ra, Lương Chu cong miệng nghĩ, sau khi giúp hắn sửa sang lại cái nơ thì nhỏ giọng nói: “Lấy tính cách của Lương Kiến, tiệc đính hôn lần này sẽ mời rất nhiều người có thân phận, em là một ông chủ khác của Vinh Quang, tự nhiên không thể ăn mặc quá bình thường.”
Dư Sơ Lâm đã hiểu, thì ra là bày cái mặt mũi.
Khúc dương cầm du dương nhẹ nhàng bay bổng cả đại sảnh trong biệt thự, mùi hương rượu nhàn nhạt tràn ngập khắp nơi, tùy ý cũng có thể nhìn thấy rất nhiều loại trang sức sang quý, các khách nhân bưng chén rượu đi qua đi lại, dõi mắt nhìn lại là mộng ảo chi cảnh xa hoa.
Dư Sơ Lâm quét mắt nhìn đèn treo thủy tinh khoa trương trên đỉnh đầu, lại cúi đầu nhìn thảm tinh xảo dưới chân, cuối cùng bất động thanh sắc (tỉnh rụi) nhìn tới nhìn lui một vòng các khách nhân đi đi lại lại, gật đầu. Quả nhiên có thật nhiều quan to mặt lớn, năm thì mặc tây trang giầy da bưng chén rượu đi lại thoải mái, nữ tất cả đều là quần áo sang đẹp cười nói vui vẻ, đúng là xã hội thương lưu giao tiếp.
“Anh, anh ăn mặc quá bình thường.” Hắn xúc động, thì ra trong trường hợp này, mình mặc đồ như vậy là rất bình thường.
“Không còn cách nào cả, em không bình thường là được rồi.” Ánh mắt Lương Chu cười, giơ tay chỉnh lại tây trang: “Yên tâm, đồng hồ anh và em có thể còn đắt hơn cả đống trang sức châu báo trên người những nữ sĩ đó.” Từ sau khi phát hiện khuynh hướng tiềm tàng tham tiền của em trai nhà mình, hắn cũng bắt đầu có ham thích khoe khoang hành vi khoe giàu của mình.
Tuy rằng nghe rất thục khí (quê mùa), nhưng hắn mộng mơ thực vui vẻ.
Dù sao hắn mộng mơ cũng chỉ để cho Sơ Lâm một người xem thôi.
Dư Sơ Lâm híp mắt, nhớ tới tủ quần áo có một ngăn kéo toàn cà vạt đồng hồ, đột nhiên cảm thấy tay mang đồng hồ có chút chìm.
“Anh, em là một bình dân.
Lương Chu giật nhẹ khóe miệng, nhìn về phía Lương Tử Tu đang nghênh ngang lại đây, còn lộ ra cái nụ cười lấy lệ gần như không thể nhìn ra, môi khẽ nhúc nhích: “Không có việc gì, anh cho phép em bàng anh cái người giàu có này.”
“…” Anh trai hắn gần đây giống như càng ngày càng tự kỷ.
Lương Tử Tu mặt mày hồng hào đi tới, rất nhiệt tình cười nhưng ánh mắt lại không phải là thật, ngoài miệng giả vờ hàn huyên, nói: “Anh họ, anh tới rồi, sao tới muộn vậy, mau vào đi, ba em đang tiếp đãi một vị khách quý, chỉ có thể lúc sau mới qua đây tiếp đãi anh.”
“Không thể đâu, chú thân là trưởng bối, tự nhiên không cần tự mình tới nghênh đón.” Lương Chu khách khí đáp lại, rất có phong độ thân sĩ, sến đến mức Lương Tử Tu vốn giả cười cũng phải ngốc người.
Nụ cười Lương Tử Tu dần nhạt, giọng nói cũng lãnh đạm: “Anh họ cứ tùy ý đi dạo, em còn tiếp đón những khách nhân khác, xin lỗi không tiếp được.” Nói xong liền xoay người đi, một chút mặt mũi cũng không lưu cho Lương Chu.
Dư Sơ Lâm nhíu mày, chủ nhà đối đãi với khách nhân như vậy, thái độ có chút hơi khinh thường người.
“Không cần để ý tới, hắn có thái độ như vậy chính là Lưu gia mất mặt.” Lương Chu lại rất bình tính, đính hôn này tổ chức ở biệt thự Lưu gia, Lưu gia mới là chủ nhân, khách nhân được mời bị đối đãi vô lễ như vậy thì chính là bọn họ bị nói xấu —— cũng chẳng sợ khách nhân kia chỉ là thân thích của bên sui gia nhà mình.
Quả nhiên, không đến một lúc sau, một thanh niên xa lạ đi tới, nhìn Lương Chu như nhìn anh em trong nhà, nhiệt tình tiếp đón, một bên vừa giới thiệu một bên vừa dẫn Lương Chu đi đến vị trí chủ nhà ở đại sảnh.
Dư Sơ Lâm đánh giá con trai trưởng Lưu Hào có khuôn mặt bình thường của Lưu gia, trong lòng thì nói thầm vài câu. Thái độ tiếp đón có lễ, so với Lương Tử Tu có tố chất hơn nhiều. Lưu Hào cũng ý thức được sự đánh giá của hắn, mỉm cười nhìn lại, nói: “Dư tiên sinh, lần này tới dự tiệc cũng có vài vị học sinh của trường trung học số 2 thành phố, nếu như cậu có hứng thú thì tôi sẽ giới thiệu với cậu một chút, tiệc có chút ngột ngạt, có bạn bè cùng lứa làm bạn sẽ náo nhiệt hơn một ít.”
Còn rất hiểu biết về bản thân mình, Dư Sơ Lâm mỉm cười, trả lời: “Không cần phiền toái ạ, đa tạ ý tốt của Lưu tiên sinh.”
“Khách khí, là điều nên làm.”
Lương Chu nghe hai người đối đáp thì lặng lẽ nhéo tay Dư Sơ Lâm.
Trước mục, Lương Kiến đang nói chuyện với một thanh niên anh tuấn, thái độ rất nhiệt tình, hào khí ngất trời. Ông Lưu bưng chén rượu làm bạn đứng bên cạnh sườn thanh niên, ngẫu nhiên cũng sẽ phụ họa hai ba câu, nhìn sao cũng đều thấy như đang nịnh hót người thanh niên kia.
Tầm mắt Lương Chu đều tập trung ở ba người kia, cuối cùng dừng lại trên người thanh niên anh tuấn.
Tầm mắt Dư Sơ Lâm cũng dừng lại trên người thanh niên kia, không thể tin, chỉ bởi vì người nọ lớn lên lại có vài phần giống Lương Chu, đặt biệt là khuôn mặt và cái miệng nhìn sao cũng thấy giống nhau như đúng.
Hình như người nọ cũng nhận ra hai người đang đánh giá mình, thanh niên vẫn luôn biểu tình lạnh nhạt đột nhiên quay đầu nhìn lại, ánh mắt nhìn thoáng qua mặt Dư Sơ Lâm, sau đó gắt gao bất động nhìn chằm chằm Lương Chu.
Dư Sơ Lâm híp mắt, ánh mắt người này nhìn anh hắn sao có chút kỳ quái.
Lương Kiến cũng nhìn theo tầm mắt của thanh niên, thấy Lưu Hào dẫn theo hai anh em Lương Chu, vẻ mặt tươi cười cứng đờ, ngay sau đó lại cười sảng khoái, ánh mắt nhìn Lương Chu mang theo vui sướng khi thấy người gặp họa và ý xấu.
“Tiểu Chu, cháu đã tới rồi, tới có chút muộn nhỉ.” Hắn nghiêng người đi qua, trực tiếp xem nhẹ Lưu Hào ở bên cạnh, tay kéo Lương Chu, cười nói: “Tới đây tới đây, tới đây nào, Tiểu Chu, để chú giới thiệu với cháu một người, vị này chính là…”
Trên mặt người thanh niên mỉm cười, chủ động vươn tay bắt tay Lương Chu: “Xin chào, Lương tiên sinh, lại gặp mặt.”
Lương Chu híp mắt, vươn tay, sau khi bắt tay hai giây thì buông ra, vẻ mặt có chút lạnh nhạt: “Xin chào, Diêm tiên sinh, không ngờ lại gặp ngài ở chỗ này.”
Diêm Khải Văn gật đầu không nói nhưng tầm mắt ngừng ở trên mặt hắn.
Không khí bắt đầu nặng nề.
Dư Sơ Lâm nhíu mày, Diêm tiên sinh? Chẳng lẽ là…
Lương Kiến bị nghẹn họng, nụ cười cứng đờ, ánh mắt Lương Kiến nhìn mãi Diêm Khải Văn, trong mắt có chút nghi ngờ, chần chừ nói: “Diêm tiên sinh, hiền chất (Cháu ngoan) của tôi và bác ngài năm đó có chút sâu xa, năm đó mẹ cậu ta Chu Thanh Nhã nữ sĩ (cách gọi thể hiện sự tôn trọng nữ giới) còn từng…”
“Lương tiên sinh.” Diêm Khải Văn rốt cuộc cũng dời ánh mắt nhìn chằm chằm Lương Chu, hắn lạnh lùng nhìn Lương Kiến, lạnh lùng nói: “Hôm nay là ngày vui của con ngài, vẫn không nên nhắc lại những chuyện trong quá khứ đi.”
Lương Kiến lại bị đánh gãy lời lần nữa, mặt mũi có chút cứng đờ, giật nhẹ khóe miệng, kho khăn nói một câu: “Vâng.”, nhưng trong lòng rất bất mãn và thắc mắc. Chuyện giữa Diêm gia và Chu Thanh Nhã năm đó cả thành phố đều biết, hắn rõ ràng đã vạch trần quan hệ của Lương Chu và Chu Thanh Nhã, sao Diêm Khải Văn này lại không có chút địch ý nào với Lương Chu nhỉ? Còn có chuyện hai người nói lúc trước… Chẳng lẽ hai người này từng gặp nhau?
Nghĩ vậy, ánh mắt hắn đột nhiên âm trầm. Diêm Khải Văn lần này về nước là vì đầu tư, cũng là vì Diêm gia tìm kiếm một đối tác trong thị trường quốc nội, bây giờ Lương Chu và hắn hình như còn từng tiếp xúc nhau, chẳng lẽ hai người từng tiếp xúc và đạt thành hiệp nghị gì sao?
Không, không đúng, năm đó Diêm gia và Chu gia ồn ào thành như vậy, hắn không tin Diêm gia sẽ hợp tác với con trai Chu Thanh Nhã! Đây nhất định là Lương Chu cố ý thả ra, mục đích chỉ muốn mình tự loạn đầu trận tuyến.
Nhớ tới Vinh Hoa bị Vinh Quang khắp nơi gây sức ép vào quẫn cảnh nửa năm qua, hắn cắn chặt răng, tay cầm rượu cũng nắm rất chặt. Tử Tu giờ đã đính hôn với con gái nhà họ Lưu, bây giờ tài chính phát triển Vinh Hoa xem như đã có, nếu lại có thêm trận tuyến Diêm gia này… Vinh Hoa sẽ trở thành công ty giải trí lớn nhất quốc nội trong tầm tay!
Lương Trì có thể mở công ty giải trí, hắn cũng có thể! Lương Trì có thể đặt chân vào ngành sản xuất khác đạt được thành tựu thì hắn cũng có thể! Về sau ai sẽ nói hắn chỉ biết bán giày, hắn liền ném tiền đập chết hắn!
Cảm xúc biểu hiện bên ngoài của Lương Kiến quá rõ ràng, Lương Chu lại không hiểu ông chú này mời hắn đến tiệc đính hôn nhằm mục đích gì, hắn tìm ghế để Dư Sơ Lâm ngồi xuống.
Nghĩ châm ngòi hắn và người Diêm gia ở đây phát sinh xung đột sao? Thật là ngu xuẩn.
Mắt hắn lạnh lùng nhìn Lương Kiến lộ ánh mắt đáng sợ, làm lơ Diêm Khải Văn lại bắt đầu nhìn chằm chằm hắn, một bên duỗi tay với ông Lưu, lễ phép nói: “Lưu tiên sinh, chúc mừng lệnh ái (con gái yêu) đính hôn, hỉ nhạc thuận toại (chúc tiệc vui thành công tốt đẹp).”
Lưu Cường bị Lương Kiến làm lơ hồi lâu, trong lòng cũng âm thầm bực bội, thấy tiểu bối (Người ít tuổi hơn) chủ động chào hỏi mình thì ngẩn người, trên mặt nở nụ cười, bắt tay hắn, cười nói: “Cảm ơn, Lương Tiên sinh hãnh diện quang lâm (nể mặt tới chơi), là vinh hạnh của tiểu nữ, Vinh Quang gần đây phát triển nhanh chóng, Lương tiên sinh còn có thể tới, ngược lại càng khiến Lưu gia chúng tôi thêm không khí vui mừng.” Lưu Vũ Phân là con gái hắn yêu thương đặt trong lòng bàn tay, bây giờ đính hôn, những lời chúc phúc đều là giả dối, chỉ có bốn chữ “hỉ nhạc thuận toại” xem như đã trúng tâm tư của hắn, tóm lại, hắn nhìn Lương Chu rất là thuận mắt.
“Lưu tiên sinh khách khí.” Lương Chu lễ phép đáp lại.
Lưu Hào yên lặng hồi lâu mới tiến lên một bước, cười nói với Lưu Cường: “Ba, Lương tiên sinh không chỉ quản lý công ty rất tốt mà còn giáo dục em trai đến nơi đến chốn, nếu Vũ Phân có con của mình, phải để Tử Tu tới tìm Lương tiên sinh học hỏi kinh nghiệm.”
“Vậy sao?” Nhắc tới con gái, Lưu Cường càng cười lớn hơn, ánh mắt dừng trên người Dư Sơ Lâm đứng bên Lương Chu, đánh giá trên dưới một phen, đúng là một đứa bé đẹp trai sáng sủa, thân thiết nói: “Chú nhớ rõ cháu tên là Sơ Lâm? Tới đây nào, để chú nhìn cháu cái nào.”
Dư Sơ Lâm tiến lên một bước, mỉm cười nói: “Xin chào, Lưu tiên sinh, chúc mừng lệnh ái đính hôn.”
“Tốt tốt tốt, quả nhiên là một đứa bé ngoan.” Lưu Cường thân thiết cười vỗ bờ vai hắn, hô: “Hôm nay cứ chơi vui vẻ ở bữa tiệc, đừng câu nệ (cẩn trọng).”
“Đó là tự nhiên ạ.” Dư Sơ Lâm đứng yên để mặc hắn vỗ vai, thái độ lễ phép ngoan ngoãn.
Ánh mắt Lương Chu vẫn luôn đặt trên người Dư Sơ Lâm, thấy thế thì dịch chuyển ánh mắt híp lại nhìn cánh tay Lưu Cường đặt trên vai phải của Dư Sơ Lâm.
“Anh rất quan tâm em trai mình?” Diêm Khải Văn giật giật khuôn mặt, tới gần một bước, nói nhỏ.
Lương Chu nghiêng người dịch sang một bước, nhìn cũng không nhìn hắn: “Sơ Lâm rất tốt.”
Diêm Khải Văn lại tiếp tục dịch sang bên người hắn, nỗ lực để mình và hắn có chút thân cận hơn, trên mặt là vẻ cao thâm khó đoán, nhưng ngữ khí lại hơi hơi mang chút tủi thân: “Tôi cũng là em trai anh.”
“A.” Lương Chu cười lạnh, rốt cuộc cũng nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi là kẻ làm loạn tiệc đính hôn của em họ tôi à?”
Diêm Khải Văn bị nghẹn, nhớ tới cảnh gặp gỡ lần đầu không xong mấy tháng trước, dáng vẻ thanh niên tinh anh giả tạo không thể giả vờ được nữa, mặt mày suy sụp, nói: “Tôi không phải là cố ý, tôi chỉ có chút kích động, bác rất muốn gặp anh.”
Lương Chu quay đầu lại, đánh giá hắn một lần, cong miệng: “Đột nhiên cảm thấy cậu cũng thuận mắt một chút.”
Ánh mắt Diêm Khải Văn sáng lên.
“Nhưng vẫn rất đáng ghét như cũ.”
“…”
Diêm Khải Văn ai oán liếc nhìn hắn một cái, thấy Dư Sơ Lâm đi rồi trở về thì vội ngồi dịch trở về chỗ mình ngồi, lại bày bộ mặt tinh anh, khôi phục vẻ mặt lãnh đạm, cằm hơi nâng lên, một bộ dáng “Duy ngã độc tôn(ta là duy nhất), các người đều là phàm nhân.”
Dư Sơ Lâm kỳ quái liếc nhìn hắn, đi trở về bên người Lương Chu, còn chưa kịp nói gì thì bả vai đã bị hắn giữ lấy.
“Này cũng ghen?” Hắn nghiêng đầu nhìn tay trên vai mình, không lời để nói.
“Có bụi bậm, anh giúp em vỗ vỗ mà thôi.” Mặt Lương Chu không đổi sắc, nhìn Lưu Cường: “Đa tạ Lưu tiên sinh khen ngợi Sơ Lâm, đứa nhỏ này sẽ kiêu ngạo”
Lương Kiến hoàn hồn từ giấc mộng tương lai, khi nhìn thấy Lương Chu đang vui vẻ hòa thuận nói chuyện vui vẻ với mọi người.
Diêm Khải Văn tuy rằng vẫn là bộ dạng lạnh nhạt nhưng có ý mà vô tình đi lên bên sườn hai bước đứng cùng cha con Lưu Cường, vây anh em Lương Chu ở chính giữa, giống như Lương Chu mới là chủ nhân bữa tiệc vậy.
“Thông gia, nghi thức đính hôn sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi trước chuẩn bị một chút thôi.” Hắn yên lặng, tiến lên hai bước mở miệng đánh vỡ mảnh hài hòa này.
Lưu Cường bị chen ngang rất khó chịu, trên mặt cũng mang theo sự không hài lòng. Hắn vốn không ưng nhân phẩm của cha con Lương Kiến, nếu không phải vì con gái hắn kiên trì, hắn cũng sẽ không đồng ý cửa hôn nhân này. Bây giờ Lương Kiến lại lặp đi lặp lại biểu hiện kém cỏi ở tiệc đính hôn con gái hắn, trong lòng hắn bực bội nên không muống phản ứng lại hắn.
Lưu Hào biết rõ tính nết của cha mình, nghĩ lại thời gian trước em gái hắn ồn ào ầm ĩ đến lợi hại, nhìn lại thời gian, thấy đúng là nghi thức đính hôn sắp đến giờ nên cũng vội nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cha, thời gian cũng sắp tới, cha đi chuẩn bị đi, bằng không em gái con lại làm ầm ĩ.”
Nhớ tới con gái, Lưu Cường cau mày, quay đầu hàn huyên đôi ba câu với Lương Chu và Diêm Khải Văn, tâm tình cực kỳ kém rời đi cùng Lương Kiến.
Nếu đã làm rõ ý đồ của Lương Kiến khi mời hắn tới đây rồi thì Lương Chu hoàn toàn không còn chút hứng thú với bữa tiệc, hắn mang theo Dư Sơ Lâm né tránh Diêm Khải Văn, cả hai chui vào góc, tay chỉ vào các nhân vật tương đối quan trọng ở giữa sảnh và giới thiệu cho Dư Sơ Lâm.
Giới thiệu một lượt thì cũng là lúc nghi thức đính hôn ở trên sân khấu đang tiến hành sắp xong.
Tân nương Lưu Vũ Phân cũng không phải quá xinh đẹp, dáng người khá cao, khuôn mặt bình thường, nhưng nhờ trang phục và trang điểm nên cũng chỉ hơn những cô gái bình thường không có quý khí (sự quý phái, giàu có). Nhưng trong mắt Lương Tử Tu lại giống như đang nhìn một tuyệt thế mỹ nữ nên ánh nhìn vô cùng ôn nhu và thâm tình vô hạn.
Nghi thức đính hôn được tiến hành đâu vào đấy, tất cả đều rất hoàn mỹ, tân nương hạnh phúc, tân lang thâm tình, người lớn hai nhà cười to thoải mái và các vị khách khứa đều vô tay chúc phúc.
Tiếng nhạc trong đại sảnh trở lên ấm áp nhanh hơn, người điều khiển chương trình còn cười trêu ghẹo đôi câu với người mới, vừa chuẩn bị tuyên bố nghi thức hoàn thành thì một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên cắt đứt lời hắn nói.