Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn

Chương 72




Edit: Điềm Điềm

***********************

Trác Duyên từng nghĩ tới kết hợp với người mình thích là một loại trải nghiệm gì, hiện tại tự thân cảm nhận một phen, cảm giác tuyệt vời thật sự khó nói thành lời.

Tối hôm qua hai người đều tận hứng, đến rạng sáng, Trác Duyên đã kiệt sức, lúc Lục Kinh giúp cậu tắm rửa liền ngủ thiếp đi.

Kết quả của một đêm phóng túng là ngày hôm sau không rời giường được, Trác Duyên nằm sấp trên gối, hưởng thụ dịch vụ mát-xa của Tổng giám đốc Lục: “Anh không đi làm à?”

“Không sao đâu, buổi chiều lại đi.” Tâm tình Lục Kinh hiển nhiên rất tốt, lúc nói chuyện trong giọng nói đều lộ ra hơi thở sung sướng, giống như là sói đói mấy năm rốt cục cũng ăn được thịt vậy.

Trác Duyên nghiêng đầu nhìn lúm đồng tiền sáng lạn trên mặt anh một cái, xoay người lại dùng chân đạp lấy bả vai anh: “Vui vẻ như vậy sao?”

Lục Kinh “Ừ” một tiếng, nắm lấy chân cậu, hôn một cái, mặt mày đầy ý xuân: “Hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi, buổi chiều anh sẽ triệu tập cuộc họp công ty, sau khi ấn định phương án hợp tác của chúng ta, trở về nói cho em biết.”

Trác Duyên lắc đầu: “Không được, em còn rất nhiều việc phải làm.”

“Để Chu Lâm làm.” Bạn bè và người yêu, tất nhiên, người yêu quan trọng hơn.

Trác Duyên suy nghĩ một chút: “Vậy được rồi, hôm nay em ở nhà liên lạc với Phùng Cẩn một chút, hỏi cô ấy có hứng thú gia nhập chúng ta không.”

Chuyện hợp tác với Phùng Cẩn, Trác Duyên đã viết rõ trong kế hoạch. Phùng Cẩn là người làm công tác quay phim đề tài bảo vệ môi trường, có tính chuyên nghiệp nhất định, hơn nữa hiện giờ cô cũng rất nổi tiếng. Trác Duyên muốn tìm cô hỗ trợ quay phim liên quan đến ô nhiễm rác điện tử, một mặt là để trình bày vấn đề bảo vệ môi trường mới cho khán giả, mặt khác là vì tuyên truyền dự án hợp tác giữa tập đoàn Thanh Sơn và tập đoàn Kinh Cức.

“Buổi trưa muốn ăn gì?”

Trác Duyên thật ra rất muốn ăn đồ khẩu vị nặng, nhưng tình huống hiện tại của cậu không có cách nào no đủ: “Em muốn ăn cá hấp.”

“Được, chờ anh làm cho em, em ngủ thêm một chút đi.”

Tinh thần Trác Duyên quả thật có chút không tốt nên đi ngủ lại, lúc tỉnh lại, cậu cũng đã ngửi thấy mùi thức ăn, Lục Kinh vừa vặn tới gọi cậu: “Đứng lên ăn cá nào.”

Trác Duyên rửa mặt, tinh thần sảng khoái ngồi ở trước bàn ăn, nhìn từng món ngon trước mặt, ngón trỏ động đậy: “Lục tổng thật hiền đức, em thật sự trúng mánh rồi.”

Lục Kinh cũng không thèm để ý cậu trêu chọc, anh làm đều là một ít đồ ăn dễ tiêu hóa, thích hợp cho Trác Duyên ở trạng thái hiện tại ăn.

Buổi chiều, Trác Duyên và Phùng Cẩn liên lạc với nhau, Phùng Cẩn nghe xong ý nghĩ của Trác Duyên, cảm thấy rất có hứng thú, cũng tỏ vẻ ngày mai tới đây tiến hành phỏng vấn Trác Duyên.

Nước Tinh Kỳ.

Nơi này cùng một bán cầu với Hoa Quốc, vĩ độ cũng không khác biệt lắm, hiện giờ cũng là mùa hè, thời tiết nóng bức không chịu nổi. Lý Thừa Ký và Đỗ Dần song song đi trên đường phố, ở đây đều là người nước ngoài mũi cao, hai người ở giữa một đám người, ngược lại có vẻ bắt mắt.

Hai người dự định thuê một căn nhà gần trường học mà Đỗ Dần đang theo học, đến khi học xong vài năm đại học. Lý Thừa Ký đương nhiên là hy vọng Đỗ Dần vẫn ở nước ngoài, cùng mình như chim liền cánh, nhưng hắn cũng biết, Đỗ Dần nhất định sẽ lựa chọn trở về.

“Nước Tinh Kỳ có rất nhiều địa phương phong cảnh tuyệt đẹp, chờ chúng ta tìm xong phòng ốc, liền đi những nơi này xem một chút được không?” Lý Thừa Ký là một người đàn ông vốn thô kệch trước mặt Đỗ Dần cứng rắn biến thành người đàn ông ở nhà hiền lành.

Đỗ Dần không đồng ý cũng không phản đối: “Đi tìm phòng trước đi.:

“Được!”

Hai người mất một ngày, rốt cục thuê được một căn nhà thích hợp ở cách đại học không xa. Căn nhà này là của một đôi vợ chồng người Hoa. Bên trong có rất nhiều thứ mang theo phong cách Hoa quốc, nhất là phòng bếp, hoàn toàn không giống với phòng bếp của người nước Tinh Kỳ khác, vừa vặn phù hợp với nhu cầu của Lý Thừa Ký và Đỗ Dần.

Bọn họ thấy Đỗ Dần và Lý Thừa Ký là người Hoa, đặc biệt nhiệt tình với bọn họ, ngay cả tiền thuê nhà cũng không quá mức hà khắc, đôi bên rất vui vẻ ký kết hợp đồng thuê nhà, Lý Thừa Ký và Đỗ Dần thừa dịp trời còn chưa tối đã vận chuyển hết hành lý từ khách sạn tới đây.

Bên trong nhà được thu dọn rất sạch sẽ, Đỗ Dần và Lý Thừa Ký đều không cần quét dọn lại, trực tiếp vào ở là được. Nhà không lớn, nhưng bố trí rất ấm áp, hai phòng một sảnh, hai người ở vừa vặn.

“Ở nước ngoài có chút không tốt lắm, đồ ăn so với trong nước ít hơn nhiều, rất nhiều đồ ăn không mua được, xem ra mấy năm nay tôi cũng không có lộc ăn rồi.” Lý Thừa Ký cảm thán một tiếng.

Đỗ Dần thu dọn đồ đạc của mình, cầm mì mới mua đi vào phòng bếp, tính buổi tối nấu mì ăn.

“Tôi có thể một mình ở chỗ này.”

Lý Thừa Ký ở nơi cậu ta không nhìn thấy đánh một cái lên miệng mình, nói cái gì vậy chứ?!

“Không không không không, một mình em cô đơn lắm, tôi ở đây với em. Em đi học, tôi nấu cơm cho em, làm việc nhà, cam đoan sẽ không quấy rầy em, em còn có thể an tâm đọc sách.” Lý Thừa Ký tiến đến bên cạnh cậu ta: “Bên trong mì thêm chút trứng gà và rau quả nhé.” Hắn nói xong đặt đồ ăn lúc trước thuận tiện mua xong ở trên bàn.

Đỗ Dần nhìn thoáng qua cà chua đỏ rực: “Cắt thành miếng.”

Lý Thừa Ký nhếch miệng cười đến ngây ngô: “Thật là!” Người đàn ông hơn ba mươi tuổi, giờ phút này giống như một đứa trẻ được cho kẹo vậy.

Phòng họp của tập đoàn Kinh Cức.

“Tôi không đồng ý!” Một người đàn ông trung niên rất cứng rắn bày tỏ sự phản đối, ông nhìn kế hoạch trước mặt, rất khinh thường: “Rác điện tử gì? Tổng giám đốc Lục, có bao nhiêu người trong cả nước sử dụng các sản phẩm điện tử cậu có biết không? Cậu nghĩ điều này có thể cứu môi trường sao? Được rồi, cho dù có thể, vậy tập đoàn Kinh Cức chúng ta có thể đạt được cái gì? Nói một câu khó nghe, chúng ta là doanh nghiệp, chúng ta bán sản phẩm, không phải làm từ thiện, tất cả mọi người đều có thể tưởng tượng, chỉ riêng phương diện tái chế này sẽ hao phí bao nhiêu nhân lực cùng tài lực? Huống chi còn có tháo dỡ cùng trích xuất, cái này cần bao nhiêu kỹ thuật viên? Còn phải tiến hành dưới tình huống không ảnh hưởng đến hoàn cảnh, những chi phí này cho dù không động não suy nghĩ, cũng biết là rất lớn. Tập đoàn Kinh Cức làm gì phải vào vũng nước đục lần này? Dù sao tôi cũng không đồng ý!”

Một số người ở đây cũng gật đầu, bày tỏ sự đồng ý.

Sắc mặt Lục Kinh bình tĩnh nhìn các cổ đông khác: “Còn ai không đồng ý?”

Những người khác im lặng.

“Vậy đồng ý giơ tay lên.” Lục Kinh giơ tay lên trước, Tống Nham nhất định là ủng hộ Lục Kinh, cũng theo đó giơ tay lên, còn có mấy người vẫn đi theo Lục Kinh chiếm giang sơn cũng giơ tay lên.

Tuy rằng chỉ có mấy người này, nhưng cổ phần của Lục Kinh và Tống Nham cũng đã vượt qua một nửa, những người khác không đồng ý cũng phải đồng ý.

Cổ đông nóng nảy kia thấy thế trực tiếp đẩy ghế ra, hừ lạnh một tiếng rời khỏi phòng họp.

Lục Kinh cũng không để ý, hội nghị tiếp tục.

Buổi tối sau khi trở về, Trác Duyên hỏi anh tình hình hội nghị, Lục Kinh chỉ nói rất thuận lợi. Trác Duyên cũng không phải không có kiến thức, hạng mục này trước mắt xem ra, đối với tập đoàn Kinh Cức quả thật không có bao nhiêu chỗ tốt, thậm chí đầu tư giai đoạn trước trong thời gian ngắn rất khó hồi vốn được, cho nên nhất định sẽ có không ít người phản đối.

“Yên tâm, em sẽ không để tập đoàn Kinh Cức chịu thiệt.” Trác Duyên lại đưa cho anh một văn kiện: “Em muốn xây khu công nghiệp bảo vệ môi trường công nghệ cao ở thành phố C, vừa vặn có một mảnh đất sắp đấu thầu, chúng ta mua nhé thế nào? Anh xem đi.”

Lục Kinh cười: “Anh đương nhiên tin tưởng em, cũng tin tưởng ánh mắt của mình.” Anh tiếp nhận văn kiện nhìn một chút: “Thành phố C rất tốt, đến lúc đó cùng nhau trở về.”

Ngày hôm sau, Trác Duyên ở tập đoàn Thanh Sơn tiếp đãi Phùng Cẩn, tập đoàn Kinh Cức làm đối tác, Lục Kinh và Tống Nham cũng tới.

Bọn họ bên này ba người, Phùng Cẩn bên kia cũng có tới ba người, cô mang theo hai thực tập sinh tới đây, vẫn là người Trác Duyên quen biết, một người là Nhâm Tư Tư, người còn lại lại là Trác Viễn Hàng.

Sau khi hai bên chào hỏi thì tiến vào vấn đề chính.

“Ý tưởng hôm qua Trác tổng đưa ra với tôi ngược lại khiến tôi rộng mở.” Phùng Cẩn vẫn là một bộ dáng người phụ nữ chuyên nghiệp: “Nhiều năm như vậy tôi vẫn luôn chú ý đến vấn đề bảo vệ môi trường, nhưng phần lớn là lấy ô nhiễm công nghiệp làm trọng tâm công việc của chúng tôi, lại bỏ qua hậu quả xấu do rác thải điện tử gây ra hiện nay, Trác tổng thật sự là có tầm nhìn xa.”

Trác Duyên tùy ý cười: “Chị Phùng không cần khách sáo như vậy, chúng ta đều là bạn cũ nhiều năm rồi, chị nói như vậy, toàn bộ bầu không khí đều nghiêm túc, ha ha.”

Phùng Cẩn trong nháy mắt lộ ra ý cười thoải mái: “Bạn cũ nhiều năm như vậy mà một lần cũng chưa gặp lại được, tôi còn tưởng rằng cậu đã quên mấy tên lính nhỏ như chúng tôi rồi.”

“Tôi thường xuyên gặp chị trên TV.” Trác Duyên đưa tài liệu cho Phùng Cẩn: “Đây là một ít tin tức tôi soạn ra, chị Phùng nhìn xem đi.”

Phùng Cẩn nhìn kỹ trong chốc lát, ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút nghiêm túc: “Ngày hôm qua tôi nhận được điện thoại của cậu, sau khi tan tầm liền về nhà tra cứu một ít tài liệu, nhưng không có toàn diện như thế này. Không nghĩ tới ô nhiễm đã nghiêm trọng như vậy, đây là do chúng tôi không làm hết chức trách.”

“Chị Phùng, có hứng thú gia nhập với chúng tôi không?” Trác Duyên nhìn thoáng qua Lục Kinh và Tống Nham: “Thanh Sơn và tập đoàn Kinh Cức dự định hợp tác một dự án, chính là nhằm xử lý sản phẩm điện tử bỏ đi.”

Phùng Cẩn hiểu được thâm ý trong lời nói của cậu, vì thế nở nụ cười: “Thật ra các người hoàn toàn có thể tìm truyền thông khác, tôi còn muốn cảm ơn mọi người cho chúng tôi cơ hội này.”

“Mọi người cùng có lợi, nào cho cơ hội gì ở đây?” Trác Duyên đứng dậy: “Nói như vậy, chị Phùng đồng ý à?”

“Đương nhiên rồi.”

Trác Duyên nhìn đồng hồ: “Sắp trưa rồi, bằng không chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm nhé? Tôi mời khách.”

“Có thể cọ một bữa cơm đương nhiên là tốt rồi!” Phùng Cẩn không khỏi nhìn thoáng qua hai thực tập sinh bên cạnh có chút khẩn trương: “Hai đứa…”

“Cùng đi đi.” Trác Duyên cầm áo khoác lên tay, cắt ngang lời Phùng Cẩn.

“Đúng, cùng đi, nhiều người càng náo nhiệt.” Tống Nham vẫn không nói gì cũng đáp lời.

“Vậy thì tốt.” Phùng Cẩn không phải không muốn hai người đi, cô và Trác Duyên dễ nói chuyện, nhưng hai vị sếp tổng của tập đoàn Kinh Cức cô chưa không rõ tính tình là gì. Lục Kinh nhìn qua cũng rất nghiêm túc lạnh lùng, nếu thực tập sinh không cẩn thận nói sai, trêu chọc người cầm lái tập đoàn lớn thì không tốt.

Hiện tại nếu Tống Nham cũng mở miệng, vậy cũng không có sao.

Trác Duyên đang định đi, đột nhiên nhớ tới cái gì, gọi nội tuyến gọi cho Chu Lâm: “Anh Chu, buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi, Lục Kinh và anh Tống đều ở đây, còn có chị Phùng của đài truyền hình thành phố B hẹn gặp hôm nay nữa, có tới hay không? Được rồi, chúng ta gặp nhau ở tầng dưới.”

Sau khi gặp Chu Lâm ở dưới lầu, mấy người cùng nhau đi đến một nhà hàng tương đối cao cấp gần đó, đặt một phòng riêng.

Vốn là trong mấy người này, Trác Duyên là người quen thuộc nhất với Phùng Cẩn, kết quả dọc theo đường đi Chu Lâm cùng Phùng Cẩn tán gẫu hăng say nhất.

Lúc đến phòng riêng, mấy người đàn ông Trác Duyên ăn cái gì cũng không sao cả, liền bảo Phùng Cẩn chọn trước. Sau khi Phùng Cẩn gọi một vài món ăn thông thường, liền tính trả lại cho Trác Duyên, Trác Duyên ý bảo cô đưa cho Nhâm Tư Tư và Trác Viễn Hàng.

Phùng Cẩn thấy thế không khỏi đùa giỡn: “Xem ra Trác tổng vẫn rất biết chăm sóc cô gái nhỏ, hình như tuổi các người không khác lắm, đều là vừa mới tốt nghiệp đại học.”

Nói tới đây, cô rất tự nhiên ở trước mặt Trác Duyên khen đàn em: “Hai người bọn họ đều tốt nghiệp khoa phát thanh truyền hình đại học danh tiếng, năng lực rất tốt.”

Nhâm Tư Tư và Trác Viễn Hàng đối mặt với mấy sếp tổng đều có chút sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.

Trác Duyên đồng ý gật đầu: “Lúc trước hai người bọn họ chính là cộng sự của đài phát thanh trường chúng tôi, chương trình rất được các bạn học yêu thích, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rất kỹ.”

Ngồi đây ngoại trừ ba người trong cuộc biết, những người khác đều có chút kinh ngạc. Lục Kinh biết Trác Duyên có anh họ, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, anh đã quên mất người anh họ kia trông như thế nào, hiện tại nghe Trác Duyên nói như vậy, ngược lại nhớ tới.

“Các người vậy mà quen biết?” Phùng Cẩn thật sự kinh ngạc.

Tâm tình Nhâm Tư Tư vốn khẩn trương, bởi vì lời nói của Trác Duyên thoáng thả lỏng một chút, cô cười đến ngọt ngào, giải thích với Phùng Cẩn: “Chị Phùng, tụi em và Trác tổng học cùng một trường, nhớ năm đó, Trác tổng là giáo thảo của trường tụi em, lúc thi đại học vẫn là thủ khoa văn khoa của tỉnh tụi em.”

Phùng Cẩn bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhìn Trác Duyên mỉm cười: “Đúng là diện mạo của giáo thảo, lúc trước phim tài liệu của chúng ta hot như vậy, phần lớn cũng là dựa vào giá trị nhan sắc của Trác tổng và Đỗ tổng! Nhưng hôm nay Đỗ tổng hình như không ở công ty?”

Chu Lâm giải thích: “Đỗ Dần cậu ấy ra nước ngoài học thêm.”

Bởi vì có tầng quan hệ cựu sinh viên này, không khí trên bàn cơm cũng trở nên thoải mái, Nhâm Tư Tư dần dần buông lỏng, nhưng Trác Viễn Hàng hình như còn có chút không được tự nhiên.

Bọn họ không gọi rượu, liền kêu một ít đồ uống, cũng không có nhiều phép xã giao mời tới mời lui như vậy, vừa tùy ý nói chuyện vừa ăn đồ ăn.

Trác Duyên đang vùi đầu ăn miếng thịt cá cuối cùng trong bát, một miếng thịt cá lớn đột nhiên từ trên trời rơi xuống đến trong bát mình, không cần nhìn cũng biết là Lục Kinh bên cạnh gắp cho mình. Cậu ngẩng đầu, cong mắt lộ ra một nụ cười.

Tống Nham ngồi ở bên kia nhìn thấy không khỏi lẩm bẩm một câu: “Lại khoe ân ái.”

“Cái gì khoe ân ái?” Phùng Cẩn có chút thắc mắc.

Chu Lâm cười giơ đồ uống lên, đúng lúc mời Phùng Cẩn: “Cô Phùng, mời cô một ly.”

Phùng Cẩn đành phải bỏ thắc mắc xuống, nâng ly lên uống một ngụm.

Tống Nham nhìn trái nhìn phải, phát hiện hình như mình cô đơn nhất, Trác Duyên và Lục Kinh đã không phân biệt trường hợp rải thức ăn cho chó, Chu Lâm lại ân cần với Phùng Cẩn kia, còn lại hai thực tập sinh cũng là bạn cũ, chỉ có một mình y giống như đang cô độc bên rìa thế giới, thật sự là mệnh khổ mà!

Một bữa cơm, ngoại trừ Tống Nham, những người khác đều là khách chủ cùng vui. Lúc chia tay, Phùng Cẩn và Trác Duyên bắt tay: “Trong tay tôi còn có một ít phim khác phải xử lý, có thể trong thời gian ngắn không cách nào chế tạo phim mới, không biết mọi người có thể đợi được hay không?”

Trác Duyên gật đầu: “Chúng tôi cũng có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị, đến lúc đó lại liên lạc.”

Phùng Cẩn dẫn Nhâm Tư Tư và Trác Viễn Hàng rời đi, Nhâm Tư Tư trước khi đi còn quay đầu nhìn thoáng qua Trác Duyên, Trác Viễn Hàng trước khi đi còn nhỏ giọng nói “Cảm ơn” với Trác Duyên.

Trác Duyên cười, xem ra cuộc sống đúng thật có thể làm cho người ta trưởng thành, hiện tại Trác Viễn Hàng đã rất khác với kiếp trước.

“Chuyện lần trước tôi cũng cám ơn anh.” Cậu nói là việc Trác Viễn Hàng bị xã hội đen uy hiếp gọi điện thoại cho cậu, lại cố ý lộ ra sơ hở trong điện thoại.

Trác Viễn Hàng không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Sau khi bọn họ rời đi, Tống Nham không khỏi trêu chọc: “Tiểu Duyên, anh thấy cô bé kia hình như có chút ý tứ với cậu nha.”

“Anh Tống, anh không nhìn chằm chằm con gái người ta, làm sao biết người ta có ý với tôi?” Trác Duyên trả lại một chiêu.

Chu Lâm không phúc hậu nở nụ cười: “Tống tổng chẳng lẽ coi trọng thực tập sinh nhỏ đó? Lớn lên rất đẹp, có triển vọng.”

Tống Nham cũng không bị lời nói của hắn k1ch thích, ngược lại liếc hắn một cái: “Tôi ngược lại nhìn thấy Chu tổng không ngừng ân cần với cô Phùng đó.”

Lúc này, Lục Kinh nắm lấy cổ tay Trác Duyên, nói với hai người: “Chúng tôi về trước.”

Nói xong mặc kệ vẻ mặt của hai người là gì, liền dắt Trác Duyên nhanh chóng biến mất trước mặt bọn họ.

Nơi này cách công ty bọn họ cũng không xa, Lục Kinh cứ như vậy dắt cậu chậm rãi đi trên đường phố, đây chắc là lần đầu tiên bọn họ cùng nhau “dạo phố”.

“Lục Kinh, người khác đều nhìn kìa.” Trác Duyên giật cổ tay, nhỏ giọng nói.

Hai người đều có nhan sắc cao, chân dài, cho dù là đi trên đường phố đông đúc, tỷ lệ quay đầu cũng là cực cao. Lục Kinh nghĩ đến vấn đề ảnh hưởng, đành phải tiếc nuối buông tay ra.

“Chờ có thời gian, chúng ta đi du lịch nước ngoài, thuận tiện kết hôn.” Lục Kinh kề sát vào bên tai cậu nói.

Khóe miệng Trác Duyên nhếch lên, nghiêng đầu nhìn về phía anh: “Hôm nay anh làm sao vậy?”

“Không phải hôm nay làm sao vậy, đây là chuyện anh nghĩ lâu rồi, chỉ là… đó là anh không nói với em thôi.” Lục Kinh nói xong dẫn cậu rẽ một cái: “Dẫn em đi một chỗ.”

Trác Duyên biết anh không nói ra miệng là cái gì, là chuyện mình cho tới nay chưa từng đi ra ngoài.

Thì ra Lục Kinh cũng sẽ bất an, nghĩ tới đây, Trác Duyên nhất thời có chút đau lòng.

Trác Duyên cũng không biết Lục Kinh muốn dẫn cậu đi đâu, cho đến khi Lục Kinh dừng bước, cậu mới phản ứng lại, nhìn cửa hàng trước mắt, trái tim trong nháy mắt ngừng đập một nhịp, cậu sững sờ theo Lục Kinh đi vào.

Cô gái bán hàng tại quầy hiển nhiên biết Lục Kinh, lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn: “Lục tiên sinh tới lấy nhẫn à?”

Lục Kinh gật đầu.

Trác Duyên thật sự không nghĩ tới chuyện này, nhìn cô gái bán hàng ở quầy lấy hai cái hộp nhẫn ra, mở ra và để cùng một chỗ, trong lòng cậu đầu tiên là chua xót, sau đó chính là vô cùng cảm động.

Đây rõ ràng là hai chiếc nhẫn cho nam.

“Lục tiên sinh, bởi vì cặp nhẫn này của ngài được làm theo yêu cầu, cho nên về phương diện giá cả sẽ cao hơn so với cùng loại. Bởi vì tiền đặt cọc đã được thanh toán trước đó, vì vậy bây giờ chỉ cần trả phần còn lại thôi ạ.”

Lục Kinh đưa cho cô một tấm thẻ, cô bán hàng lập tức nhận lấy, cười tính tiền.

Ra khỏi cửa hàng trang sức, tâm tình kích động của Trác Duyên mới bình phục lại, cậu đi theo Lục Kinh trở lại cửa công ty, một tay giữ chặt tay áo Lục Kinh, hai mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Lục Kinh, em đột nhiên không muốn đến công ty nữa.”

Lục Kinh bình tĩnh nhìn cậu vài giây, sau đó nắm lấy tay cậu, đi về phía gara dưới hầm, bước đi hình như càng ngày càng gấp gáp.

Chờ đến sau khi lên xe, hô hấp của hai người đã có chút bất ổn, cũng không biết là bởi vì đi quá nhanh, hay là bởi vì một ít nguyên nhân khác.

Lục Kinh vừa lái xe vừa gọi cho Tống Nham: “Buổi chiều có việc, không đến công ty.” Không đợi Tống Nham hỏi nguyên nhân liền cúp máy.

Trác Duyên cũng gọi điện thoại cho Chu Lâm.

Chỉ mười phút lái xe, hai người lại cảm thấy dài dằng dặc. Lòng bàn tay Trác Duyên đều thấm ra chút mồ hôi, cậu cảm thấy mình cần thông qua phương thức nào đó trút ra hết, nếu không cả người cậu sắp nổ tung rồi.

Vừa mới vào cửa, Lục Kinh liền hung hăng hôn cậu, cũng nâng m0ng cậu lên ôm lấy cậu. Hai chân thon dài của Trác Duyên vòng quanh thắt lưng anh, hai người gần như là lảo đảo vừa hôn vừa vào phòng ngủ ngã xuống giường.

Hôm trước vừa mới nếm chút mùi vị, nhưng đối với hai người mà nói căn bản là không đủ, lửa trong nháy mắt bao trùm hai người. Lúc này trong đầu Trác Duyên trống rỗng, cái gì cũng không còn, trong mắt cậu chỉ có người đàn ông trước mặt này, cậu chỉ biết, người đàn ông này đang hôn cậu, đang ôm cậu, dịu dàng như vậy, lại mãnh liệt như vậy.

Nước Tinh Kỳ.

Giờ là hừng đông là thời gian tối nhất trong ngày.

Đỗ Dần dừng chân trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, cậu ta không buồn ngủ, cậu ta muốn tận mắt nhìn thấy thời gian đen tối nhất đi qua, nhìn thấy mặt trời mọc.

“Keng.” Phòng khách đột nhiên truyền đến tiếng động, đánh thức Đỗ Dần đang suy tư. Cậu ta mở cửa phòng, nhìn về phía người đàn ông đang vẻ mặt ảo não trong phòng khách.

Lý Thừa Ký nhìn thấy Đỗ Dần, vạn phần xin lỗi: “Đánh thức em dậy à? Tôi xin lỗi! Tôi không có ý đó.” Lúc hắn nói chuyện còn giấu một món đồ vật trong tay ra phía sau.

“Tôi vốn không ngủ.” Đỗ Dần dừng một chút: “Anh có muốn cùng nhau ngắm mặt trời mọc không?”

Lý Thừa Ký sững sờ “Hửm?”Một tiếng.

Đỗ Dần nhìn anh không hé răng.

Lý Thừa Ký đột nhiên phản ứng lại, liên tục gật đầu: “Đồng ý! Sẵn sàng! Vậy chúng ta ra ban công nhé?” Hắn bắt đầu di chuyển ghế ra ban công.

Đỗ Dần đi tới đặt tay lên lưng một cái ghế khác, xem như đồng ý đề nghị của Lý Thừa Ký.

“Em đừng nhúc nhích, tôi đến chuyển cho!” Lý Thừa Ký nào nỡ để cậu ta động thủ, trực tiếp duỗi một cánh tay khác tới, tính đồng thời mang hai cái ghế đi qua, đáng tiếc, hắn đã quên một đồ còn đang nắm trong tay.

Không khí trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.

Qua vài giây, Lý Thừa Ký mới phản ứng lại, sắc mặt cực kỳ xấu hổ: “Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý làm em ghê tởm, tôi chỉ là vừa mới mơ, ừm, em ra ban công trước đi, tôi đi xử lý đã.” Nói xong nhanh chóng xông vào phòng giặt sạch quần l0t.

Đỗ Dần nhấc hai cái ghế lên, đặt lên ban công, còn rót hai ly nước nóng.

Chờ Lý Thừa Ký xử lý xong, đã thấy thanh niên gầy gò tựa lưng vào ghế, hai tay cầm ly nước, lẳng lặng nhìn bóng tối ngoài cửa sổ.

Thanh niên nhìn ra ngoài cửa sổ, người đàn ông nhìn về phía thanh niên.

Thành kính và cầu nguyện.

***********************

- -----oOo------