Nói làm là làm.
Phong cách làm việc của Yến Giác như sấm rền gió cuốn, cả buổi chiều ngâm mình ở trong phòng bếp học nghệ. Đường Hâm nói một câu y liền làm theo, từng bước đâu ra đấy để chuẩn bị kỹ càng trước khi vào việc chính.
Đây không phải là lần đầu tiên y nấu ăn. Năm đó lúc còn đang ở nước ngoài học tập, ngày qua ngày đều phải đi ăn cơm ngoài khiến y cùng Đỗ Minh Nghị không thể không tự mình động thủ. Nhưng hai thiếu gia từ nhỏ đã mười ngón không dính bụi trần thì khả năng có thể làm nên trò là chuyện cực kỳ hi hữu, vài lần thử đều thất bại thảm hại nên cuối cùng lại phải cầm điện thoại gọi đồ ăn.
Lần này rõ ràng tình huống tốt hơn rất nhiều, không có Đỗ Minh Nghị quấy rối, Yến Giác dưới sự chỉ đạo của Đường Hâm đã có thể làm đâu ra đấy.
“Yến thiếu, chờ một chút.”
Yến Giác đang xắt rau, nghiêng đầu mặt dò hỏi nhìn Đường Hâm.
Đường Hâm mở tủ ra lấy chiếc tạp dề màu hồng phấn, ngượng ngùng đưa qua: “Yến thiếu, đeo tạp dề để không bị dây bẩn tới quần áo.:
Yến Giác ghét bỏ nhìn tạp dề, thận trọng cân nhắc một phen, mở miệng: “Không có màu khác sao?”
Đường Hâm lắc đầu: “Trong nhà chỉ có một cái mới. Đây là do siêu thị khuyến mãi tặng nên không thể tùy ý chọn.”
Yến Giác cực kỳ không tình nguyện gật đầu, miễn cưỡng nói: “Vậy thôi mặc cái này đi.”
Đường Hâm tiến lên một bước: “Yến thiếu, để tôi giúp anh mặc vào.”
Tạp dề màu hồng phấn mặc ở trên người Yến Giác lại không chút cảm giác nữ tính nào, ngược lại còn tỏa ra cỗ khí chất men lỳ. Thân thể thon dài tắm mình dưới ánh sáng mặt trời, sợi tóc mềm mại như biến thành màu nâu nhạt, ngũ quan tuấn tú dần trở nên dịu dàng.
Y đứng cầm dao với tư thế tiêu chuẩn, ngón tay nhẹ nhàng chậm rãi đưa dao theo tiết tấu, hành lá dưới đôi bàn tay y dần được cắt thành những đoạn ngắn đều nhau.
Bất tri bất giác, Đường Hâm ngây người chăm chú nhìn Yến Giác, lặng yên không di chuyển.
“Đường Hâm? Đường Hâm!” Yến Giác vươn tay trước mặt cậu ta quơ quơ gọi hồn: “Tiếp theo nên làm gì?”
“… À! Ninh xương, nấu nước trước đã.” Đường Hâm đè ngực như đang ngăn cản thứ gì đó không trào ra khỏi lồng ngực.
Yến Giác hơi mỉm cười, khách sáo nói cảm ơn. Đường Hâm cúi đầu, e thẹn sờ sờ vành tai đang nóng lên.
“Đúng rồi.” Yến Giác một bên quấy nước một bên hỏi: “Cậu đã nghĩ về cuộc sống sau này chưa?”
Yến Giác nhìn biểu tình kinh ngạc của Đường Hâm rồi giải thích: “Ý của tôi là ở đây cậu có thể không cần lo lắng chuyện của cha cậu cũng như không bị ngài Lương gì đó không chế nữa. Nếu cần tôi có thể giúp cậu tìm một công việc ổn định, một nơi ở an toàn…”
“Yến thiếu, có phải tôi đã làm sai chuyện gì không?” Đường Hâm ngắt lời của Yến Giác, đôi mắt hồng hồng: “Nếu có, mong anh nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ sửa. Chỉ là đừng đuổi tôi đi, được không?”
Yến Giác bất đắc dĩ giải thích: “Không, cậu hình như hiểu lầm ý của tôi rồi. Tôi hy vọng cậu có thể sống cuộc sống tự do, vô ưu vô lo. Hiện giờ, khách hàng của cậu mất tích không rõ, người cha đòi nợ lại ở xa, vừa đúng lúc có thể bắt đầu cuộc sống mới.”
Cho dù tận tình khuyên bảo tới mức nào, Đường Hâm vẫn nhận định là Yến Giác muốn đuổi cậu ta đi, bả vai thương tâm sụp xuống, cắn môi không nói lời nào. Yến Giác không cách nào nói tiếp, lúc đối mặt với một Đường Hâm mẫn cảm có ảo giác giống như đang nói chuyện với thiếu nữ vậy, nói nặng không được mà nói nhẹ cũng không xong, chỉ có thể thỏa hiệp: “Không có việc gì, trước khi cậu có thể thích ứng ở đây thì cậu cứ ở đây, dù sao ở đây phòng trống rất nhiều.”
Đường Hâm nghe vậy ngẩng đầu, đôi mắt hàm chứa nước mắt nhìn Yến Giác: “Yến thiếu sẽ không đuổi tôi đi chứ?”
Yến Giác bị nhìn tới giật mình, không thể không gật đầu: “Ừ, cậu muốn ở bao lâu cũng được.”
Đường Hâm lúc này mới từ buồn chuyển vui, luôn miệng nói cảm ơn.
Đề tài này cứ vậy bị dừng lại, Yến Giác biết không có kết quả nên không tiếp tục phân tâm nữa, hết sức chuyên chú hầm canh.
Hầm canh cần kha khá thời gian nên sau khi bỏ tất cả nguyên liệu vào nồi rồi Yến Giác cởi tạp dề ra, đặt đồng hồ canh thời gian, xoa eo đi vào phòng khách nghỉ ngơi.
Tiểu biệt thắng tân hoan, dù cơ thể của Yến Giác khá tốt nhưng trải qua một đêm nồng nhiệt như vậy khiến Yến Giác vẫn cảm thấy không ổn, y nằm trên sô pha, nhắm hai mắt nghỉ ngơi. Không lâu sau, tiếng hít thở dần dần bình ổn.
Một lát sau, cửa phòng khách bị mở ra, Đường Hâm vốn dĩ đã về phòng nghỉ ngơi lại đi ra.
Cậu ta bước đi nhẹ nhàng tới gần Yến Giác đang ngủ say, cánh tay hơi run lên, cây dao giấu trong cổ áo hơi lộ ra. Bàn tay cậu ta vừa lật, dao nhỏ bay lên, lưỡi dao xoay vòng phản chiếu một đôi mắt tối tăm, mặt bên kia lại là nụ cười trào phúng.
Đường Hâm thuần thục bắt lấy chuôi dao, chậm rãi ngồi xuống. Cậu ta che giấu hơi thở rất tốt, liếc qua liền biết là người đã được huấn luyện đặc thù. Lưỡi dao ở không trung cắt vài đường rồi nhẹ nhàng dừng trên người Yến Giác.
Tóc mái rũ xuống che giấu đi đôi mắt của cậu ta, mũi dao sắc bén di chuyển từ dưới bụng Yến Giác lên trên, lướt qua ngực rồi dừng lại trên cổ lộ ra phần thịt đầy dấu hôn.
Trên cổ đặc biệt nhiều dấu hôn, nhìn qua là có thể tưởng tượng cảnh trên giường tối qua kịch liệt tới mức nào, cũng giống như người nào đó cố ý để nhắc nhở người khác tốt nhất đừng chạm vào đồ không phải của mình. Con ngươi Đường Hâm co rụt lại, vũ khí sắc nhọn vung lên, mũi đao dừng trên động mạch cổ Yến Giác.
Xúc cảm lạnh băng khiến Yến Giác đang ngủ nhăn mày.
Đường Hâm nhếch miệng, dừng động tác lại, nhìn đồng hồ rồi ngón tay giật lại thu hồi dao, miệng lại điều chỉnh nụ cười ngượng ngùng, thiện lương quen thuộc, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Yến Giác.
“Yến thiếu, tỉnh tỉnh. Yến thiếu…”
Lông mi Yến Giác run run, mí mắt chậm rãi mở ra, vẻ mặt y mông lung hỏi: “Canh nấu xong rồi sao?”
Đường Hâm nhẹ giọng đáp: “Yến thiếu, xong rồi.”
Vừa dứt lời, đồng hồ đếm ngược vang lên.
Yến Giác ngồi bật dậy, sốt ruột chạy vào tắt bếp, Đường Hâm đi theo rồi lấy đồ đựng.
Yến Giác nếm thử, mùi vị không hề kém của Sở Du Kỳ chút nào. Lúc này y mới hài lòng múc canh vào hộp rồi cẩn thận đậy nắp.
Đường Hâm nhìn động tác của y rồi hỏi: “Yến thiếu, tối nay anh có trở về ăn cơm không?”
“Không, cậu không cần chờ tôi.” Yến Giác lấy canh rồi để vào trong túi, lấy áo khoác rồi vội đi ra cửa.
Đường Hâm đi theo sau: “Bây giờ anh đi rồi?”
Yến Giác ‘Ừ’ một tình, tâm tình sung sướng đáp lại: “Người bạn kia còn đang đợi tôi. Cảm ơn cậu, Đường Hâm.”
Đường Hâm thẹn thùng đáp: “Yến thiếu quá khách sáo rồi. Đi đường cẩn thận.”
Yến Giác gật đầu, hấp tấp ra cửa.
Lên xe, y để túi lên ghế phụ rồi chạm nhẹ lên cổ không hiểu sao lại cảm thấy lành lạnh, y cau mày.
Lúc y tới đại trạch Chung gia thì trời đã xẩm tối.
Yến Giác mang vẻ mặt sáng láng trình canh hầm tới trước mặt Chung Hàn như đang hiến bảo vật, hai mắt y lấp lánh chờ mong.
Chung Hàn múc một muỗng canh đưa lên miệng từ từ thưởng thức.
“Thế nào? Thế nào? Ngon không?” Yến Giác gấp tới mức hai mắt phát hỏa, ngón tay nắm chặt.
Chung Hàn nhướn mày, muốn nói lại thôi rồi lại uống thêm một ngụm.
Trong lòng Yến Giác thấp thỏm, đứng ngồi không yên, vẻ mặt trông mong đối phương khen ngợi.
Chung Hàn cố ý làm màu chốc lát, cong ngón tay búng mũi Yến Giác, cười nói: “Quả là mỹ vị nhân gian.”
Trong khoảnh khắc, trong lòng Yến Giác như vô số pháo hoa đang nổ ầm ầm. Yến Giác ra vẻ ho khù khụ: “Nào có khoa trương như vậy.”
Tuy nói là thế nhưng khóe miệng vẫn kéo cao tới mang tai, không cách nào ngừng được.
“Không phải, là thật sự rất ngon.” Vì để chứng minh bản thân không hề phóng đại, Chung Hàn vứt hình tượng sang một bên rồi cầm cà mên bưng lên uống mấy hớp to.
Trong lòng Yến Giác vui như nở hoa, cầm khăn giấy ôn nhu lau khóe miệng Chung Hàn: “Uống từ từ thôi. Nếu như anh thích thì em sẽ thường xuyên làm cho anh uống.”
Chung Hàn thuận thế cầm tay y xoay qua xoay lại, cười vô sỉ nói: “Theo như phim truyền hình thì đây là lần đầu tiên Yến thiếu xuống bếp, trên tay chắc chắn sẽ bị thương. Sau đó trong lúc vô ý bị tôi nhìn thấy, lòng đau như cắt, rồi dùng môi hôn hôn vết thương của em.”
Yến Giác rũ mí mắt, không lưu tình rút tay lại: “Thật xin lỗi đã khiến Hàn gia thất vọng rồi. Em trời sinh tay nghề tốt, không giống như vai chính máu chó như vậy. Bất qua, nếu anh muốn liếm, em miễn cưỡng cho phép.”
Sau đó, y nâng cầm ưu nhã đưa tay qua, bộ dáng bố thí cho hắn liếm.
Chung Hàn nắm lấy để bên miệng cắn, giọng khàn khàn nói: “Bảo bối, đừng nhìn tôi như vậy.”
“Vì sao?” Yến Giác bị cắn đến run, da đầu tê dại.
Chung Hàn ngựa quen đường cũ đem người ôm lên đùi, mặt đối mặt nhìn: “Sẽ khiến tôi không nhịn được ăn luôn cả người.”
Yến Giác cười, chủ động vòng lấy cổ Chung Hàn, đôi môi mọng nước mấp máy: “Mời người tới thưởng thức.”
Chung Hàn không khách khí ngậm lấy bờ môi của y, dùng đầu lưỡi miêu tả hình dáng, chạm nhẹ một chốc rồi tách ra, không tiến sâu thêm nữa.
Yến Giác hôn chưa đã, cọ cọ trán Chung Hàn. Hắn vuốt ve sau lưng y, môi chạm lên mặt Yến Giác,
“Ai dạy em nấu canh? Đường Hâm?”
Vấn đề này thực sự hơi phá hỏng không khí nhưng Yến Giác vẫn nhẫn nại gật đầu: “Đúng vậy, là Đường Hâm.”
Chung Hàn nheo mắt lại, biểu tình phức tạp, thấp giọng hỏi: “Em đã điều tra bối cảnh cậu ta chưa?”
Yến Giác dừng động tác lại, đôi mắt nửa mở nửa khép, cụng trán hắn: “Rồi. Lúc trước là người của Lương Dương, hiện giờ không phải là chuyện lớn.”
Chung Hàn cọ chóp mũi y: “Không có vấn đề không có nghĩa là mất cảnh giác. Hiểu chứ?”
Yến Giác ngoan ngoãn đáp ứng: “Ừ, em sẽ chú ý.”
Chung Hàn nói: “Có đôi khi chú ý cũng chưa chắc nhìn ra được, bất kể là có chút dị thường nào lập tức tìm người xử lý.’
Yến Giác chớp chớp mắt: “Hàn gia yên tâm.”
“Thật ngoan.” Chung Hàn xoa mông Yến Giác: “Ngẩng đầu, hôn ba ba nào.”
“Vâng, ba ba…” Yến Giác nhắm hai mắt, chủ động dâng bản thân.