Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn

Chương 65




Edit: Điềm Điềm

**********************

Suy đoán chung quy chỉ là suy đoán, Trác Duyên cũng không có biện pháp trở lại kiếp trước xem luật sư kia rốt cuộc có phải là Lý Hoài hay không. Hơn nữa mặc dù thật sự là Lý Hoài, y cũng chỉ là đang tuân thủ đạo đức nghề nghiệp của mình mà thôi.

“Cậu thật sự chưa từng nghĩ tới việc trở thành luật sư?” Trác Duyên vẫn hỏi lại một lần nữa.

Lý Hoài ngẩn người: “Thật ra, tôi cũng không biết, chuyện sau này nói cũng không chừng.”

Trác Duyên cười: “Không có việc gì, chỉ cần cố gắng là được.”

Lẩu xua tan cái lạnh trong cơ thể, Lý Hoài nặng nề gật đầu: “Ừ!”

Sau một thời gian, y đứng dậy: “Xin lỗi, tôi đi vệ sinh.”

Sau khi y rời khỏi chỗ ngồi, Trác Duyên nhìn về phía Đỗ Dần: “Hình như cậu không vui hả?”

Đỗ Dần ngẩn người, lắc đầu: “Không có mất hứng.”

Trác Duyên trong lòng thở dài, tuy rằng vẻ mặt Đỗ Dần chưa từng thay đổi, nhưng Trác Duyên ở chung với cậu ta lâu như vậy, tự nhận mình vẫn có chút hiểu rõ cậu ta, cảm xúc đêm nay của Đỗ Dần có chút không đúng.

Nhưng mỗi lần cậu hỏi Đỗ Dần, Đỗ Dần đều lắc đầu nói không có. Ngoại trừ lần đó sau khi gặp Lý Húc ở bệnh viện biểu hiện ra một chút yếu ớt, thời gian còn lại đều gắt gao bao bọc mình, không để cho người ta nhìn ra một chút gợn sóng.

“Đỗ Dần, tôi là bạn của cậu, không phải kẻ thù của cậu. Nếu như cậu có cái gì không vui đều có thể nói cho tôi biết, không cần một mình để ở trong lòng.”

Vẻ mặt Trác Duyên rất nghiêm túc, Đỗ Dần đành phải nói: “Chỉ là vừa rồi nhìn thấy Lý Điềm Điềm, trong lòng không thoải mái mà thôi, không có việc gì.”

Trác Duyên nghĩ đến tình hình Đỗ Dần vừa nhìn thấy người nhà họ Lý trong lòng liền không thoải mái, hiểu rõ gật đầu: “Được rồi, nhưng mà từ một góc độ nào đó mà nói, Lý Hoài cũng là người nhà họ Lý, ngay từ đầu cậu nhìn thấy cậu ta hình như rất bình thường.”

Đỗ Dần sửng sốt, giống như thật sự là như vậy: “Ngay từ đầu tôi cũng không biết cậu ta là người nhà họ  Lý.”

Sắc mặt Trác Duyên chậm rãi thay đổi, cậu nhìn ánh mắt Đỗ Dần: “Dựa theo lời cậu nói như vậy, có phải cậu có ám chỉ tâm lý với mình không? Cảm thấy chỉ cần là người nhà họ Lý cậu đều không thoải mái? Vậy bây giờ sau khi cậu biết Lý Hoài là người nhà họ Lý, cậu có cảm giác gì khi nhìn thấy cậu ta?”

Đỗ Dần rất khẳng định: “Không có cảm giác gì.”

Cái này kỳ lạ nhỉ, chỉ không có cảm giác với một mình Lý Hoài, lại sinh ra cảm xúc khác thường với những người khác nhà họ Lý, chẳng lẽ vì Lý Hoài là một đứa trẻ tốt?

Trác Duyên đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, chỉ thấy Lý Hoài cầm một chiếc điện thoại di động phiên bản cổ, sắc mặt có chút lo lắng đi tới.

“Làm sao vậy?” Trác Duyên hỏi y.

Lý Hoài rất khẩn trương, giọng nói có chút run rẩy: “Tôi vừa nhận được điện thoại của đồng nghiệp làm thêm với tôi, cậu ấy nói lúc làm việc đột nhiên đau bụng nên xin nghỉ phép đến bệnh viện, hiện tại kiểm tra ra là viêm ruột thừa, bác sĩ nói phải làm phẫu thuật cắt ruột thừa, nhưng trên người cậu ấy không có tiền, người nhà lại không có ở đây, muốn mượn tôi một chút, hiện tại tôi phải đi bệnh viện một chuyến.”

“Chờ một chút.” Trác Duyên gọi y lại: “Trên người cậu có tiền không?”

Lý Hoài im lặng.

“Như vậy đi, tôi đi cùng cậu, coi như là cho cậu mượn.” Trên người Trác Duyên cũng không mang theo nhiều tiền mặt như vậy, chỉ có thể đi quẹt thẻ.

Lý Hoài vừa kích động vừa ngượng ngùng: “Cảm ơn, cảm ơn! Tôi chắc chắn sẽ trả lại nó càng sớm càng tốt!”

Trác Duyên cười: “Không có việc gì, có thể trả góp.”

Trác Duyên muốn cùng Lý Hoài đến bệnh viện, Đỗ Dần không thể không đi theo. Ba người cùng nhau đến bệnh viện tìm đồng nghiệp của Lý Hoài, đồng nghiệp kia hiển nhiên đã đau đến không chịu nổi, đang ôm bụng ngồi xổm ở đó.

“Trác Viễn Hàng, tôi tới rồi, cậu ở chỗ này chờ chút, tôi giúp cậu đi nộp phí.” Lý Hoài nhìn thấy gã vội vàng nói.

Trác Duyên hơi sững sờ, Trác Viễn Hàng?

Người ngồi xổm trên mặt đất gian nan ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tái nhợt thống khổ: “Lý Hoài, cảm ơn——” Ánh mắt của gã đối diện với Trác Duyên, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Trác Duyên phục hồi tinh thần lại: “Đỗ Dần, cậu ở chỗ này cùng anh ta, tôi dẫn Lý Hoài đi nộp phí.”

Đỗ Dần gật đầu.

Trác Viễn Hàng há miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng bởi vì quá đau, gã thật sự kêu không ra.

Chờ làm hết mọi việc xong, Trác Viễn Hàng rốt cục cũng được đẩy vào phòng giải phẫu, Lý Hoài ngồi trên ghế dài trên hành lang bệnh viện, cúi đầu không lên tiếng.

Trác Duyên thấy y như vậy cũng không tiện lập tức rời đi, ngồi xuống hỏi y: “Làm sao vậy?”

Vài giây sau, Lý Hoài ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười tự giễ: “Thật ra hôm nay Lý Điềm Điềm có một câu tôi cảm thấy rất đúng, cho dù tôi kiêu ngạo không cần tiền của Lý Thừa Tấn thì thế nào? Không có tiền bệnh cũng không dám bệnh.”

Những lời này không sai, không có tiền làm cái gì cũng rất phí sức, Trác Duyên với Đỗ Dần đều hiểu rõ.

“Nhưng không có tiền chỉ là tạm thời, hiện tại đang cố gắng chính là vốn liếng tốt nhất của mình.” Tuy rằng lời này có chút súp gà cho tâm hồn, nhưng hiện thực không thể không làm cho người ta tự an ủi mình như vậy, trừ phi Lý Hoài buông bỏ cái gọi là tự trọng cùng nguyên tắc, đi đường tắt kia.

Lý Hoài gật đầu: “Ừ, tôi biết.”

Nhưng trước mặt thực tế, ai có thể chịu được áp lực?

Qua một tuần, Lý Hoài trả lại tiền cho Trác Duyên, Trác Duyên cũng nhận, bởi vì người như Lý Hoài không muốn nhìn thấy nhất chính là nợ người khác.

Đã gần nửa tháng rồi, Quý Tung cũng nghỉ phép xong, đã đến lúc bắt đầu nghiên cứu dự án tiếp theo. Thứ bảy, Trác Duyên và Đỗ Dần đến công ty dự định cùng Chu Lâm, Quý Tung và các lãnh đạo cấp cao khác cùng nhau tổ chức một cuộc họp. Nhưng bọn họ chờ được không phải là Quý Tung nghỉ phép xong tinh thần sảng khoái, hứng thú cao ngất, mà là Quý Tung vẻ mặt áy náy bất an, nói không nên lời.

Chu Lâm mở miệng hỏi Quý Tung: “Anh bị sao vậy?”

Cả khuôn mặt Quý Tung rối rắm vô cùng, hốc mắt y đỏ hoe, hai tay run rẩy lấy ra một phong bì từ trong túi, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn đưa tới trước mặt ba người.

“Tôi biết tôi làm như vầy rất quá đáng nhưng… ” Y nói khó khăn: “Tôi không có cách nào khác.”

Trác Duyên nhìn qua, trên phong bì viết mấy chữ “Đơn xin từ chức”.

“Anh gặp khó khăn gì hả? Có khó khăn thì nói ra, mọi người cùng nhau giải quyết.” Trác Duyên chân thành nói, cũng không có mở phong bì.

Những người ngồi đây đều hiểu, nếu Quý Tung rời đi, đối với công ty Thanh Sơn mà nói tuyệt đối là một tổn thất cực lớn. Bởi vì y không đi một mình, đoàn đội cùng y tới đây nếu đi theo y, như vậy tổn thất của công ty cũng không phải là một hai.

“Không phải khó khăn gì, chỉ là bạn gái tôi hy vọng tôi có thể ở cùng một công ty với cô ấy, bằng không cô ấy sẽ chia tay với tôi.” Lúc Quý Tung nói ra những lời này là thật sự cảm thấy mình không phải là người.

“Đây chắc là không phải là nguyên nhân chủ yếu nhất chứ?” Chu Lâm trực tiếp nói trúng tim đen: “Nói đi, công ty nào? Trả cho anh bao nhiêu tiền lương và cổ phần danh nghĩa?”

*Gốc 干股 (kiền cổ): cổ phần danh nghĩa (cổ phần không góp vốn mà được chia lãi)

Quý Tung ở công ty Thanh Sơn có cổ phần, có thể để cho y rời khỏi công ty Thanh Sơn, nhất định là ra giá lớn.

Quý Tung im lặng không nói gì.

Trác Duyên đứng dậy: “Nếu anh đã quyết định đi, tôi cũng sẽ không ngăn cản anh, nhưng tất cả kỹ thuật của anh ở công ty Thanh Sơn đều không thể mang đến công ty khác, anh cũng biết, đây là quy định của pháp luật, còn nữa, cổ phần của anh dự định xử lý như thế nào?”

Quý Tung gật đầu: “Cậu nói tôi đều biết, cổ phần tôi không cần, coi như là tiền phạt vi phạm hợp đồng.”

Trác Duyên lắc đầu: “Cổ phần là cổ phần, tiền phạt vi phạm hợp đồng là tiền phạt vi phạm hợp đồng, đây là hai chuyện khác nhau, phân rõ ràng thì tốt hơn.”

“Vậy thì bán đi.”

Trác Duyên gật đầu: “Anh nói chuyện này với bọn họ chưa?”

Quý Tung lắc đầu: “Tôi còn chưa nói.” Thật ra y không biết mở miệng như thế nào. Nhớ lúc trước bọn họ còn ở trong siêu thị chuyển hàng, trong lòng tràn đầy uể oải không thể thực hiện ước mơ, là Trác Duyên cùng Đỗ Dần xuất hiện mới làm cho bọn họ có thành tựu như hôm nay, y không biết sau khi y nói, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào.

Trác Duyên gọi điện thoại một cái: “Để cho toàn bộ nhân viên đội A tới đây.”

Ban đầu, công ty Thanh Sơn chỉ có một mình đội Quý Tung, sau đó mở rộng, bọn họ lại tuyển các đội khác, dựa theo chữ cái tiếng Anh mà đặt cho bọn họ, Quý Tung lãnh đạo đội A. Nhưng bất luận như thế nào, bọn họ cho tới nay đều lấy đoàn đội của Quý Tung làm trung tâm, các đội ngũ nghiên cứu khác đều làm một ít chuyện hỗ trợ.

Ở một mức độ nào đó, nhóm Qúy Tung là nòng cốt của toàn bộ Công ty Thanh Sơn. Một khi họ rời đi, sự phát triển tiếp theo của Công ty Thanh Sơn sẽ phải đối mặt với một tình huống khó khăn lớn. Trác Duyên hiểu được, tất cả mọi người đều hiểu, Quý Tung cũng hiểu, nhưng y vẫn lựa chọn rời đi.

Văn phòng yên tĩnh.

Đợi đến khi người của đoàn đội Quý Tung tới, nhìn thấy sắc mặt mấy ông chủ lớn đều không tốt lắm, bầu không khí cực kỳ nặng nề, không khỏi đều thấp thỏm.

“Trác tổng, Đỗ tổng, Chu tổng, anh Quý,  xảy ra chuyện gì vậy?”

Chu Lâm lạnh lùng nói: “Quý Tung muốn rời khỏi công ty Thanh Sơn, cậu ấy là nòng cốt của đội ngũ của các cậu, các cậu có suy nghĩ gì không?”

“Cái gì? Anh đùa tôi đấy à?”

“Anh Quý? Anh có nỗi khổ gì không?”

“Anh Quý, ở Thanh Sơn rất tốt, anh làm sao phải đi?”

“Đúng vậy, anh Quý, anh đi rồi thì chúng tôi làm sao bây giờ?”

Quý Tung vẫn cúi đầu im lặng, y căn bản cũng không biết nói cái gì, lúc này mặc kệ nói cái gì cũng vô nghĩa.

“Các anh cẩn thận nghĩ lại đi, là muốn đi theo Quý Tung hay là ở lại, Thanh Sơn tôn trọng lựa chọn của các người.” Trác Duyên tuy rằng tức giận, nhưng dù sao cũng còn lý trí.

Có người bắt đầu do dự, Quý Tung là trọng tâm của đoàn đội này, thành viên trong đoàn đội dưới sự dẫn dắt của y đã hình thành một loại ăn ý, y vừa rời đi, đoàn đội này giống như năm bè bảy mảng, mặc dù ở lại, công ty Thanh Sơn có lẽ cũng sẽ không trọng dụng bọn họ.

Còn có người cảm thấy đã ở chỗ này thành thói quen, hơn nữa bọn họ tận mắt nhìn thấy công ty Thanh Sơn từng bước trưởng thành, bọn họ coi nơi này là nhà thứ hai, hơn nữa, mấy ông chủ của công ty làm người quả thực không tệ, bọn họ không muốn rời đi.

Cuối cùng, một đoàn đội chia năm xẻ bảy, có người đi theo Quý Tung, có người thì lựa chọn ở lại.

Ba người Trác Duyên cũng không nhiều lời, tỏ vẻ cảm kích người ở lại, đối với người rời đi cũng không có sắc mặt gì, rất bình tĩnh liền giải quyết chuyện này, ít nhất trong mắt Quý Tung, ba vị ông chủ đều rất bình tĩnh.

Trong thực tế, đây là quyết đoán.

Quý Tung rời đi giống như một hòn đá ném xuống mặt hồ yên tĩnh, ở bên trong công ty Thanh Sơn từng vòng gợn sóng.

Có không ít người đang suy đoán, công ty có thể tiếp tục không mệt mỏi hay không? Cũng có người cảm thấy chỉ là một Quý Tung mà thôi, cả nước cũng không phải chỉ có một mình y có bản lĩnh, lấy thanh danh công ty Thanh Sơn hiện tại còn sợ không tuyển được người sao?

Vì thế, trong một khoảng thời gian tiếp theo, công ty Thanh Sơn bắt đầu chỉnh đốn, ban đầu tách đoàn đội, dần dần bị tổ chức lại, vốn là thành viên trong đoàn Quý Tung khi ở lại được phân công cho các tổ, cũng ở trong đó đảm nhiệm chức vụ quan trọng.

Nghiên cứu không thể dừng lại, công ty đã tổ chức một vài cuộc họp, tất cả đều là để xác định mục tiêu tiếp theo. Tất nhiên, họ không phải là mù quáng đặt mục tiêu, nhưng dựa trên thực lực tổng thể của các đội để phân công nhiệm vụ cho họ.

Trác Duyên dù sao cũng sống nhiều hơn bọn họ vài năm, biết phương hướng phát triển mấy năm tới là gì, hơn nữa bản thân cậu và Đỗ Dần cũng học chuyên ngành này, đối với phương hướng thăm dò phương diện này vẫn rất chuẩn xác. Trong những đoàn đội này không có kẻ ngốc, đều là những chuyên gia có kỹ thuật, không có Quý Tung, công ty Thanh Sơn vẫn xoay chuyển được.

Nhưng mà trong công ty xuất hiện tình hình mới, Trác Duyên và Đỗ Dần vào lúc cuối tuần rảnh rỗi sẽ đến phòng thí nghiệm của công ty tự mình nghiên cứu, hoặc là vào buổi tối ngày làm việc có thời gian sẽ tới cùng các nhà nghiên cứu tăng ca làm thí nghiệm.

Trác Duyên gần đây rất vất vả, hơn nữa tâm tình cũng không tốt lắm. Lục Kinh đã sớm biết công ty Thanh Sơn xảy ra chuyện gì, trong công việc anh không có cách nào giúp đỡ Trác Duyên, chỉ có thể tận khả năng chăm sóc Trác Duyên trong cuộc sống, mặc dù chính anh thật ra cũng không nhàn rỗi.

Nhưng trong lòng anh, Trác Duyên cần mình.

Trong thời điểm khó khăn nhất của cậu, anh là chỗ dựa vững chắc và an toàn nhất của cậu.

Lục Kinh cẩn thận săn sóc Trác Duyên đều nhìn thấy, nhưng trong khoảng thời gian này thật sự không có tinh lực cùng Lục Kinh, may mà chịu đựng đến khi học kỳ kết thúc, cậu và Đỗ Dần rốt cục có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Đỗ Dần, kỳ nghỉ đông khi nào thì về nhà?” Trác Duyên tắt đèn phòng thí nghiệm, quấn khăn quàng cổ lên, hỏi Đỗ Dần bên cạnh.

“Không về, Tiểu Vi lại đây ăn Tết.”

“Vậy cũng rất tốt, chờ Tiểu Vi tới đây, dẫn em ấy đi chơi ở thành phố B, mua cho em ấy mấy bộ quần áo mới.”

“Ừm.”

Hai người ra khỏi công ty, gió thành phố B vừa lạnh vừa khô, thổi vào mặt như dao cắt, hai người quấn chặt quần áo, nhét tay vào túi áo.

“Cậu về bằng gì?”

Đỗ Dần nhìn cậu một cái: “Ngồi tàu điện ngầm.”

Trác Duyên nhét hơn phân nửa khuôn mặt vào trong khăn quàng cổ, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp: “Vậy tôi cùng cậu đi ga tàu điện ngầm.”

Tập đoàn Kinh Cức ở cách vách, bình thường là Lục Kinh chở cậu đi về, nhưng hôm nay Lục Kinh đi công tác bên ngoài, cậu đành phải chen chúc trên tàu điện ngầm với Đỗ Dần.

Trên đường có rất nhiều người qua lại, hai người đi qua lối đi tàu điện ngầm thật dài, gian nan chen chúc trong đám người xếp hàng chờ tàu điện ngầm.

“Đỗ Dần, nếu không cậu mua xe đi, dù sao cậu cũng đã lấy được bằng lái xe. Mỗi ngày chen chúc như vậy trên tàu điện ngầm cũng rất vất vả.”

Đỗ Dần “Ừ” một tiếng: “Qua một thời gian sẽ mua.”

Tàu đến ga, hai người theo dòng người lên xe, Trác Duyên thiếu chút nữa bị ép thành bánh quy nén, để phòng ngừa bị chen ngang với Đỗ Dần, cậu còn nắm lấy cánh tay Đỗ Dần, Đỗ Dần không nói một tiếng giúp Trác Duyên ngăn trở đại bộ phận chèn ép.

“Hình như tôi đến ga trước cậu.” Trác Duyên nắm tay vịn: “Một mình cậu trở về phải chú ý an toàn.”

“Cậu cũng vậy.”

Mấy trạm đi qua, người trên xe rõ ràng trở nên ít đi, Trác Duyên cuối cùng cũng có thể thở d0c, hai người ngồi xuống chỗ trống, Đỗ Dần lấy điện thoại di động ra nhìn thấy là Đỗ Vi gửi tin nhắn, nói cho Trác Duyên: “Tiểu Vi ngày mai ba giờ rưỡi chiều đến thành phố B.”

Trác Duyên nở nụ cười: “Được, vậy ngày mai chúng ta đi đón em ấy.”

Bọn họ vừa nói xong hai câu, một người ngồi xuống bên cạnh Đỗ Dần, Trác Duyên nhìn qua —— Lý Thừa Ký vậy mà cũng chạy tới ngồi tàu điện ngầm

Lý Thừa Ký nhận được ánh mắt Trác Duyên ném tới, cười thân thiện với cậu, Trác Duyên nghĩ thầm: Lý Thừa Ký này vì theo đuổi Đỗ Dần thật đúng là dùng mọi cách.

Trác Diên thật sự rất khâm phục Lý Thừa Ký, ít nhất từ góc độ người bình thường mà nói, ít có người có thể làm được như Lý Thừa Ký vậy. Ở phương diện này, có thể nói, Lý Thừa Ký là một đối tượng rất tốt, nhưng mà, hắn hết lần này tới lần khác là người nhà họ Lý.

Tuy nói chuyện của những người khác trong nhà họ Lý không liên quan gì đến hắn, nhưng Đỗ Dần hận nhà họ Lý cậu cũng không có biện pháp.

Một lát sau, Trác Duyên đến trạm, cậu nói lời tạm biệt với Đỗ Dần rồi xuống xe, để lại Đỗ Dần và Lý Thừa Ký ở chỗ ngồi.

Không bao lâu sau, Đỗ Dần cũng đến trạm, sau khi cậu ta xuống xe, Lý Thừa Ký liền gắt gao đi theo cậu ta. Lúc sắp đến cửa tiểu khu, Đỗ Dần đột nhiên xoay người lại, tốc độ phản ứng của Lý Thừa Ký rất nhanh, lập tức dừng bước.

“Lý Thừa Ký, anh đừng lãng phí thời gian.” Giọng nói Của Đỗ Dần rất bình thản, không buồn không vui.

“Theo đuổi người khác không gọi là lãng phí thời gian.” Lý Thừa Ký lớn lên anh tuấn, bởi vì từng làm lính, khí thế rất mạnh, nhưng ở trước mặt Đỗ Dần lại thu liễm tất cả khí thế của mình, chỉ sợ chọc Đỗ Dần không vui.

Ánh mắt Đỗ Dần dừng trên thùng rác bên kia đường: “Lý Thừa Ký, anh nên buông tha đi.”

Đỗ Dần cũng là người, Lý Thừa Ký đối tốt với cậu ta, cậu ta luôn để ở trong mắt. Thậm chí có đôi khi cậu ta sẽ cảm thấy, ở trước mặt Lý Thừa Ký so với trước mặt Trác Duyên càng thêm tự tại, bởi vì Lý Thừa Ký biết cậu ta là người như thế nào.

“Đỗ Dần, hay là em buông tha cho chính mình đi.” Lý Thừa Ký đột nhiên nói: “Tôi không biết em đang kiên trì cái gì? Trác Duyên thật ra căn bản không thích hợp với em, huống chi, cậu ấy chỉ coi em là bạn tốt, em…”

“Tôi biết.” Đỗ Dần ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía hắn, con ngươi nhỏ dài xinh đẹp lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: “Nhưng mà, tôi cũng không có khả năng ở cùng một chỗ với anh.”

Lý Thừa Ký nhịn không được túm lấy cổ tay cậu ta, không cho cậu ta đi: “Đỗ Dần, tôi không cam lòng. Tôi có thể hiểu em chán ghét Lý Húc, Lý Điềm Điềm, nhưng tôi vẫn không hiểu, vì sao em chán ghét tôi? Tôi thực sự cảm thấy tôi chưa làm gì sai cả, và tôi cũng không còn hút thuốc nữa. Em ngửi xem, tôi bây giờ không còn mùi khói trên mình nữa.” Hắn nói vừa tiến về phía Đỗ Dần.

Đỗ Dần nhẹ nhàng nhíu mày: “Anh buông tôi ra.”

Dưới bóng đêm, ánh mắt cậu ta trừng lên nhìn Lý Thừa Ký cực kỳ đẹp mắt. Trong lòng Lý Thừa Ký khẽ động, đã nhẹ nhàng nhiều ngày như vậy, không thôi thì cứng rắn một chút?

Trong đầu vừa hiện ra suy nghĩ như vậy, hắn liền muốn cho mình một cái bạt tai, biết rõ Đỗ Dần là loại người gì, hắn còn tìm chết như vậy!

Buông tay ra, hắn thành thật thừa nhận sai lầm: “Tôi xin lỗi.”

Đỗ Dần không có biểu cảm gì, xoay người đi vào trong tiểu khu.

Thật ra cậu ta cũng không chán ghét Lý Thừa Ký, cậu ta chỉ là bị một số chuyện quấy nhiễu.

Sau khi Trác Duyên về đến nhà, vừa tắm rửa xong lên giường liền nhận được điện thoại của Hàn Xương.

“Này, Yến Tử, kỳ nghỉ đông cậu có về quê hay không?”

Trác Duyên dựa vào giường, trong ánh mắt toát ra một nụ cười: “Ừm, hai ngày nữa trở về, đi thăm ba mẹ, sau đó đi gặp chú Hàn và dì Trương.”

“Tốt quá!” Hàn Xương ở bên kia vỗ đùi một cái: “Đã như vậy, cậu cũng đến tham gia họp lớp bạn học trung học đi, tớ nói cho cậu biết, mọi người đều rất muốn nhìn thấy cậu, bây giờ cậu đã trở thành người nổi tiếng rồi, à, còn có Đỗ Dần, cậu gọi cậu ấy cùng đi luôn!”

Họp lớp?

Trác Duyên cười: “Tớ không đi, các cậu chơi vui vẻ.”

Hàn Xương nghe vậy ở bên kia khóc lóc: “Đừng mà! Năm ngoái cậu đã không trở lại, năm nay trở về lại không chơi với tớ, tớ thực sự buồn lắm luôn!”

Trác Duyên bị âm thanh ma quái của hắn rót tai, quả thực đến cuối cùng không chịu được lời khuyên bảo của Hàn Xương, liền đồng ý.

“Nhưng tớ trở về chỉ ở lại hai ngày, không kịp họp lớp cũng đừng trách tớ.”

“Biết rồi!” Hàn Xương hưng phấn nói: “Dẫn Đỗ Dần theo!”

Trác Duyên nhớ tới ngày mai Đỗ Vi sẽ tới thành phố B, như vậy Đỗ Dần sẽ không có khả năng hai ngày sau lại trở về thành phố C: “Đỗ Dần chắc là không về được, chiều mai Tiểu Vi đến thành phố B, Đỗ Dần sẽ ở chỗ này với em ấy.”

Hàn Xương không chút suy nghĩ: “Chuyện này dễ làm nha! Trực tiếp hoàn vé, để em ấy cùng các cậu trở về thành phố B không phải là được rồi sao? Như vậy an toàn hơn, các cậu cũng không cần lo lắng cho em ấy đi tàu một mình.”

Trác Duyên thật sự là bại dưới tay Hàn Xương: “Vậy được rồi, tự cậu đi nói với Đỗ Dần đi, tớ muốn ngủ.”

Sau khi cúp máy, đôi mắt của cậu dần dần mở không nổi, vì vậy cậu tắt đèn và từ từ ngủ thiếp đi.

Ngủ đến nửa đêm, cậu mơ mơ màng màng cảm giác được có người vào phòng, còn nằm bên cạnh cậu, cậu mở to mắt!

Đưa tay ra bật đèn, không có ai cả.

Thì ra là nằm mơ, cậu đúng là có chút nhớ Lục Kinh.

Nhìn vào điện thoại di động, 0:10.

Cậu đang chuẩn bị tắt đèn ngủ lần nữa, lại mơ hồ nghe được ngoài cửa có tiếng chìa khóa vang lên, còn có tiếng mở cửa.

Đã trễ như vậy, không có khả năng là Lục Kinh trở về chứ? Không phải Lục Kinh thì sẽ là ai đây?

Cậu rón rén xuống giường, lặng lẽ khóa cửa phòng từ bên trong lại, sau đó dán lỗ tai lên cánh cửa nghe động tĩnh trong phòng khách.

Cửa mở lại đóng lại, sau đó trong phòng khách vang lên tiếng bước chân, tiết tấu rơi vào tai Trác Duyên cực kỳ quen thuộc. Cậu nhanh chóng mở cửa, thoáng cái liền nhìn thấy Lục Kinh đang chuẩn bị mở cửa phòng.

“Sao trễ như vậy mà anh lại về?” Trác Duyên rất là kinh hỉ, muốn đi lên ôm lấy Lục Kinh, lại bị Lục Kinh từ chối

“Trên người anh lạnh, em đừng để dính khí lạnh, về chăn nằm trước đi, sao trễ như vậy còn chưa ngủ?” Lục Kinh vào phòng, mở tủ quần áo từ bên trong lấy quần áo ra định đi tắm rửa.

Trác Duyên đứng yên không nhúc nhích: “Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em.”

Lục Kinh nhịn không được nở nụ cười, anh cầm quần áo đi tới trước mặt Trác Duyên, cúi đầu hôn lên môi cậu một cái: “Anh khẩn cấp muốn trở về gặp em, còn em thì sao, vì sao trễ như vậy còn chưa ngủ?”

“Em vừa nằm mơ thấy anh, sau đó tỉnh dậy, phát hiện anh không có ở đây.” Trác Duyên thành thật nói.

Lục Kinh trong nháy mắt cảm thấy một luồng nhiệt lưu rót vào toàn bộ thân thể, cũng không uổng công anh suốt đêm chạy về chỉ vì sớm gặp được Trác Duyên.

**********************

- -----oOo------