Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn

Chương 23




Edit: Điềm Điềm

***********************

Thỏa mãn ăn cơm xong, Vương Thành tranh vào phòng bếp rửa chén, Trác Duyên và Hàn Xương ngồi trên sô pha, Tống Nham thì híp mắt tựa vào sô pha quan sát Lục Kinh.

Quen biết Lục Kinh nhiều năm như vậy, y tự xưng vẫn có chút hiểu rõ Lục Kinh, chẳng qua, đây là lần đầu tiên y phát giác được Lục Kinh khác với trước kia.

“Trác Duyên.” Lục Kinh bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt dừng trên gương mặt sạch sẽ của Trác Duyên, vẻ mặt tuy lãnh đạm, nhưng giọng nói lại nhu hòa một chút: “Điện thoại di động trên bàn học là của cậu, bên trong đã có số điện thoại của tôi, có chuyện gì thì gọi cho tôi, nếu không biết dùng, lát nữa tôi sẽ dạy cậu.”

Phần ý tốt này của Lục Kinh Trác Duyên tiếp nhận: “Cảm ơn.”

Hàn Xương ở một bên hâm mộ nói: “Yến Tử, điện thoại di động nha, tớ cũng chưa từng sờ qua.”

Trác Duyên cười cười: “Lát nữa dẫn cậu đến phòng cho cậu sờ, ha ha.” Cậu sinh ra rất đẹp, nhiều nhất chỉ là mỉm cười với Lục Kinh, nhưng đối mặt với Hàn Xương, cậu lại cười rất vui sướng. Lục Kinh nhìn nụ cười của cậu, thế nhưng cảm thấy có chút cảm giác mất mát khó hiểu.

Lục Kinh hai mươi hai tuổi, nói cho cùng, vẫn là một người trẻ tuổi, mặc dù bề ngoài thâm trầm ổn trọng hơn nữa, nội tâm vẫn có chút chưa trưởng thành, chỉ là bị anh đè nén mà thôi.

Trác Duyên từ vẻ mặt của anh cũng không nhìn ra mảy may, vì thế nói với Lục Kinh: “Tôi còn có một chuyện muốn nói cho anh biết.”

Lục Kinh dùng ánh mắt ý bảo cậu nói.

“Tôi đã nhờ một bạn học giúp tôi học thêm, cho nên buổi chiều và buổi tối tôi đều ở nhà cậu ấy.”

Lục Kinh hiển nhiên không nghĩ tới là chuyện này, suy nghĩ một chút, liền nói: “Ừm, mang theo điện thoại di động, nói cho tôi biết địa chỉ, đến lúc đó tôi đi đón cậu.”

Tống Nham không khỏi nở nụ cười, mập mờ nói: “Tôi nói này Lục Kinh, cậu hoàn toàn coi Tiểu Duyên như trẻ nhỏ rồi, còn nữa, cái chân này của cậu, thuận tiện đi đón sao?”

Lục Kinh không để ý tới y, chỉ nói với Trác Duyên: “Buổi tối tôi đi làm về đón cậu.”

Trác Duyên nhìn gương mặt lạnh lùng của Lục Kinh, nhớ lại mấy lần tiếp xúc với Lục Kinh, phát hiện Lục Kinh chắc là ngoài lạnh trong nóng? Dù sao, Lục Kinh với cậu mà nói, đúng là đã làm hết trách nhiệm.

Nghĩ tới đây, cậu không khỏi lộ ra một nụ cười chân thành với Lục Kinh: “Cám ơn anh Lục.”

Lục Kinh trong nháy mắt thu hồi ánh mắt rơi vào trên mặt cậu, khuôn mặt giống như càng thêm lãnh đạm một chút.

Trác Duyên không để trong lòng đối với sự lãnh đạm của anh, tiếp theo đứng dậy, nói với Lục Kinh và Tống Nham: “Anh Lục, anh Tống, tôi lên lầu lấy sách, lát nữa sẽ đi tìm bạn học.”

Tống Nham gật đầu: “Được, đợi lát nữa anh Tống đưa hai người đi, bên ngoài mặt trời chói chang, quá nắng rồi.”

Kết quả khi Trác Duyên cùng Hàn Xương từ trên lầu mang cặp sách xuống, chỉ thấy Vương Thành đã chỉnh trang chờ xuất phát, Lục Kinh cũng là bộ dáng muốn ra ngoài.

“Tiểu Duyên, Tống tổng tạm thời có việc đi trước, tôi lái xe đưa các cậu đi, vừa lúc Lục tổng cũng muốn trở về công ty.”

Cả Trác Duyên và Hàn Xương đều không phản đối.

Bên trong xe, Vương Thành lái xe, Hàn Xương ngồi ở ghế lái phụ, ghế sau là Lục Kinh và Trác Duyên, bầu không khí hình như có chút nặng nề, Trác Duyên nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến tính toán sau này.

Đất nước đang trong giai đoạn chuyển đổi kinh tế, trong giai đoạn đầu của quá trình chuyển đổi này, đã xuất hiện rất nhiều ngành công nghiệp mới nổi. Mặc dù Trác Duyên có thể trở thành luật sư, nhưng cậu không chỉ muốn làm luật sư.

Công ty Viễn Phương ba mẹ cậu để lại không thể bị phá hủy.

Công ty Viễn Phương ở trước mặt tập đoàn Lục thị hoàn toàn không tính là gì, nhưng nói như thế nào nó cũng là một doanh nghiệp chính quy. Công ty Viễn Phương hoạt động kinh doanh chính là vật liệu xây dựng. Sự phát triển của ngành công nghiệp vật liệu xây dựng rất nhanh, đặc biệt là với sự phát triển nhanh chóng của ngành công nghiệp bất động sản trong những năm gần đây, vật liệu xây dựng cũng đã trở thành cái bánh bao thơm.

Chỉ là, so với vật liệu xây dựng mà nói, Trác Duyên lại có suy nghĩ của mình. Tâm huyết của ba mẹ cậu sẽ không bỏ qua, nhưng mà cậu có thể phát triển sự nghiệp của mình trên cơ sở này, như vậy triển vọng phát triển sự nghiệp nào mới tốt đây?

Sản phẩm công nghệ điện tử tuyệt đối là một, thế nhưng, công ty Kinh Cức của Lục Kinh chính là phát triển sản phẩm điện tử, hơn nữa vài năm sau sẽ trở thành một hắc mã xứng đáng.

Hắc mã có một con là đủ rồi.

Trác Duyên càng thêm thiên về ngành công nghiệp bảo vệ môi trường. Có lẽ hiện nay xã hội còn chưa ý thức được tầm quan trọng của bảo vệ môi trường, nhưng mà qua vài năm nữa, đến lúc đó các-bon thấp, bảo vệ môi trường sẽ trở thành chính sách của quốc gia, đối với cậu mà nói, không thể không nói là một loại cơ hội.

Chỉ là bản thân cậu thiếu kiến thức chuyên nghiệp về bảo vệ môi trường, hơn nữa trong thời gian ngắn cậu cũng không tìm được chuyên gia tham khảo.

“Yến Tử, đến rồi.” Giọng nói của Hàn Xương phía trước kéo Trác Duyên trở về hiện thực, Trác Duyên gật đầu, đưa tay mở cửa xe: “Anh Lục…”

Cậu vốn muốn nói vài lời với Lục Kinh, Vương Thành, nhưng ai biết cửa xe vừa mở ra, Lục Kinh liền nhanh chóng đưa tay kéo cậu trở về. Trác Duyên trong lúc nhất thời tìm không thấy điểm trụ liền ngã nghiêng trên người Lục Kinh, nhất thời, một mùi hương nhàn nhạt dễ ngửi xông vào mũi.

Lục Kinh thấy Trác Duyên không thèm nhìn xung quanh, vẻ mặt hoảng hốt mở cửa xuống xe, lại bỏ qua người đi xe đạp từ phía sau xe, liền nhanh chóng kéo cậu trở về, nhưng không nghĩ tới Trác Duyên lại lập tức ngã trên người mình.

Mùa hè nóng bức ăn mặc đơn giản, hai người gần như có thể hoàn toàn cảm nhận được nhiệt độ truyền đến trên người đối phương. Lục Kinh cúi đầu nhìn Trác Duyên ngã trên ngực mình, tóc ngắn đâm đến mức mình có chút ngứa ngáy.

Ngay cả nơi nắm cổ tay anh cũng tựa như trở nên nóng rực.

Trác Duyên ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Lục Kinh, Lục Kinh có thể rõ ràng đếm ra số lông mi của cậu.

“Xin lỗi, không đụng phải anh chứ?”

Đôi mắt đào hoa của Trác Duyên bởi vì va chạm tựa như có chút sương mù nhưng chỉ thoáng qua.Cậu ngồi thẳng người, hỏi Lục Kinh vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm như cũ.

Lục Kinh gật đầu, giống như có chút không được tự nhiên nói: “Cẩn thận một chút.”

“Yến Tử, cậu không sao chứ?” Hàn Xương đã xuống xe, liền giúp Trác Duyên mở cửa xe bên này, thò tới hỏi cậu.

Trác Duyên cười với hắn, đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm, Hàn Xương đối mặt với loại sắc đẹp tập kích này, không khỏi gãi đầu.

Lục Kinh nhìn qua bên cạnh, liền nhìn thấy nụ cười của cậu, đột nhiên nghĩ đến hình như ở trước mặt mình, Trác Duyên chưa bao giờ cười như vậy.

“Lục tổng?” Vương Thành nhìn thấy ông chủ nhà mình nhìn bóng lưng Trác Duyên và Hàn Xương rời đi, không mở miệng bảo hắn khởi động xe, không khỏi hỏi.

Lục Kinh phục hồi lại tinh thần, nhíu mày, sau đó thư giãn nói: “Đến công ty.”

***********************

- -----oOo------