Hứa Bác Diễn dần bình tĩnh lại, gãi mũi một cái: “Triều Vũ, anh rất vui. Những chuyện khác em đừng nghĩ nhiều, chú ý chăm sóc mình thật tốt, đã nghe chưa?” anh biết trong lòng cô đang lo lắng.”Sau này chờ con mình lớn, em muốn đi đâu làm tình nguyện anh cũng sẽ không cản em.”
“Ừ. Em cúp máy trước, anh cũng đừng mừng vội, chờ ngày mai em đi khám về rồi nói tiếp.” Ngay cả bản thân cô cũng không chắc lắm.
“Được.” Hứa Bác Diễn có vẻ khá hài lòng. Anh đứng ở đó, khóe miệng không cầm được ý cười.
Đúng vậy, anh rất chờ mong đứa con này. Từ khi hai người về chung một nhà thì anh rất hay nghĩ tới chuyện đó.
Một ngôi nhà có anh và cô, còn có một đứa trẻ.
Mẹ à, mẹ có thấy không?
Phía sau đứng cách đó ba mét. Đại Hùng và Từ Dật quay sang nhìn nhau.
Đại Hùng: “Lão đại bị làm sao thế? Cậu nhìn xem anh ấy đang cười trộm một mình kìa, tôi không hoa mắt nhìn nhầm đấy chứ.”
Từ Dật: “Xem ra có chuyện tốt rồi.”
Đại Hùng: “Chẳng lẽ Triều Vũ sắp về rồi?”
Từ Dật: “Có thể đấy. Mấy ngày trước mặt anh ấy đen như đít nồi, giờ lại cười như gió xuân phơi phới, nhất định là có chuyện tốt rồi.”
Đại Hùng: “Vậy chúng ta còn cần viết báo cáo không?”
Từ Dật: “Nếu không cậu đi hỏi thử đi.”
Đại Hùng: “… đểu vừa thôi.”
Hứa Bác Diễn quay về văn phòng, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì. Một lúc lâu sau, anh mới dần bình tĩnh lại, không khỏi cười trộm một tiếng, không ngờ cũng có ngày anh ngẩn ngơ thế này. Anh bật máy tính lên, bắt đầu tìm vé máy bay tới nước A, chuyến bay gần nhất cũng phải một hai ngày tới. Anh tranh thủ thời gian đứng dậy lên lầu tìm lãnh đạo xin phép nghỉ.
Chu cục trưởng nghe anh nói xong, bàn tay vừa nâng chén trà lên lại đặt xuống.”Cháu nói là, cháu muốn tới nước A đón vợ về?”
Anh nhe răng cười một tiếng, “Đúng thế.”
Chu cục trưởng suy tư, “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Hứa Bác Diễn tất nhiên sẽ không để lộ chuyện Triều Vũ “Mang thai”.”Cô ấy không quen được môi trường sống bên ấy, cơ thể khó chịu.”
Chu cục trưởng gật đầu, những chuyện thế này cũng là thường gặp.”Vậy có cần cháu phải qua đón cô ấy không? Cô ấy cũng đâu phải trẻ con.”
Hứa Bác Diễn gãi mũi một cái, “Rất cần ạ.”
Chu cục trưởng cười lắc đầu, “Được rồi, chuyện này chú đồng ý. Xem ra chú sắp được uống rượu mừng rồi.”
Hứa Bác Diễn thuận thế nói ra: “Đến lúc đó còn phải nhờ chú làm chủ hôn cho hai chúng cháu.”
“Ha ha, được được được.”
***
Đêm ấy, Hứa Bác Diễn mất ngủ, anh cứ như kẻ ngốc, một mình ngồi trong phỏng trẻ con. Căn phòng này đang trống hoác, chẳng có gì cả. Lúc trước khi trang trí nội thất, mợ đã nói với anh, phòng của con thì sẽ để anh và Triều Vũ tự trang trí.
Anh ngẫm lại, chờ hai người quay về, bọn họ sẽ đi mua một cái nôi, còn mua thêm chiếc xe đẩy, còn có tủ quần áo cho trẻ con nữa.
Anh hy vọng đứa trẻ này sẽ là con gái, hoạt bát đáng yêu giống như cô.
Khi mặt trời dần dần lên cao, Hứa Bác Diễn tinh thần phấn chấn đi rửa mặt, cả buổi sáng hôm ấy anh đều chờ tin của cô. Mặt ngoài thì có vẻ bình thường, kỳ thật trong lòng đã bay tới tận nước A từ bao giờ.
Điều kiện vật chất ở bệnh viện trong trấn thiếu thốn. Triều Vũ làm xét nghiệm kiểm tra, vị nữ bác sĩ khoa sản khám cho cô cũng có quen biết với bác sĩ Chu .”Cô đừng lo lắng quá.”
Triều Vũ cũng không nói thẳng chuyện mình mang thai, chỉ nói là kinh nguyệt chậm vài ngày.
Sau một vài xét nghiệm, nữ bác sĩ nói với cô, “Chắc vì cô vẫn chưa quen với cuộc sống nơi đây, nên cơ thể mệt mỏi.”
Triều Vũ kinh ngạc nhìn cô, “Có phải tôi… mang thai?”
Nữ bác sĩ nở nụ cười: “Đừng lo qu, cô không mang thai. Gần đây vì cô quá mệt mỏi, nên nội tiết mất cân đối. Tôi sẽ kê cho cô mấy liều thuốc, cố gắng uống vài ngày là đỡ thôi.”
Lời bác sĩ vừa nói khiến Triều Vũ choáng váng, vẻ mặt cô có chút hoảng hốt, một lúc sau mới thốt được nên lời, giọng buồn buồn: “Hóa ra là như thế.”
“Đúng vậy. Chuyện này cũng thường xuyên xảy ra thôi, cô đừng lo lắng quá.”
Triều Vũ từ từ đứng dậy: “Cám ơn bác sĩ.”
“Đừng khách sáo, nếu không khỏe thì cứ tới tìm tôi.”
Triều Vũ đi ra, Mạc Hạm đang đứng bên ngoài chờ cô.”Bác sĩ nói thế nào? Đứa bé vẫn khỏe chứ?”
Sắc mặt Triều Vũ còn khó coi hơn cả lúc khóc, “Mạc Hạm, em không có thai.” Làm sao bây giờ? Cô đã làm to chuyện rồi.
Mạc Hạm sững sờ, lập tức phản ứng lại.”Vậy cũng tốt, em cũng yên tâm làm việc. Qua năm nay, về nước rồi hãy có thai.”
Triều Vũ chỉ có thể gật đầu. Thế nhưng trong lòng cô đột nhiên cảm thấy mất mát, hóa ra cô cũng muốn có con đến thế. Cô phải nói với anh thế nào đây? Anh vui mừng thế nào cô là người biết rõ nhất.
Mạc Hạm an ủi cô: “Em cứ nói thẳng với anh ấy đi, không sao đâu.”
Hôm qua còn hy vọng bao nhiêu, thì giờ phút này cô lại càng thất vọng bấy nhiêu.
Triều Vũ một mình ngồi trên chiếc ghế cũ nát. Nhìn ra bãi đất trống xa xa, bọn trẻ đang đùa vui bên nhau, tiếng cười đùa ầm ĩ vang tận trời cao. Từng khuôn mặt tươi cười, khiến cô lại tưởng tượng đến con của cô và anh.
Ngay trong lúc đang suy tư, một cô bé da đen tầm bảy tám tuổi chạy tới bên cạnh cô.”Cô giáo, sao cô lại ngồi đây một mình ạ?”
“Cô đang nghĩ về một vài chuyện.”
“Cô đang nhớ người thân ở nhà ạ?” Cô bé này tên là Misha, trước đây bé bị nhiễm virus, sau khi được bác sĩ người Trung Quốc cứu chữa, thì cô bé rất thân thiện với những người Trung Quốc tới đây.
Triều Vũ cười cười, “Lần trước cô dạy các em một bài hát, còn nhớ lời không?”
“Nhớ ạ.” Misha cất tiếng hát , “Một đóa hoa nhài mới đẹp làm sao, tỏa hương mỹ lệ khắp trên cành…” [1]
[1] Lời bài hát ‘ Hoa Nhài’ – 茉莉花
Khó lắm người ta mới nhận ra , đây là giai điệu của bài ‘Hoa Nhài’.
Triều Vũ cùng đám trẻ chơi một lúc rồi đứng dậy về phòng. Cô bấm số của Hứa Bác Diễn, gần như là chỉ mấy giây sau, bên kia đã có người nhấc máy.
Cô hiểu anh đã lo lắng thế nào, khát vọng cỡ nào. Thế nhưng cô lại khiến anh phải thất vọng rồi.
“Tiểu Vũ ——” anh đọc tên cô, dường như còn cả sự kích động xen lẫn trong đó.
Triều Vũ cố gắng khiến giọng mình vẫn như thế, cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, “Bác Diễn, để anh phải thất vọng rồi, em không mang thai.” Một tay khác đang nắm thật chặt, móng tay cũng bấm cả vào thịt .
Hứa Bác Diễn im lặng một giây rồi cười nói: “Cơ thể có chỗ nào không thoải mái sao? Bác sĩ nói có vấn đề gì không?”
“Không có vấn đề gì lớn, chỉ là nội tiết mất cân đối thôi.” Cô ỉu xìu nói.
“Không sao là tốt rồi.” Lúc này Hứa Bác Diễn đang ngồi một mình trong văn phòng, loáng thoáng anh nghe được tiếng cô thở dài.”Không vui sao?”
Triều Vũ không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng hít thở khẩn trương của mình.
“Anh đặt vé máy bay rồi.”
“Không, anh đừng đến.” Cô vừa xấu hổ lại vừa giận, giờ cô không có mặt mũi nào để gặp anh.”Em không sao . Anh yên tâm, một năm tới, em nhất định sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình ở đây.”
Hứa Bác Diễn cười nói: “Được, anh xem biểu hiện của em đấy.”
Triều Vũ trầm giọng nói: “Thật xin lỗi, đã để anh phải thất vọng rồi.”
“Đồ ngốc.” anh biết giờ cô đang buồn cỡ nào, “Khóc à?”
“Không phải.” Cô lau nước mắt nơi khóe mắt.
“Haiz, chờ sau này con được sinh ra, anh nhất định sẽ cho nó một trận, ai bảo nó lại trêu đùa chúng ta.”
“Không được.”
“Làm cho vợ anh khóc, không đánh sao?”
Triều Vũ sụt sịt mũi, “Không được đánh.”
“Được, không đánh thì không đánh.”
Một vài chuyện nhỏ xen ngang nên tâm trạng Triều Vũ cũng khá hơn nhiều, cô xoa xoa đôi mắt đỏ rực, “Buổi chiều còn có lớp, em phải đi chuẩn bị trước đây .”
Hứa Bác Diễn ừm một tiếng, “Thuốc bác sĩ kê nhớ phải uống đúng giờ đấy.”
“Em biết mà , Hứa tiên sinh.”
Nghe giọng cô, Hứa Bác Diễn cũng thoáng yên tâm hơn. Anh đứng dậy đi vài vòng quanh phòng, mới dần bình tĩnh trở lại.
Sau này sinh con, anh nhất định phải cho nó một trận, chưa ra đời đã biết chọc ghẹo ba mẹ nó rồi .
***
Chuyện mang thai hụt qua đi, Triều Vũ toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc của mình, chớp mắt một cái đã sang năm mới rồi.
Còn hai ngày nữa là đến tết, mẹ Triều đã chuẩn bị đầy đủ đồ tết, những nhà khác đều là náo nhiệt ồn ào, năm nay nhà họ Triều lại vắng vẻ hơn hẳn, bà không khỏi lải nhải nói không ngừng .
“Tiểu Vũ đi Châu Phi tôi không nói, nhưng tại sao Triều Huy được nghỉ đông cũng không thấy bóng dáng đâu cả?”
Ba Triều uống trà, tùy tiện ứng phó một câu: “Nó bận bịu, dù không lên lớp, trong tay cũng có những dự án khác.”
Mẹ Triều: “Nhưng chẳng lẽ ngày nào cũng bận. Mấy hôm trước chẳng phải nó nói sẽ tới thành phố S sao? Ông nói xem nó tới đó làm gì?”
Triều Ba: “Chắc.. là đi chơi.”
Mẹ Triều suýt chút vừa đã ném luôn mấy quả ớt trên tay vào mặt ông, “Tôi lại nghe nói nó qua đó đi gặp mẹ Trần Niệm .”
Triều Ba: “Ờ.”
Mẹ Triều tức giận đập bàn: “Ông có đang nghe tôi nói chuyện không đấy”
Ba Triều vội vàng ngồi thẳng người dậy: “Đang nghe mà, bà cứ tiếp tục.”
Mẹ Triều thở dài một hơi: “Tôi cũng mặc kệ. Ông gọi điện hỏi thằng bé đi, xem năm nay Triều Huy có về nhà ăn tết không?”
Triều Ba: “Thằng bé đã lớn rồi, cũng có dự định riêng của mình, bà cũng đừng vội. Thằng bé nhất định sẽ về .”
Mẹ Triều buồn rầu, “Thật sự là nuôi hai đứa nó lớn từng này tuổi rồi, nhưng chẳng đứa nào khiến tôi bớt lo cả.”
Vừa nói xong, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng chuông.
Ba Triều cười ha hả: “Con trai bà về rồi đấy.”
Mẹ Triều lập tức cười tươi, “Để tôi ra xem sao.”
Vừa mở cửa, Hứa Bác Diễn đang cầm túi quà đứng bên ngoài.
“Bác Diễn ——” mẹ Triều vô cùng mừng rỡ, còn vui vẻ hơn cả gặp con trai.”Mau vào đi con, hôm nay tiết trời cũng âm bảy tám độ, lạnh lắm đấy.”
“Vâng ạ.” Hứa Bác Diễn đi vào.
Mẹ Triều vội vàng gọi: “Lão triều, ông mau đi pha bình trà nóng đi.”
“Mẹ, không cần phiền thế đâu.” Hồi tết nguyên đán, Hứa Bác Diễn đã thành khẩn khai báo với ba Triều mẹ Triều sự thật, anh và Triều Vũ đã đi đăng ký kết hôn .
Lúc ấy mẹ Triều chỉ hận không thể bay sang Châu Phi lôi Triều Vũ về đánh một trận nhừ đòn, cũng may Hứa Bác Diễn khuyên nhủ hai vị tiền bối . Chỉ là món nợ này mẹ Triều đã ghi sổ cẩn thận rồi.
Ba Triều nhiệt tình rót cho con rể một chén trà xanh.”Cuối năm rồi, công việc có
bận không con?” “Cũng rảnh rang hơn rồi ạ, ba mẹ, năm nay đêm ba mươi con sẽ ở bên nhà họ Tịch, mùng một sẽ về nhà ạ.”
Mẹ Triều cười: “Không sao đâu. Mọi người định làm cơm ngày ba mươi à?”
Hứa Bác Diễn gật đầu một cái.
“Sang năm cũng được, khi Tiểu Vũ về rồi, đến lúc đó đêm ba mươi hai nhà chúng ta sẽ tụ họp, mẹ sẽ đích thân xuống bếp.”
“Tiểu Vũ gần đây rất khỏe, bên đó cũng tổ chức tiệc mừng năm mới.”
“Con bé nhất định sẽ vui đến tít mù thôi.”
Hứa Bác Diễn nâng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ, nghĩ đến tối hôm qua người nào đó lải nhải bên điện thoại, cô nói cô rất nhớ anh .
Hứa Bác Diễn ở lại nhà họ Triều ăn bữa tối, sau bữa ăn, ba Triều mẹ Triều tiễn anh xuống tận dưới nhà.
Mẹ Triều dặn dò: “Trời mưa đường trượt, con lái xe chậm một chút.”
“Ba mẹ, hai người mau lên nhà đi. Mùng một con lại qua.”
Ba Triều mẹ Triều nhìn theo bóng xe anh ra khỏi khu chung cư.
Mẹ Triều cảm thán: “Thật tốt, cuối cùng tôi cũng thấy nhẹ lòng với Tịch Khê .”
Ba Triều nhíu mày, “Sau này bà đừng nhắc tới chuyện đó nữa, nhất là trước mặt lũ trẻ.”
Lúc hai người đi lên liền gặp hàng xóm, là đồng nghiệp cùng trường của ba Triều.
“Thầy Triều, vừa rồi thầy tiễn ai về thế? Người yêu của Tiểu Vũ đấy à?”
“Con rể tôi.” Ba Triều giới thiệu đầy kiêu ngạo.
“Tiểu Vũ kết hôn lúc nào thế?”
“Hai đứa nó mới đăng ký thôi, thời gian gấp rút, đợi con bé từ Châu Phi về mới tổ chức hôn lễ, đến lúc đó mời nhà thầy tới nhà chúng tôi uống rượu.”
“Thầy Triều, chúc mừng chúc mừng thầy. Con rể thầy làm gì vậy?”
Triều Ba cười ha hả, mặt đầy tự hào bắt đầu giới thiệu con rể mình.
Mẹ Triều lắc đầu bó tay, ông già này đôi khi chẳng biết khiêm tốn gì cả, bà cũng chẳng thèm đợi ông mà đi thẳng lên nhà.
***
Nước A,
Đêm ba mươi tết năm ấy, những tình nguyện viên người Trung Quốc cùng tụ họp bên nhau để chuẩn bị tiệc mừng năm mới, không khí vô cùng náo nhiệt. Người dân bản xứ và cả những nhân viên tình nguyện của quốc gia khác cũng đền tham gia.
Tết âm lịch của Trung Quốc càng ngày càng được truyền bá rộng rãi, nơi nào có người Hoa dĩ nhiên không thể thiếu câu chúc mừng.
Triều Vũ và Mạc Hạm đang ngồi bên nhau gói bánh sủi cảo.
Trên mặt Triều Vũ dính bột mì trắng tinh, “Em có cảm giác số sủi cảo em gói hôm nay chắc sẽ bằng cả đời cộng lại.”
Mạc Hạm cũng lần đầu tiên gói bánh, “Cũng vui lắm mà.”
Triều Vũ ngẩng đầu nhìn ra ngoài sân, lửa trại cũng đã chuẩn bị xong hết rồi.
Mạc Hạm hỏi: “Em lại nhớ nhà sao?”
Cô không giấu giếm: “Nhớ chứ. Đây là cái tết đầu tiên em không có người thân bên cạnh.” Cô nghĩ tới Hứa Bác Diễn, thầm tự hỏi những năm anh ở Lạc Thành một mình sao có thể trôi qua được. Nghĩ tới đó, cô lại muốn sau này cứ tết đến, cô sẽ ở bên cạnh anh.
Đúng năm giờ, mọi người bắt đầu buổi tiệc. Cả bọn ngồi quanh lửa trải, ánh lửa sáng rực, mọi người vừa ca hát cười đùa lại nhảy múa cùng ăn bữa cơm tất niên bên nhau.
Ai ai cũng muốn biểu diễn tài năng, Triều Vũ và Mạc Hạm cùng song ca một bài nhạc.
‘Hey jude, don ‘t make it bad
Take a sad song and make it better
remember to let her into your heart
then you can start to make it better’ [2]
[2] Lời bài hát The Beatles – Hey Jude
Trời dần tối đen, mọi người càng ngày càng hào hứng. Tới đây được bốn tháng rồi, đây là lần đầu tiên bọn họ quẩy nhiệt tình đến thế, hoặc cũng có thể đang mê hoặc chính mình. Trong bầu không khí náo nhiệt như thế, người ta càng sợ cô đơn, lại càng hay nghĩ về người thân nơi phương xa.
Triều Vũ uống bia, ánh mắt lóe lên.
Mạc Hạm giơ cốc: “Không gọi điện cho người thân ở nhà à?”
Triều Vũ nhìn đồng hồ, ở nhà lúc này đang là ba giờ chiều, anh nhất định còn đang ở đơn vị.”Lát nữa em gọi sau.”
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Triều Vũ quay về ký túc xá mua một cái đồng hồ báo thức, cô muốn gọi điện về cho anh đúng 12 giờ đêm.
Năm nay Hứa Bác Diễn đón tết ở nhà họ Tịch, không khí Tịch gia giờ đang rất náo nhiệt.
Bà ngoại Tịch hỏi anh: “Triều Vũ ở bên kia vẫn khỏe chứ con?”
“Khỏe ạ, nghe nói tối nay bên ấy cũng có tiệc mừng năm mới.”
Bà cụ cười, “Cuộc sống bên ấy đúng là không dễ dàng mà.”
Ba Tịch đồng ý: “Tiểu Vũ là một cô bé có trách nhiệm, có thể chịu được cực khổ, biết yêu thương.” Nói xong lại nhìn thoáng qua Tịch Triết.
Tịch Triết co giật khóe miệng, “Ba, ba đừng nhìn con, mỗi người đều có cách làm từ thiện khác nhau. Chị dâu vốn chẳng hề kém cạnh đấng đàn ông, con không so với chị ấy, năm nào con cũng đóng góp làm từ thiện .”
Ba Tịch không khỏi nhíu nhíu mày.
Bà cụ không khỏi ra mặt can ngăn hai ba con: “Đúng vậy. Nhưng mà, sang năm con phải dẫn được cháu dâu trở về, mới được coi là có đóng góp cho nhà họ Tịch chúng ta. .”
Sau bữa tối, Tịch Triết không muốn cùng bọn họ bên nhau xem gặp nhau cuối năm, bèn tìm đại một lý do để đi ra ngoài. Năm nay Ninh San không về nhà, cô ở lại Ninh Thành ăn tết, tối nay anh nhất định phải ở cạnh cô.
Tịch Triết nhìn Hứa Bác Diễn, “Anh hai, em đi trước, mọi việc trong nhà giao hết cho anh. Anh xem bọn họ nhất định sẽ không ngủ trước mười hai giờ. Sáng mai em về nhé.”
Hứa Bác Diễn xua xua tay, xoay người đi vào phòng mình. Điện thoại tin nhắn báo tới không ngừng, đáng tiếc là không có tin nào của cô vợ nhỏ.
Cô vợ nhỏ nhà anh có vẻ vui chơi quên cả chồng rồi .
Mười một giờ năm mươi phút, điện thoại của anh lại nhận được một tin nhắn chúc mừng năm mới. Còn mười phút nữa là sang năm mới rồi. Đây là lần đầu tiên anh ngồi chờ điện thoại của ai đó, chỉ sợ bị lỡ cuộc gọi ừ cô.
Khi trên tivi đếm ngược mười giây cuối cùng của năm cũ, khi tiếng chuông năm mới vang lên khắp căn nhà. Khoảnh khắc ấy di động anh bỗng đổ chuông.
Anh nhìn thoáng qua tên người gọi, khóe miệng hiện ý cười. Nhấn mở video, anh đã thấy cô. Cô mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài còn khoác chiếc áo gile màu xanh, tóc đã dài hơn hồi mới sang nhiều, mặt mày rạng rỡ.
Triều Vũ vừa nhìn thấy mặt anh, trong lòng khẽ động, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.”Anh vẫn chưa ngủ sao?” Giống như đã xa nhau cả thế kỷ, giọng cô trôi nổi qua đại dương truyền đến bên tai của anh.
Anh ậm ừ đáp lời. Đồ ngốc, anh ngồi cả tối nay chỉ để chờ cuộc gọi của cô.
Cô cũng cười, cả hai đều ngầm hiểu nhau.”Ông xã, chúc mừng năm mới. Em là người đầu tiên sao?”
Hứa Bác Diễn mở lòng bàn tay rồi lại từ từ nắm chặt, đáng tiếc là cô không ở đây, nếu không thì giờ phút này, anh nhất định sẽ ôm cô vào lòng mà thủ thỉ.”Chúc mừng năm mới.” anh đi ra ban công, mở cửa sổ, gió ùa ùa thổi vào.
Cô nói: “Đừng để gió đông lùa vào phòng.”
Hứa Bác Diễn nhìn cô: “Anh mặc áo len mà, không sao đâu. Anh có quà cho em đây.”
“Gì thế? Tiền mừng tuổi sao?”
Anh cười, từ từ giơ máy lên cao, quay camera lên bầu trời. Trời đêm tựa như biển cả xanh dương, đêm nay có vẻ nhiều sao hơn so với ngày thường, còn có ánh trăng cong cong mờ mờ cứ như một tấm lụa mỏng được bịt kín.
Bầu trời quê hương thật đẹp.
Anh kéo điện thoại xuống, đầy ẩn ý nhìn cô, “Em mua đồng hồ báo thức đặt giờ dậy gọi điện thoại cho anh à?”
Triều Vũ biết là không thể gạt được anh bèn nói thật, “Đúng vậy. Bên nhà thế nào? Ông ngoại bà ngoại có khỏe không?”
“Tất cả mọi người đều khỏe.” Ánh mắt anh không di chuyển, “Em thì sao? Hôm nay chơi vui không?”
Triều Vũ cong môi khẽ cười: “Vui lắm. Thế nhưng ——” cô dừng một chút, “Em rất muốn về nhà. Mới bốn tháng….. hóa ra một năm lại dài như thế đấy.”
Đêm càng ngày càng sâu, không gian cũng càng ngày càng tĩnh lặng.
Tại nước A, mặt trời đã dần nhô lên, ánh nắng hắt vào từng nơi hẻo lánh nhất trên mảnh đất này.
Triều Vũ lưu luyến không rời , “Anh đặt điện thoại lại gần bên tai đi, em có lời muốn nói với anh.”
Hứa Bác Diễn làm theo, anh dán mặt lên màn hình, thời gian trò chuyện đã lâu nên di động nóng rực
Triều Vũ không nhìn thấy mặt anh, cô cầm di động, hôn chụt một cái lên màn hình.”Có cảm nhận được không? Em đang hôn anh đấy. Chúc mừng năm mới A Diễn, em yêu anh.”