Sau khi Hứa Úc Liêm nói xong, trong phòng trà vang lên tiếng bấm bút, mọi người đều khiếp sợ không nói nên lời.
Người này đang làm gì vậy?
Một lời tỏ tình bất ngờ sao?
Cơm này ngon nhưng nóng quá, phải vừa thổi vừa ăn.
Hứa Ôn Giảo nhìn gương mặt của đối phương đang rất gần với mình, niềm vui trong lòng gần như tràn ra khỏi mắt.
"Đừng có nhìn chị như vậy." Hứa Úc Liêm thì thầm, âm thanh nhỏ đến mức chỉ có cô và Hứa Ôn Giảo nghe được, tai của cô đỏ lên sau khi bản thân bình tĩnh lại.
"Chủ tịch, ý kiến của ngài thì sao ạ?" Hạ Tử Mật cố gắng kiềm chế không mắng hai cô chủ nhỏ này, hy vọng Hứa Kiều có thể cứu được hai con người vì yêu mà vứt lý trí sang một bên này.
Cảm xúc chỉ tồn tại trong thế giới của trẻ con, còn người lớn thì ưu tiên cái lợi và tránh cái hại nhiều nhất có thể.
Hứa Kiều đặt tay lên bàn, chậm rãi nhìn các nàng một lúc, nhướng mày, bình tĩnh hỏi: "Giảo Giảo, con có gánh được hậu quả khi tiết lộ thân phận thật sự của mình cho tất cả mọi người biết hay không?"
Không ai ngờ rằng bà sẽ hỏi điều này, kể cả Hứa Ôn Giảo.
Dù sao trong phương án quan hệ xã hội, cô con gái nuôi không rõ lai lịch này sẽ luôn là người bị bỏ rơi nếu bắt buộc phải hy sinh một trong hai người.
Hứa Ôn Giảo đối mặt với Hứa Kiều, chợt nhận ra điều gì đó, nàng cúi đầu, thì thầm: "Con không sợ. Đối với con thì những cái này không quan trọng."
"Được." Hứa Kiều quay sang và nhìn Hứa Úc Liêm với vẻ mặt nghiêm nghị, "Cứ làm những gì mà con và Giảo Giảo muốn làm. Có lý do gì để gia đình chúng ta bị người khác đè đầu cưỡi cổ kia chứ?"
"Chủ tịch?!" Stella và Hạ Tử Mật cùng nhau kêu lên.
Stella lo lắng nói: "Chúng ta sẽ xử lý ban giám đốc bên kia như thế nào ạ?"
Hứa Kiều xua tay ngắt lời của đối phương: "Chỉ cần tôi không gục ngã thì tập đoàn sẽ không sụp đổ. Họ không có quyền chỉ tay vào con gái của tôi."
Người vĩnh viễn luôn luôn yêu thương và hy sinh tất cả vì ta trên thế giới này chỉ có thể là mẹ mà thôi.
Một chiếc ô tô lặng lẽ lái ra khỏi lối vào của bãi đậu xe ngầm, một nhóm người đã trang bị sẵn sàng máy quay, micro và máy ghi âm bất ngờ xuất hiện và chặn đầu xe của họ. Lý Lâm đột nhiên phanh gấp làm hai người ngồi ở hàng ghế sau không kịp chuẩn bị mà ngã về phía trước.
Toàn thân của Lý Lâm đổ mồ hôi lạnh: "Đại tiểu thư, tất cả những người bên ngoài đều là phóng viên."
Hứa Úc Liêm dùng thân mình che chắn cho Hứa Ôn Giảo đang hoảng sợ với khuôn mặt u ám.
Các phóng viên chen chúc bên hông xe và liên tục nhấn nút chụp. Người này đẩy người kia, chen hàng nhau và đặt câu hỏi cho các nàng.
"Hứa tiểu thư, cô và em gái của mình vi phạm luân thường là thật sao?"
"Hứa tổng, người trong video là chị gái của cô sao?"
"Hai người có cảm nghĩ gì về những tin đồn trên mạng đang được lan truyền trong mấy ngày nay?"
Ngay sau đó, nhân viên bảo vệ và vệ sĩ của Hứa Kiều chạy tới sơ tán đám đông và cố gắng mở đường cho xe chạy.
Lý Lâm sợ hãi nói: "Tiểu Hứa tổng, chúng ta đi được chưa ạ?"
Hứa Ôn Giảo nhìn người bên cạnh mặt mày tái mét, đầu bốc khói vì tức giận trông như muốn giết người đến nơi. Nàng nắm lấy mu bàn tay của người kia, dịu dàng an ủi.
Cảm giác mềm mại và ấm áp khiến Hứa Úc Liêm dần dần bình tĩnh lại. Cô hít một hơi thật sâu và đang định nói "Chúng ta đi nhanh thôi" thì môi của cô đã tiến gần đến tai của Hứa Ôn Giảo.
"Chị ơi, em có ý định trả thù Cố tổng. Chị có muốn nghe không?"
Hứa Ôn Giảo dựa vào người của cô với tư thế hoàn toàn mập mờ như thể coi đám người kia là không khí, hơi thở ấm áp của nàng phả vào tai của cô.
Nàng hạ cửa sổ hai bên xuống, cố ý để cho những người bên ngoài nhìn thấy hết khung cảnh ở bên trong.
"Em muốn làm gì?" Hứa Úc Liêm vừa nghe đến ba chữ Cố Vãn Tình trong lời nói của nàng lập tức nổi nóng.
Hứa Ôn Giảo nói bằng giọng điệu mê hoặc: "Chị nhìn em này."
Hứa Úc Liêm vô thức quay đầu lại, trước khi cô có thể nhìn rõ đối phương, thì môi và lưỡi của cô đã bị một nụ hôn chặn lại. Cô hốt hoảng ôm lấy đối phương, hai tay vung loạn xạ, lông mi khẽ rung lên và sắc đỏ lan đến tai. Hứa Ôn Giảo đứng dậy, sau đó ấn cô xuống ghế và nắm lấy cổ tay của cô.
Tóc của các nàng đan vào nhau, khung cảnh bên trong xe thật mỹ lệ và hấp dẫn người nhìn, có quá nhiều sự kích thích không thể nào diễn tả hết được.
Hứa Úc Liêm hơi ngẩng đầu lên, từ chối đầu lưỡi của nàng tiến vào sâu, cố gắng đẩy đối phương ra khỏi người của mình.
Các phóng viên bên ngoài đang vô tư chụp và quay các nàng. Bọn họ rất muốn đưa máy quay lại gần mặt của hai người để quay cho thật nét.
Cứ chụp hay quay thoải mái, tốt nhất là phải để tất cả mọi người chứng kiến tình cảm của các nàng.
Trước khi Hứa Úc Liêm nổi giận, Hứa Ôn Giảo liếm đôi môi ẩm ướt của mình và ngồi vào lại vị trí của mình ngay lập tức. Nàng cũng không quên nhắc Lý Lâm đang sợ hãi: "Đi đi."
Lý Lâm đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao vút đi với một lớp bụi dày đặc.
Ở ghế sau xe, Hứa Úc Liêm phải mất một lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại được. Trong đầu của cô có chút hoang mang: "Em vừa..."
Tại sao nàng có thể hôn cô trước mặt nhiều người như vậy? Đúng là cái đồ lừa đảo!
Bầu không khí trong xe yên tĩnh vô cùng, chỉ có nghe thấy tiếng lốp xe cọ vào mặt đường. Hứa Ôn Giảo ngây thơ lặp lại mấy lần: "Chị vẫn chưa quen?"
Chị không quen hôn em?
Trong xe còn có người khác, Hứa Úc Liêm không thể nói được gì, cả người của cô nóng như lửa đốt, lo lắng nhìn xung quanh: "Em đang cung cấp tài liệu tin tức miễn phí cho bọn họ."
Hứa Ôn Giảo đột nhiên lại gần đối phương, ánh đèn đường chiếu vào nét mặt nửa tỉnh nửa mê của nàng rất rõ ràng. Nàng dựa vào vai và cổ của Hứa Úc Liêm như một chú mèo con, âu yếm vuốt ve cô.
Sau đó nàng ghé vào tai của cô mà thì thầm: "Trong mắt của họ, chúng ta đang yêu đương. Chẳng lẽ hôn nhau không phải là chuyện bình thường sao?"
Người này đúng là không biết xấu hổ mà!
Lòng dũng cảm của Hứa Úc Liêm chỉ là thỉnh thoảng mới có mà thôi. Giờ phút này, tim của cô đập mạnh, nhịp tim loạn xạ, nhẹ nhàng hừ một tiếng.
"Không có yêu đương."
Nói ra câu nói này, hai người đồng thời im lặng.
Trước đây, các nàng quả thực chưa bao giờ nói về chủ đề này. Hai người không có lựa chọn nào khác, nhưng bây giờ lại gặp phải chuyện như thế này sau khi cả hai đã hóa giải những khúc mắc của nhau trong quá khứ cách đây không lâu.
Hứa Úc Liêm chưa bao giờ cân nhắc vấn đề này và Hứa Ôn Giảo cũng không dám nói gì.
Chủ đề này kết thúc không đầu không đuôi trong sự im lặng của hai người.
Lúc các nàng trở lại căn hộ đã là hai giờ sáng.
Sau khi Hứa Úc Liêm tắm xong, cuối cùng cô cũng có thời gian trả lời tin nhắn riêng. Cô giải thích vài lời với một số người bạn mà cô tin tưởng và chuẩn bị đi vệ sinh trước khi đi ngủ.
Phòng ngủ của Hứa Ôn Giảo ở cạnh phòng của cô, một chút ánh sáng chiếu qua khe cửa.
Em ấy không ngủ được cho nên mới thức khuya làm việc sao?
Hứa Úc Liêm cau mày và mở cửa phòng ngủ.
Hứa Ôn Giảo đang ngồi trên giường với máy tính xách tay trên đùi, chắc là nàng đã ngủ quên từ lúc nào không hay rồi.
Lông mi dày cụp xuống, gương mặt ngây thơ vô hại nghiêng sang một bên, hơi thở yếu ớt gần như không thể nghe được, khuôn mặt đang ngủ ngọt ngào tựa như một đứa trẻ không bao giờ lớn.
Không biết nàng đang mơ thấy gì, đột nhiên nàng cau mày, lắc đầu liên tục.
Hứa Ôn Giảo mơ về quá khứ.
Phòng khách chật chội, đầy những thứ bừa bộn và sàn nhà bẩn đến mức nhìn không ra đó là mặt sàn hay mặt đường. Một bộ phim truyền hình đang chiếu trên chiếc TV nhỏ, tiếng súng rất ồn ào, người đàn ông cởi trần đang uống rượu, mặt đầy mùi rượu, trên bàn chất đầy những chai rượu rỗng và vỏ đậu phộng.
Đứa trẻ bước lên một chiếc ghế đẩu nhỏ và rửa rau trong bồn rửa. Một người phụ nữ đang nấu ăn trước bếp, những hạt dầu bắn lên vùng da hở của em, cảm giác đau rát khiến em vội vàng tránh sang một bên.
Má trái của đứa nhỏ lập tức bị một bàn tay chào hỏi, cái tát của người phụ nữ mạnh đến mức tai của em ù đi.
Trong bếp, người phụ nữ bắt đầu chửi rủa: "Mày rửa lâu như vậy rồi mà vẫn không sạch được? Tiền nước không cần trả hay sao? Nuôi mày tốn bao nhiêu tiền mà chẳng được cái tích sự gì! Sớm muộn gì tao cũng vứt mày ra ngoài đường."
Ôn Kiểu im lặng đưa tay lau đi nước mắt trên khóe mắt.
"Cha ơi, con về rồi đây."
Nam sinh mặc đồng phục học sinh cấp hai, xách cặp bước vào trong nhà.
Giọng trầm của thiếu niên đang ở tuổi dậy thì và người đàn ông bị rượu cùng thuốc lá làm ảnh hưởng đến phổi, mỗi lần nói vài câu đều sẽ có tiếng ho khan trộn lẫn vào và tạo thành một tấm lưới biến dạng ập đến từ phía sau em.
Ôn Kiểu có cảm giác giống như bị ai đó đóng đinh tại chỗ, tay chân cứng ngắc, cố gắng hết sức muốn thoát khỏi nơi này nhưng lại không thể cử động được.
Một bàn tay đặt lên vai của em, nhẹ nhàng ấn xuống, em không dám nhìn lại, vùng vẫy mấy lần.
Đối phương ỷ vào lợi thế của thân hình cao lớn, đứng ở phía sau, giữa chặt lấy tay của em và mỉm cười: "Kiểu Kiểu, để anh rửa rau cho."
Người phụ nữ bất mãn trừng mắt nhìn em, sau đó tử tế nói với đứa con trai duy nhất có thành tích học tập xuất sắc: "Hạo Hiên, con đi học đi, đây không phải là việc mà con trai nên làm."
"Không sao đâu mẹ, con chính là muốn giúp mẹ việc nhà mà." Giang Hạo Hiên nhìn chằm chằm cô gái bé nhỏ đầu tóc bù xù, lồng ngực càng đè ép tấm lưng mảnh mai của em hơn.
Ôn Kiểu không thể thoát ra được, đầu ngón tay của em đã ngâm trong nước lạnh thấu xương. Em có cảm giác vô số bàn tay đang nắm lấy mắt cá chân của mình, để lại những vết ngón tay màu xanh tím từng chút một giống như những vết thương do bị bạo hành nhiều năm.