Trước đó, Yến Giác đều ôn thái độ bán tín bán nghi với Đường Hâm, đặc biệt là khi Đường Hâm nói ra mục đích của mình, trải qua sự đồng cảm cùng thương hại khiến y giảm bớt đề phòng với cậu ta. Nhưng hôm nay được Chung Hàn nhắc nhở khiến Yến Giác mới nhận ra lấy tính cách của Lương Dương tuyệt đối sẽ không phái một tiểu bạch thỏ không hiểu sự đời làm nhiệm vụ. Nếu phỏng đoán này là thật, mặt thật của Đường Hâm chắc chắn đang giấu dưới bóng dáng kẻ yếu để ẩn nấp bên cạnh mình.
Yến Giác muốn kiểm tra nhưng lại sợ tùy tiện hành sự thì sẽ bứt dây động rừng. Cho nên tước mắt chỉ có thể giám sát cẩn thận Đường Hâm, nắm lấy cái đuôi của cậu ta để cậu ta không có cơ hội làm chuyện xấu.
Biệt thự Yến gia chưa kịp lắp máy theo dõi, Đường Hâm cả ngày đều ở trong phòng khiến người của Yến Giác không phát hiện được chuyện gì, chỉ có thể tiếp tục theo dõi, nếu có chuyện gì khác lạ thì nhanh chóng báo cáo.
Nhưng muốn phát hiện được dấu vết gì thật sự không phải là chuyện một sớm một chiều, nếu tất cả những biểu hiện trước đây của Đường Hâm đều là giả thì cậu ta sẽ không dễ dàng để người khác bắt được nhược điểm của mình. Yến Giác không muốn để bất cứ uy hiếp nào ở bên người nhưng cũng không muốn trách lầm người vô tội. Trước khi có kết quả chính xác, y ôm thái độ xa cách với Đường Hâm. Dù sao thì công việc cũng bận, lại phải về nhà chăm sóc Chung Hàn nên không rảnh để ý tới Đường Hâm là chuyện thường.
Sau khi về nước, mỗi ngày Yến Giác đều tan tầm rất đúng giờ, kim đồng hồ vừa mới chỉ tới số 5 thì nhanh chóng sắp xếp đồ đạc chạy về đại trạch.
“Yến Giác, vội không?”
Cửa phòng bị mở ra, Đỗ Minh Nghĩ từ bên ngoài ló đầu vào.
Yến Giác bình tĩnh nhìn cậu, đem văn kiện bỏ vào cặp: “Vội nhưng cũng không vội lắm, chỉ là tớ muốn tan làm.”
“Sớm vậy đã về?” Đỗ Minh Nghị nghiêng người đi vào, đóng cửa lại, tay cầm gì đó ở đằng sau: “Yến tổng từ từ về, xem tớ mang tới cho cậu gì đây?”
Yến Giác hơi giương mắt, không cảm thấy hứng thú lắm: “Cái gì?”
“Là điểm tâm cậu thích ăn!” Đỗ Minh Nghị giơ hộp đồ ăn trong tay lên, xoa eo cười cười.
Điểm tâm này là do khách sạn bên cạnh làm, số lượng có hạn, cung không đủ cầu nên muốn mua phải xếp hàng sớm. Yến Giác rất thích ăn nhưng lười tìm người đi mua.
Y buông áo khoác xuống, không khách sáo lấy một miếng bỏ vào miệng, dựa ra sau vắt chéo chân: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Nói đi, chuyện gì?”
(*) Không có chuyện gì thì không ân cần đến vậy, không gian trá cũng là trộm cắp.
Đỗ Minh Nghị đặt mông ngồi đối diện, rối rắm xoa tay, nhìn trời nhìn đất thở dài, không biết nên nói từ đâu.
Yến Giác chuyên tâm ăn, phủi vụn bánh trên tay: “Cậu không nói thì tớ về đây.”
“Từ từ! Đừng nóng mà. Tớ còn đang bận sắp xếp câu từ đã.” Đỗ Minh Nghị xáu hổ ho khù khụ, kéo kéo cà vạt, miệng mở ra khép lại mấy lần rồi thở dài một hơi: “Cậu nói xem, đồng tính luyến ái là bẩm sinh hay từ đâu mà ra?”
Yến Giác nhấp miếng trà: “Sao tớ biết được?”
Đỗ Minh Nghị sốt ruột nắm tay: “Không phải cậu với Chung Hàn là thế nọ nọ sao. Cậu phải hiểu chứ!”
Yến Giác cười lạnh: “Từ nhỏ tới lớn tớ chỉ thích một mình Chung Hàn, nam nữ khác tớ không có hứng thú, tớ có thể biết cái gì?”
Đỗ Minh Nghị bực bội gãi đầu: “Cậu không hiểu thì tới biết hỏi ai bây giờ?”
Yến Giác bắt lấy trọng điểm, ánh mắt sáng lên, hỏi lại: “Tớ nhớ rõ cậu trước giờ không có hứng thú với chuyện này nhưng sao hôm nay lại tới hỏi tớ? Rốt cuộc là có chuyện gì? Cậu yêu rồi? Là đàn ông? Hay là tên nào mần cậu rồi?”
“Dừng dừng dừng!!!” Đỗ Minh Nghị cuống quýt giơ tay kêu dừng, mặt mày ủ ê đáp: “Không phải tớ, là anh tớ.”
Đỗ gia đại thiếu là nhân vật truyền kỳ gợi lên lòng hiếu kỳ, tâm hồn nhiều chuyện đã phủ bụi lâu năm của Yến Giác, hai mắt y như có thêm một ngọn lửa cháy bùng lên, đến cả điểm tâm cũng không buồn ăn, kích động hỏi lại: “Anh cậu có chuyện gì?”
“Anh tớ….” Đỗ Minh Nghị ngúng nguẩy đầu: “Aiz! Anh tớ…”
“Nói mau”
Yến Giác đột nhiên đập bàn dọa sợ thần kinh yếu đúi của Đỗ Minh Nghị khiến cậu không dám ấp úng nữa mà nói ra hết.
“Gần đây anh tới với một người đàn ông cực kìthân mật. Không có chuyện gì cũng ở cạnh nhau.” Đỗ Minh Nghị nhăn mũi tiếp tục nói: “Người kia nhìn bộ dạng là biết người tâm tư bất lương, không có mục đích tốt, còn hay tặng quà cho anh tớ nữa, đều là thứ chẳng ra gì.”
Drama không được lớn lắm khiến Yến Giác hơi thất vọng nói: “Có thể chỉ là bạn bè thân thiết cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm. Trước kia không phải cậu cũng cùng mấy người kia ra ngoài ăn chơi miết sao? Cậu chơi được, anh cậu chơi lại không cho?”
Lông mày Đỗ Minh Nghị dựng lên: “Sao có thể gộp hai chuyện này lại được? Cái gì mà ăn chơi chứ, đó là xã giao! Anh tớ cũng không phải loại người đó! Tớ thấy anh ta cùng tên kia suốt ngày ở cùng nhau rồi mặc kệ tớ. Tớ nghi là anh ta quên luôn em trai ruột của mình rồi, cả ngày chỉ nhớ thương thứ hồ ly tinh kia!”
Càng nói càng tủi thân, Đỗ Minh Nghị bốc lấy một khối điểm tâm nhét vào trong miệng.
Yến Giác vui vẻ: “Nhưng dù sao đi nữa chẳng phải cậu đã được tự do đúng như mong ước sao? Sao, chẳng lẽ bị ngược riết M luôn rồi?”
“Đệt!” Đỗ Minh Nghị trừng mắt liếc y một cái, lẩm bẩm: “Cậu không hiểu.”
Yến Giác gật đầu: “Đúng rồi, tớ không hiểu. Nhưng tớ có thể nhìn ra không phải anh cậu có vấn đề mà là cậu! Thứ cuồng anh giai!”
Yến Giác nói trúng tim đen khiến Đỗ Minh Nghị cuống quýt phản bác: “Tớ cuồng anh, còn cậu là đồ cuồng ba ba!”
Yến Giác lắc mũi chân, vẻ mặt thong dong đáp: “Ừ đấy, tớ yêu cả ba ba đấy. Thì sao?”
Đỗ Minh Nghị tức xì khói đứng dậy, vỗ mông ngoảnh đít đi: “Kệ cậu.”
Nói xong liền bước nhanh ra ngoài, đi nửa đường lại chạy về, nổi giận gào lên: “Không cho cậu ăn.” Sau đó đem điểm tâm còn lại bỏ vào hộp nghênh ngang xách về.
Yến Giác cười, bất đắc dĩ cười cười, cầm áo khoác cũng đi về.
Vết thương của Chung Hàn đã tốt hơn rất nhiều, gần đây cũng không hay ra ngoài, ngoại trừ chuyện quan trọng buộc phải đi thì hầu như hắn đều ở đại trạch. Ngày thường Yến Giác vừa về tới nhà đều có thể thấy Chung Hàn ở phòng khách chờ y, nhưng hôm nay lại không thấy bóng người đâu cả.
Yến Giác sinh nghi, hỏi người hầu thì mới biết là Sở Du Kỳ tới.
“Sở tiểu thư đến đây từ lúc nào?” Yến Giác hỏi.
Người hầu đáp: “Vừa tới không lâu. Hiện giờ đang ở trong thư phòng đàm chuyện với Hàn gia.”
Yến Giác nhíu mày, khuôn mặt dần đóng băng: “Chỉ hai người bọn họ, cô nam quả nữ ở trong phòng?”
Người hầu kinh hoảng lắc đầu, vội vàng giải thích: “Không không không, không phải đâu Yến thiếu. Bên trong còn có ngài Thẩm nữa.”
Yến Giác hỏi: “Thẩm Xuyên?”
Người hầu gật mạnh: “Đúng vậy.”
Yến Giác sờ sờ cằm, chủ động bưng khay trà trong tay người hầu, cười nói: “Giao cho tôi, tôi giúp cô mang lên.”
Người hầu nào dám từ chối, cảm kích nói cảm ơn rồi bỏ chạy vào phòng bếp như nhìn thấy quỷ.
Yến Giác lên tầng hai, nhìn chằm chằm vào cửa thư phòng, kêu lên: “Hàn gia.”
Cửa phòng mở ra, Thẩm Xuyên đứng ở cửa vội vàng nhận lấy khay trà, khom người hỏi thăm. Yến Giác gật đầu đáp lại, tươi cười thân thiết vào phòng, lễ phép chào Sở Du Kỳ: “Xin chào Sở tiểu thư.”
Vành mắt Sở Du Kỳ hơi ửng hồng, nghiêng đầu che mặt đáp: “Xin chào Yến thiếu.”
Yến Giác không hiểu chuyện gì, nhìn Chung Hàn hỏi: “Có phải tôi quấy rầy mọi người không?”
Chung Hàn cười: “Không có. Bảo bối, tới đây ngồi trên đùi ba ba này.” Nói rồi vỗ đùi mình.
Yến Giác không để ý hắn, xoay người ngồi nghiêm chỉnh ở ghế bên cạnh, không nói lời nào.
Chung Hàn trêu chọc không thành công liền thu tay lại, chuyển hướng tới Sở Du Kỳ, hòa nhã nói: “Sở tiểu thư, mời cô tiếp tục.”
Sở Du Kỳ nhắm hai mắt, hai hàng lệ vô thanh vô tức chảy xuống, lúc mở mắt ra để lộ sự quyết tuyệt tàn nhẫn: “Hàn gia, tôi không đợi được nữa. Tôi chịu đủ tra tấn lắm rồi, Lương Dương một ngày chưa chết tôi liền một ngày ăn không ngon ngủ không yên.”
Cô như hạ quyết tâm, từ trong túi xách lấy ra một phong thư, tay run rẩy đem đống ảnh chụp ra, thanh âm ẩn nhẫn phát run: “Đây là ảnh chụp lén gã gửi cho tôi. Tôi chỉ có thể đem một phần tới.”
Một chồng ảnh chụp để lẫn trên bàn, không ai muốn nhìn kỹ. Trên đó đều là hình ảnh bất nhã, tuy có trải qua xử lý nhưng trọng tâm bức ảnh chính là Sở Du Kỳ.
Yến Giác quay đầu đi, tầm mắt chuyển sang nhìn chân bàn.
Y không ngờ rằng Sở Du Kỳ và Lương Dương lại có quan hệ như vậy nhưng sự thật đôi khi không giống như mình tưởng tượng. Y rốt cuộc cũng hiểu tại sao chị của Lương Dương, Sở Du Kỳ lại lựa chọn hợp tác cùng Chung Hàn, loại sỉ nhục này đối với một nữ cường như Sở Du Kỳ đúng thật là hủy hoại cả cuộc đời.
Yến Giác thầm mắng Lương Dương là tên súc sinh đốn mạt.
Sở Du Kỳ hít sâu một hơi, vén mấy sợi tóc trên trán rồi nói: “Gã không ngừng quấy rầy tôi bằng những bức hình nặc danh này. Nếu những tấm hình này bị lộ ra ngoài thì cả đời này tôi không thể tiếp tục ở trong giới giải trí nữa.”
Chung Hàn trầm tư một lúc lâu, bình tĩnh mở miệng: “Bên truyền thông tôi có thể áp chế. Vấn đề này Sở tiểu thư không cần lo lắng. Cô đã điều tra người đưa thư chưa?”
Sở Du Kỳ đáp: “Lương Dương không ngu, ăn hành nhiều vậy não cũng có chút nếp nhăn. Người đưa thư đều là người vô gia cư lang thang, từ chuyển tiền tới chỉ huy đều thông qua Internet, không biết cố chủ là ai, bọn họ cũng không quan tâm.”
*Cố chủ: Khách hàng, người chủ tin hay người phía sau
Việc Sở Du Kỳ hối hận nhất bây giờ chính là thời niên thiếu chỉ vì cái lợi trước mắt mà leo lên thuyền Lương Thất nhận làm cha nuôi mới khiến nhiều năm bị Lương Dương hãm hãi, bị nụ cười giả dối của tên khốn này dụ dỗ nên bây giờ không thể nào thoát khỏi quá khứ được.
“Hàn gia, lúc trước điều kiện hợp tác của chúng ta chính là khiến Lương Dương chết không chỗ chôn.” Sở Du Kỳ quật cường ngẩng đầu để không cho nước mắt rơi xuống nữa: “Hiện tại, việc cần làm là giết chết kẻ điên này, nếu không tôi sẽ phát điên mất.”
Chung Hàn tất nhiên muốn Lương Dương mau chết, người của hắn đều đang lùng sục hành tung của Lương Dương, có lẽ nhờ cửu tử nhất sinh khiến đầu óc Lương Dương linh hoạt lên không ít, luôn có thể né khỏi sự truy bắt, không cách nào nắm được chính xác tung tích của gã.
“Chúng ta cần tạo ra một tình huống dẫn xà xuất động.” Đầu ngón tay Chung Hàn gõ lên tay vịn.
Sở Du Kỳ đồng ý nói: “Lương Dương là tên biến thái, trong lòng gã nhất định đã nhận định tôi là đồ của gã. Phàm là đồ của gã thì gã sẽ không cho phép người khác chạm vào, nhất là anh – Hàn gia. Địa bàn của gã bị anh lấy, nếu cả tôi cũng thuộc sở hữu của anh chắc chắn sẽ khiến gã điên lên. Đây chính là nguyên nhân gã uy hiếp tôi, gã yêu tôi, đồng thời cho rằng Sở Du Kỳ tôi cũng cam tâm tình nguyện nằm dưới thân gã.”
Sở Du Kỳ cười nhạo nói: “Tôi quá hiểu Lương Dương, gã đang chờ thời cơ để trả thù, để có thể giết anh và mang tôi đi. Gã sẽ không để yên cho tôi tiến vào cửa nhà Chung gia đâu, sẽ không cam tâm để chúng ta sống tốt hơn gã. Chắc chắn gã sẽ làm gì đó. Cho nên chúng ta cần chủ động cho gã một cơ hội.”
Chung Hàn mặt vô biểu tình nói: “Ý Sở tiểu thư là?”
Sở Du Kỳ kiên định nhìn vào mắt Chung Hàn: “Chúng ta kết hôn đi.”
“Loảng xoảng.”
Ly trà trong tay Yến Giác rơi xuống đất tan thành từng mảnh.