Kiểu Kiểu?
Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi...
Cả người của Hứa Ôn Giảo ướt đẫm mồ hôi lạnh sau khi tỉnh dậy từ cơn ác mộng. Nàng quay sang và nhìn thấy Hứa Úc Liêm đang ngồi bên giường với vẻ mặt đầy lo lắng và kinh ngạc.
Chị của nàng đây rồi!
Cảm giác ngộp thở giống như cố gắng vùng vẫy thoát khỏi dòng nước xoáy đã lắng xuống, Hứa Ôn Giảo cố gắng đứng dậy, lao đến ôm lấy cổ của Hứa Úc Liêm, áp đôi má nhợt nhạt của mình vào vai của đối phương.
Trên người của nàng dường như không có chút hơi ấm nào, những giọt nước mắt lạnh lẽo từ khóe mắt lăn xuống.
"Em đã mơ thấy gì vậy?" Hứa Úc Liêm bị hành động bất thường của đối phương làm cho giật mình. Hứa Ôn Giảo lẩm bẩm liên tục "không, không", tay chân không ngừng co giật.
Chẳng lẽ em ấy mơ thấy Cố Vãn Tình ép buộc làm chuyện đó sao?
Hứa Úc Liêm hốt hoảng, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng của Hứa Ôn Giảo và kiên nhẫn dỗ dành nàng: "Em đừng sợ. Có chuyện gì thì em cứ nói với chị, chị luôn ở đây với em mà."
Trước đây, Hứa Úc Liêm cũng đã từng an ủi Hứa Ôn Giảo như thế này, nhưng lần này nàng lại không nói gì cả. Nàng chỉ nắm góc óc của đối phương và cố gắng ổn định lại hơi thở và nhịp tim của mình.
Khi Hứa Ôn Giảo lần đầu đến Hứa gia, nàng thường xuyên tỉnh dậy sau những cơn ác mộng vào lúc nửa đêm. Nhìn quanh cách bố trí phòng ngủ ấm cúng, nàng cũng không biết đâu mới là thực, đâu mới là mơ.
Tay chân của cô gái bé nhỏ cứng ngắc như một con rối vô hồn, nằm trên chiếc giường êm ái và hy vọng có người nào đó đến giúp mình không mơ thấy những cơn ác mộng này nữa.
Cho đến một đêm nọ, Hứa Úc Liêm đang buồn ngủ và mở cửa phòng ngủ của nàng ra với một con gấu bông trên tay.
Hứa Úc Liêm nửa đêm thức dậy uống nước từ cốc nước trên bàn cạnh giường ngủ. Cô vô tình làm rơi chiếc cốc và nước tràn ra làm ướt giường. Cô muốn đến giường của Hứa Ôn Giảo ngủ một đêm, dự định là sáng mai dậy thật sớm và chuồn đi trước khi người khác dậy.
"Muộn rồi mà sao em vẫn còn thức?" Hứa Úc Liêm ngạc nhìn nhìn cô gái nhỏ bé đang mở to đôi mắt đen láy nhìn lên trần nhà và chưa ngủ. Cô vén chăn lên và chuẩn bị nằm xuống một cách vô cùng tự nhiên.
Hứa Ôn Giảo cảm giác được thân thể bị chạm vào, đột nhiên hét lên một tiếng chói tai.
Màng nhĩ của Hứa Úc Liêm đau nhức, cô hoảng sợ đứng lên, nhanh chóng che miệng của Hứa Ôn Giảo lại, nhưng chưa kịp đến gần, lòng bàn tay đã truyền đến cơn đau dữ dội.
Đối phương cắn mạnh vào tay của mình, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng không thể nói thành lời và điều này cũng khiến Hứa Úc Liêm nhiều năm sau nghĩ lại đều cảm thấy lòng đau như cắt.
Đêm đó, tiếng khóc của Hứa Úc Liêm đã làm kinh động đến tất cả những người đang ngủ trong biệt thự.
Khi bác sĩ băng bó vết thương đang chảy máu cho Hứa Úc Liêm, cô vừa khóc vừa phàn nàn với Hứa Kiều. Còn Hứa Ôn Giảo thì đứng sau lưng người lớn, vừa sợ hãi vừa liên tục xin lỗi cô, dáng vẻ của nàng trông còn đau khổ hơn cả cô nữa.
Kể từ khi Hứa Ôn Giảo đến sống ở Hứa gia, Hứa Kiều là người luôn đứng về phía nàng vô điều kiện. Bà rất nghiêm túc nói với cô: "Con không được lẻn vào phòng ngủ của em gái mà không có sự cho phép. Con đã lớn rồi, cần phải biết tôn trọng quyền riêng tư của người khác."
Hứa Úc Liêm đã bị tổn thương trước sự thiên vị của Hứa Kiều và hiển nhiên cô đã có chiến tranh lạnh với Hứa Ôn Giảo trong một khoảng thời gian dài. Mãi cho đến khi hết giận đối phương, cô mới chịu nói chuyện bình thường lại với em gái của mình.
Cảnh tượng đó lại tái hiện vào tối nay.
Thân thể của Hứa Ôn Giảo vốn gầy yếu, đã nhiều năm như vậy rồi mà nàng cũng không thay đổi bao nhiêu, chỉ sợ nếu dùng lực quá mạnh thì xương của nàng sẽ gãy mất.
Nhưng vì hai người ôm nhau quá chặt và bộ đồ ngủ được làm bằng vải cao cấp cho nên Hứa Úc Liêm có thể cảm nhận được lồng ngực của đối phương phập phồng khó chịu. Cô không giỏi dỗ dành người khác, cố gắng vắt óc suy nghĩ và cuối cùng nói ra được một câu: "Được rồi, em đừng khóc nữa. Nếu không, ngày mai ngủ dậy mắt của em sẽ sưng lên và lớp trang điểm cũng không thể che hết được. Em sẽ bị các tay săn ảnh kia chụp lại và đó cũng sẽ là một tin tức rất lớn."
Cô kéo Hứa Ôn Giảo ra và lấy khăn giấy lau nước mắt cho nàng: "Được rồi, được rồi, em đừng khóc nữa. Ác mộng cũng giống như cơn mưa, mà không phải người ta thường nói sau cơn mưa trời sẽ sáng sao?"
Hứa Ôn Giảo nhìn đối phương và không nói gì. Chờ cho tới khi bản thân bình tĩnh lại được một chút, nàng nắm lấy cổ tay của Hứa Úc Liêm, nhẹ nhàng cầu xin: "Tối nay chị ngủ với em được không?"
Nàng đang rất sợ hãi.
Hứa Ôn Giảo nhận ra rằng Cố Vãn Tình có thể đi xa đến mức nào khi chia rẽ nàng và Hứa Úc Liêm. Đào bới những chuyện quá khứ của người khác và tìm đến những người liên quan trực tiếp hay gián tiếp để đe dọa, đột nhiên nàng nghĩ đến một điều còn đáng sợ hơn.
Đôi vợ chồng kia và Giang Hạo Hiên vẫn còn sống. Nếu họ biết nàng là Ôn Kiểu của năm đó, liệu họ có giống như Cố Vãn Tình và làm mọi cách để giết nàng không?
Chỉ cần người trong cuộc từ quá khứ còn tồn tại thì nàng sẽ không bao giờ có thể sống yên ổn.
Có lẽ đêm nay em ấy thực sự rất đáng thương.
Hứa Úc Liêm do dự một hồi lâu mới miễn cưỡng đồng ý với nàng: "Được, chị ngủ với em. Sáng mai chúng ta sẽ dậy sớm đến công ty và cùng chịu đựng luật sư Hạ mắng vậy."
Cuối cùng thì Hứa Ôn Giảo cũng mỉm cười với cô, nhưng sắc mặt của nàng vẫn không được tốt lắm.
Nói đến ngủ thì chỉ đơn giản là đắp chăn đi ngủ, chứ không làm gì cả.
Chất lượng giấc ngủ của Hứa Úc Liêm tương đối tốt, vừa mới nằm xuống không được bao lâu, hai mắt đã muốn nhắm chặt lại ngay lập tức. Cô sờ vào tay của Hứa Ôn Giảo ở dưới chăn, mơ mơ màng màng nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, chị sẽ bảo vệ em."
Ngày hôm sau, các nàng vào công ty muộn hơn nửa tiếng so với giờ làm việc bình thường. Hứa Ôn Giảo và Hứa Úc Liêm đi phía trước, theo sau là Trương Viên Chi đang cầm một tập hồ sơ màu đen như thường lệ và ăn mặc như một người thư ký chuyên nghiệp.
Ba người họ cùng chào quầy lễ tân với thái độ như thường lệ, không hề tỏ ra xấu hổ trước sự việc nóng đang diễn ra. Khi nhìn họ bước vào thang máy riêng, các nhân viên ở quầy lễ tân đã mở một nhóm trò chuyện và mời các nhân viên nội bộ của công ty vào bàn tán.
"Đại tiểu thư và Hứa tổng đã vào công ty rồi, hai người họ ăn mặc như một cặp đôi. Nhìn thật đã con mắt, cơm này không ăn thì phí lắm đấy."
Cả nhóm im lặng khoảng nửa phút thì màn hình tràn ngập những dấu chấm hỏi.
"Đồ đôi? Hai người họ thực sự đang hẹn hò sao?"
"Tình hình bây giờ đang rất phức tạp."
"Hiện tại thì tôi đang rất lo lắng lần này công ty không trụ được mà sẽ phá sản mất. Cấp trên của tôi họp tối qua về, đây là lần đầu tiên tôi thấy sắc mặt của cô ấy khó coi như vậy."
Những người bị ảnh hưởng nhiều nhất bởi hot search đó là nhân viên nội bộ. Thay vì bàn tán về chuyện của chị em Hứa gia, thì họ chỉ quan tâm đến việc công ty có sắp phá sản hay không mà thôi. Tất cả mọi người đều có suy nghĩ chung là nên tìm một công ty khác để đề phòng tình hình huống xấu sẽ xảy ra.
Mặc dù ban lãnh đạo đã ra mặt nói vài lời để các nhân viên có thể bình tĩnh và yên tâm làm việc trước mắt, nhưng mọi người vẫn nóng nảy và đã có nhiều lời nhận xét khó chịu được truyền tai nhau.
"Đồ đôi nào? Tôi cũng muốn xem, có ai chụp được ảnh không?"
"Họ bước đến phòng kỹ thuật. Họ đẹp thật, tôi như chết ở trên thiên đường vậy. Nhìn cả hai cứ như sinh viên đại học."
Một video quay lén đã được gửi lên nhóm.
Hứa Úc Liêm có mái tóc đen gợn sóng, đôi mắt dài và hẹp, đôi môi mỏng hồng hào. Cô mặc một chiếc áo len dệt kim giống với đồng phục của trường học có viền xanh và phần dưới màu trắng được buộc chặt, cổ chữ V được thiết kế để lộ ve áo màu xanh sữa. Áo sơ mi bên trong, quần bó màu đen và giày thể thao màu trắng. Dáng người cao ráo cùng với khí chất lãnh đạm và nét mặt xinh đẹp, mỗi bước đi của cô đều duyên dáng, thanh thoát và thanh lịch, giống như một hoa khôi trong trường thu hút mọi ánh nhìn của biết bao nhiêu bạn học.
Hứa Ôn Giảo dùng một chiếc kẹp để cố định mái tóc dài của mình, trang điểm đơn giản nhưng vô cùng xinh đẹp. Màu tối của lông mày, lông mi và mắt tăng dần kết hợp cùng với mái tóc đen, làn da trắng như tuyết và đôi môi đỏ tạo thành một bức tranh tuyệt sắc. Một bộ đồng phục bóng chày có nền màu xanh sữa và đường viền màu trắng, có khóa kéo, bên trong là áo len màu xanh và trắng tương phản, quần bó màu đen, ống quần xắn lên một chút để lộ mắt cá chân. Nàng giống như một cô lớp trưởng hiền lành trong tiểu thuyết, một bạn học luôn đứng đầu trong các kỳ thi và luôn được bảo vệ bởi cô bạn hoa khôi không dễ gì đụng chạm đi bên cạnh suốt cả chặng đường phía trước.
Hai người bước đi với phong thái trang trọng hơn cả cặp đôi mới cưới trong đám cưới. Đoạn video chỉ kéo dài vài phút nhưng nó còn cuốn hơn tất cả những bộ phim học đường mà họ từng được xem qua.
Trước khi mọi người lấy lại tinh thần sau khi bị đứng hình trước hai người đẹp trong đoạn video, có người trong nhóm đã gửi tới một tin sốc.
"Tôi đi chết đây. Đại tiểu thư và Hứa tổng bị chụp ảnh hôn nhau trong xe vào đêm qua. Mọi người hãy lên xu hướng tìm kiếm để xem đi."