Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 8: Cởi đồ Ra




Hứa Úc Liêm che lại đôi tai đang bỏng rát của mình, thấp giọng quát mắng Hứa Ôn Giảo: "Cô hãy bình thường một chút đi."

Cô chỉ là nhớ tới cảm giác ươn ướt trên tai, một cảm giác kỳ lạ đến khó thể nào mà diễn tả được.

Thật đáng sợ!

Hứa Úc Liêm cho rằng tim của mình đập kịch liệt là do tức giận trước hành động không đứng đắn của Hứa Ôn Giảo.

Hứa Ôn Giảo ngồi lại, đổ thêm dầu vào lửa: "Chị sẽ đồng ý đi với em chứ?"

Hứa Úc Liêm có cảm giác nếu tiếp tục giằng co chuyện này, Hứa Ôn Giảo nhất định sẽ lại cư xử kỳ lạ. Cô ấn tay lên lồng ngực đang đập mạnh của mình: "Chú Vương, chúng ta không về nhà, chúng ta đến chỗ của Hứa Ôn Giảo."

Đi thì đi, dù sao nơi đến cũng đâu phải là động Bàn Tơ như trong phim Tây Du Ký.

Hứa Ôn Giảo nói với chú Vương một địa chỉ.

Chú Vương nghe xong, muốn nói lại thôi: "Nhị tiểu thư, nơi này là..."

Hứa Ôn Giảo kịp thời ngắt lời của hắn: "Chú bật hệ thống định vị lên đi sẽ tiện hơn."

Chú Vương rút lại lời muốn nói, khéo léo mở định vị của xe, nhập địa chỉ rồi bẻ lái chuyển hướng đến đích.

Hứa Úc Liêm nhắm mắt nghỉ ngơi nên không chú ý đến hành động vừa rồi của hai người kia.

Sau khi Hứa Ôn Giảo làm xong việc này, nàng gửi tin nhắn cho Hứa Kiều: "Mẹ, con thấy không khỏe. Chị đưa con ra khỏi nhà, tối nay chị ấy không về đón sinh nhật có được không?"

Phải một lúc sau Hứa Kiều mới trả lời: "Giảo Giảo, nhớ uống thuốc. Con đón sinh nhật cùng với chị của con ở bên ngoài đi."

Sau nửa giờ, Hứa Úc Liêm mới tới được nơi ở của Hứa Ôn Giảo.

Nơi Hứa Ôn Giảo sống không phải là một khu biệt thự - nơi những người giàu có tụ tập. Đó là một tòa chung cư tương đối phổ biến trong khu vực. Các biện pháp an ninh đáng giá nhất là lực lượng bảo vệ túc trực ở lối vào và lối ra. Mỗi hộ gia đình đều lắp đặt cửa khóa bảo vệ có nhận diện bằng khuôn mặt.

Căn hộ cũng nhỏ, nhìn thoáng qua có thể thấy mọi thứ. Nội thất rất đơn giản, phong cách trang trí cũng khá ổn, nhưng điều đáng quan ngại chính là các dãy phòng này thật lạnh lẽo, khiến cho người ta có cảm giác như chưa từng có ai sống ở đây.

"Đây là nơi tôi muốn sống sao?" Hứa Úc Liêm đi thẳng đến ghế sofa ngồi xuống, không giấu vẻ chán ghét, "Nhà chúng ta nghèo tới mức không thể mua nhà ở chỗ khác sao?"

Sự tổn thương hiện lên trên khuôn mặt của Hứa Ôn Giảo. Nàng đứng cạnh bàn cà phê và nhìn thẳng vào Hứa Úc Liêm: "Đây không phải là căn nhà do gia đình của chúng ta chuẩn bị, mà là từ tiền trả trước cho công việc bán thời gian của em ở trường đại học. Ngoại trừ khám bệnh thuốc uống là gia đình chi trả ra, sau khi tốt nghiệp và bắt đầu làm việc ở công ty, em không bao giờ xin tiền mẹ nữa. Em đợi đến khi được nghỉ phép hàng năm vào cuối năm, dùng tiền tích góp được để trang trí lại căn nhà."

Giá nhà ở trong nước nhìn chung rất cao. Hứa Ôn Giảo kiếm được nhiều tiền như vậy cũng được coi là người thuộc tầng lớp trung lưu. Việc thuê một căn nhà phù hợp với mọi mặt của nàng ở thành phố hạng nhất này là điều đặc biệt khó khăn.

Nàng cũng phải chịu rất nhiều áp lực và phải trả hết tiền thế chấp hàng tháng.

Hứa Úc Liêm hiểu từng chữ mà Hứa Ôn Giảo nói, chúng giống như một cuốn kinh thánh không lời mà cô không thể hiểu được.

Hứa Úc Liêm là người sinh ra đã ngậm thìa vàng, không cần lo lắng về cơm ăn áo mặc. Trong thế giới của cô chỉ có cổ phần, cổ tức, tài sản thừa kế, vô số quần áo cao cấp, hàng xa xỉ, phiên bản giới hạn. Việc cầm tiền lương của mình đi mua một căn nhà như thế này khiến cô không tài nào tiếp thu được.

Hứa Úc Liêm tỏ ra tò mò: "Tại sao cô lại muốn tự mình mua nhà?"

Hứa Ôn Giảo rũ mắt nhìn cô, cong môi cười: "Em muốn sở hữu một căn nhà thực sự thuộc về em."

Nụ cười rất giả dối thế nhưng lời nói là thật tâm.

Hứa Úc Liêm cảm thấy cổ họng của mình giống như bị kim đâm, trong lòng sợ rằng trên đời này chỉ có mình cô hiểu được ý tứ trong lời nói của Hứa Ôn Giảo.

Hứa Ôn Giảo luôn luôn có cảm giác không an toàn, cái này cũng không phải là mới đây.

Phần lớn là do kinh nghiệm sống ở bên ngoài vài năm trước khi đến Hứa gia. Tất cả người biết chuyện đều nói năng thận trọng, Hứa Úc Liêm không thể nào hỏi, cũng không biết Hứa Ôn Giảo cũng không sống một cuộc sống tốt đẹp.

Mọi lợi ích đều có cái giá của nó, đây chính là cách sống của Hứa Ôn Giảo.

Vì vậy, dù Hứa Kiều mua căn nhà lớn hay sang trọng đến đâu thì đó cũng không thực sự là nơi khiến nàng có cảm giác an toàn, chỉ có nơi này mới thực sự đem lại cảm giác đó tựa như bóng tối không hề lạnh lẽo như con người ta thường hay nghĩ.

Trước đây Ôn Kiểu là một đứa trẻ muốn gì cũng được, thế nhưng nàng chưa bao giờ chủ động đòi hỏi thứ gì từ Hứa gia.

Không giống như Hứa Úc Liêm, cho dù cô không muốn thì cũng sẽ có người đặt trước mặt cô để cô lựa chọn, cô nhìn trúng cái nào sẽ lấy cái đó.

Hứa Úc Liêm ban đầu cũng cảm thấy Ôn Kiểu thật đáng thương, người em gái này xấu xấu và hơi thô. Thế nhưng cô gái bé nhỏ này lại cư xử tốt và ngoan ngoãn, khác với những tiểu thư giàu có luôn luôn độc đoán hoặc tỏ ra xa cách với mọi người.

Hứa Úc Liêm không ngần ngại chia sẻ sự yêu thương mà người khác dành cho cô và trao nó cho Ôn Kiểu.

Ôn Kiểu mà cô từng không ghét cũng không thích, dù có được một viên kẹo cũng có thể âm thầm vui vẻ mấy ngày.

Hiện tại Hứa Ôn Giảo cũng không giống như người em gái mà cô từng biết, nàng biết cách đạt được điều mình muốn theo cách riêng của mình.

Hứa Úc Liêm nhận ra điều này sâu sắc hơn khi Hứa Ôn Giảo nói câu đó.

Trong lòng cô mềm nhũn: "Vậy cô mau chóng kiếm đủ tiền trang trí đi. Bây giờ thật sự không đẹp mắt chút nào."

Hứa Ôn Giảo gật đầu đồng ý: "Em hiểu rồi. Chị có muốn đi tắm trước không?"

"Tối nay con không ở lại được sao?" Hứa Ôn Giảo tường thuật lại lời của Hứa Kiều: "Con cứ ở qua đêm với chị của con ở bên ngoài đi, không cần về cũng được."

Trên thực tế Hứa Úc Liêm cũng không muốn trở về, cô cân nhắc một chút, miễn cưỡng đồng ý ở cùng với Hứa Ôn Giảo tại đây qua đêm.

Mặc dù căn nhà đã được bàn giao chưa lâu nhưng các thiết bị cơ bản vẫn hoạt động tốt. Trong phòng tắm ở phòng khách có một chiếc bồn tắm tự động sang trọng, Hứa Úc Liêm điều chỉnh nhiệt độ nước, cởi quần áo và thoải mái ngâm mình trong bồn tắm.

Không lâu sau, có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, lời của Hứa Ôn Giảo được truyền đến: "Chị ơi, quần áo."

Hứa Úc Liêm không muốn đứng dậy khỏi bồn tắm để đi mở cửa chút nào. Cô vùng vẫy một lát, khuất phục trước sự lười biếng của mình: "Cô đi vào và đặt nó ở trên kệ đi."

Hứa Ôn Giảo đang đứng ở cửa phòng tắm, hít một hơi thật sâu rồi mới mở cửa đi vào.

Quần áo riêng tư cao cấp của Hứa Úc Liêm bị quăng lung tung trên sàn gạch men trắng. Trước mắt của nàng là một thân hình khỏa thân trong bồn tắm, trắng đến mức phản chiếu ánh sáng.

Hứa Ôn Giảo chậm rãi bước tới và treo tất cả quần áo trên tay lên móc.

Nàng cúi thấp đầu, quay người rời đi.

Hứa Úc Liêm đột nhiên gọi nàng: "Dừng lại."

Người con gái nằm ở mép bồn tắm, những giọt nước từ bờ vai trắng nõn rơi xuống, bộ ngực căng tròn được sương mờ bao phủ, giống như nàng tiên cá xinh đẹp trong truyền thuyết về biển sâu.

Hứa Úc Liêm nhìn chằm chằm vào Hứa Ôn Giảo đang lo lắng và không dám ngước lên nhìn cô sau khi bước vào. Đôi mắt nâu sẫm đầy vẻ nghi ngờ: "Sao cô lại đỏ mặt?"

Da của Hứa Ôn Giảo vốn trắng nõn, có thể bị một đòn đánh vỡ. Lúc này, từ tai đến cổ của nàng xuất hiện một dòng thủy triều đỏ kỳ lạ.

Hứa Úc Liêm cảm thấy kỳ lạ, Hứa Ôn Giảo hình như là đang thẹn thùng. Cô có cảm giác việc mình lau người vào lúc này là không thích hợp.

"Chị." Hứa Ôn Giảo nhìn qua, đôi mắt ươn ướt như muốn khóc hệt như một đứa trẻ bị người lớn ức hiếp.

"Làm sao? Tôi không được để cô đi vào đưa đồ cho tôi sao?" Hứa Úc Liêm cảm thấy có chút choáng váng.

Cô không hề làm chuyện có lỗi với Hứa Ôn Giảo, thế mà nhìn bộ dáng của người kia cứ như cô ức hiếp nàng không bằng.

Cô ngẩng đầu nhìn người, cổ họng mảnh khảnh hoàn toàn rơi vào trong mắt của Hứa Ôn Giảo. Đôi môi nhẹ nhàng hé mở bị hơi nước làm ướt và ửng đỏ, đầu lưỡi lộ ra một chút, thân hình xinh đẹp mờ nhạt dưới làn nước.

Hứa Ôn Giảo khẽ cắn môi dưới, cắm móng tay vào lòng bàn tay, không biết mình nên nói cái gì: "Không có việc gì nữa thì em đi ra ngoài."

Nếu ở lại lâu hơn, nàng không chắc mình sẽ nói những điều kỳ lạ gì.

Hứa Úc Liêm nhìn thấu tâm lý phản kháng dữ dội của Hứa Ôn Giảo, cô dùng giọng điệu mang theo vẻ đùa ác mà nói: "Không, tại sao lại ra ngoài? Chúng ta tắm chung với nhau đi."

Hứa Ôn Giảo ngây ngẩn cả người.

Trong phòng tắm nhỏ, nàng có thể nghe thấy tiếng tim của mình đang đập mạnh.

Hứa Ôn Giảo nghiêm túc đến có chút ngây thơ: "Chị, chị có chắc không?"

Một loạt dấu chấm hỏi hiện lên trên trán của Hứa Úc Liêm. Cô chỉ là muốn trêu chọc tâm trạng khó chịu của Hứa Ôn Giảo mà thôi. Cô đâu còn là trẻ con nữa, ai lại muốn đi tắm chung với em gái của mình bao giờ.

Lúc này, Hứa Ôn Giảo giả ngu, nàng chớp chớp mắt: "Chị sợ sao?"

"Tôi sợ cái gì?" Hứa Úc Liêm cứng rắn nói, vô thức vặn lại: "Cô có gì thì tôi cũng có cái đó."

Nói xong, cô ngây ngẩn cả người, vô cùng xấu hổ. Giờ phút này Hứa Úc Liêm chỉ muốn tìm cớ đuổi Hứa Ôn Giảo ra ngoài.

Hứa Ôn Giảo cười nhẹ một tiếng.

Cô cúi đầu nhìn khe núi kiêu hãnh trước mặt, cùng với đôi môi mỏng ẩm ướt lành lạnh, sắc mặt càng ngày càng đỏ: "Cái gì?"

Hứa Úc Liêm bị nụ cười như có như không của nàng khiêu khích. Cô dùng cả hai tay cầm nước ấm trong bồn tắm đổ hết lên người của Hứa Ôn Giảo như muốn trút giận.

Ở khoảng cách và vị trí này, lớp vải ở bụng dưới của Hứa Ôn Giảo đã hoàn toàn ướt đẫm.

Hứa Úc Liêm nâng cằm lên, hơi hé môi, để lộ đầu lưỡi đỏ tươi.

"Cởi đi."

Hứa Ôn Giảo đóng cửa phòng tắm và quay lưng lại.

Váy dài mà nàng mặc có thể trực tiếp cởi ra từ trên vai, chiếc váy từ trên người nhẹ nhàng rơi xuống đất, giống như tiên nữ cởi áo lông vũ xuống.

Áo ngực và quần lót là một bộ, ren màu đen. Hứa Ôn Giảo cởi nút bằng tay trái và cúi xuống cởi quần lót.

Những ngón tay trắng nõn của nàng móc vào lớp vải đen, cơ thể run lên không thể kiểm soát.

Cảnh tượng phía sau gần như đốt cháy da thịt của nàng.

Phòng tắm lớn như vậy, Hứa Úc Liêm không muốn nhìn nhưng cũng phải nhìn vào.

Hứa Ôn Giảo rất gầy và có những đường nét đẹp, đặc biệt là phần eo rất quyến rũ, sử dụng từ ngữ để miêu tả khí chất của nàng là - ham muốn thuần khiết.

Các cô gái đều sẽ có sự thay đổi ở tuổi mười tám.

Hai má của Hứa Úc Liêm nóng bừng, cô quay mặt đi, không biết vì cái gì mà nhịp tim lại tăng nhanh như vậy.

Dường như nó muốn chạy trốn ra khỏi ngực của cô