Hứa Úc Liêm đặt điện thoại di động xuống, nhìn qua đống tài liệu giấy A4 trắng trên bàn, rồi nhìn sang Hứa Ôn Giảo đang đắm chìm trong công việc.
Mấy ngày nay các nàng đều bận rộn đến mức không có thời gian để nghỉ ngơi, vừa đối mặt với áp lực của dư luận, vừa phải liên hệ với các nhà đầu tư.
Một đêm nọ, Hứa Ôn Giảo đã bí mật uống thuốc giảm đau và bị Hứa Úc Liêm phát hiện được. Cô đảm nhận phần lớn công việc, buộc bản thân phải bắt đầu làm việc cấp tốc hơn nữa và tìm kiếm sự giúp đỡ từ mọi người. Vậy mới nói, đồng tiền kiếm ra được không hề dễ dàng một chút nào.
Tối hôm sau, Champs Elysees Palace.
Hứa Úc Liêm đã đặt toàn bộ chỗ trong nhà hàng thông qua các mối quan hệ quen biết của mình, nhìn thoáng qua có thể thấy tất cả mọi người ở đó đều là nhân viên của công ty.
"Xin chào, quý khách muốn dùng loại nước dùng nào?"
Người phục vụ ở khu vực lẩu tự phục vụ chào hỏi khách một cách lịch sự.
Hứa Úc Liêm hỏi Trương Viên Chi đang ngồi ở phía đối diện: "Trợ lý Trương, cô ăn cay được không?"
Trương Viên Chi: "Tôi ăn cay được."
Hứa Úc Liêm nói: "Tôi muốn một phần lẩu cay."
Trương Viên Chi vội vàng ngăn lại: "Hình như tiểu Hứa tổng không biết ăn cay thì phải?"
Hứa Úc Liêm nhướng mày: "Thật sao?"
Trương Viên Chi lại cảm thấy mình như bị ảo giác.
Hứa Ôn Giảo đứng bên cạnh trả lời: "Trợ lý Trương, yên tâm, tôi có thể ăn cay được."
Hứa Úc Liêm nói với giọng điệu quen thuộc: "Trợ lý Trương, có vẻ như cô chưa hiểu rõ sở thích của cấp trên nhỉ?"
Trương Viên Chi: "?"
Cô ấy lại cảm thấy bản thân mình là người dư thừa ở đây nữa rồi.
Trương Viên Chi đứng lên: "Tôi đi lấy thêm gia vị."
Hứa Úc Liêm thản nhiên nói: "Cô đừng cho rau thơm vào đĩa của tiểu Hứa tổng, chỉ nên thêm tỏi băm và hành lá được xắt nhỏ vào là được."
Có một số người ngửi thấy mùi của rau thơm là cảm thấy khó chịu ngay lập tức.
Trương Viên Chi: "..."
Nếu như Hứa Úc Liêm chuẩn bị sa thải cô ấy thì có thể thẳng, không cần phải nói lời đầy ẩn ý như vậy.
Đối mặt với ánh mắt không nói nên lời của Trương Viên Chi, đột nhiên Hứa Úc Liêm nhận ra điều gì đó và quay lại nhìn Hứa Ôn Giảo.
Hứa Ôn Giảo chống cằm bằng cả hai tay, nhìn chằm chằm vào cô, trong lòng ẩn chứa nhiều cảm xúc phức tạp.
Vẻ đẹp không nằm ở đôi má hồng của người thiếu nữ mà ở trong mắt của kẻ si tình và Hứa Ôn Giảo cũng như vậy. Nàng liếm liếm môi, nhẹ nhàng kêu lên: "Chị ơi ~"
Trong khoảng thời gian này, Hứa Úc Liêm đã quen với dáng vẻ ưu tú của Hứa Ôn Giảo khi nàng say mê làm việc, trong từng cử chỉ của nàng không còn dấu vết của sự ngây thơ. Đột nhiên nhịp tim của Hứa Úc Liêm nhảy loạn xạ liên tục mà không có cách nào giải thích được, cô kiềm chế bản thân mà không rời mắt.
Cô hỏi lại: "Có chuyện gì sao?"
Ánh đèn trong nhà hàng sử dụng là ánh sáng ấm áp để kích thích sự thèm ăn của thực khách, và điều này làm cho xương mày hơi nhọn của Hứa Úc Liêm trở nên dịu dàng hơn bình thường.
Hứa Ôn Giảo tiến đến gần cô, hơi nâng cằm lên, để lộ chiếc cổ thiên nga thanh tú. Đó là một tư thế quyến rũ khiến cho người ta không thể kiềm chế cảm xúc của mình.
Khoảng cách gần đến mức ánh mắt của Hứa Úc Liêm không khỏi lướt qua đôi môi đỏ mọng và làn da mịn màng dưới cổ áo chữ V.
Cô cử động cổ họng không được tự nhiên cho lắm, thẳng lưng lên và ngồi lại một chút.
"Em ngồi lại vào chỗ của mình đi, đừng sát chị quá." Hứa Úc Liêm đỏ bừng cả mặt, giọng nói hơi run run một chút xíu.
Xung quanh là nhân viên của công ty, mặc dù các nàng ngồi cách xa mọi người một chút vì nhiều lý do, nhưng bất cứ ai quan tâm đều có thể nhìn thấy tư thế mập mờ của hai người ngay khi họ ngẩng đầu lên.
Hứa Ôn Giảo nắm lấy tay của Hứa Úc Liêm đặt lên trên đùi của mình, đan tay của cả hai vào nhau. Vì nàng hành động quá bất ngờ, lại dùng lực mạnh nên đã làm cho các đốt ngón tay của cô bị đau.
Hơi thở ấm áp phả vào bên tai tựa như gió thổi vào ban đêm.
"Hóa ra chị của em quan tâm đến em nhiều đến thế, thậm chí còn nhớ rõ những chi tiết này."
"Chị không có."
Hứa Úc Liêm đỏ mặt, ho nhẹ một cái.
Cô lặng lẽ rút tay lại, cầm lon soda đã được ướp lạnh trên bàn lên và nhấp một miếng.
Cô không thể không thừa nhận rằng Hứa Ôn Giảo đã đâm xuyên qua nơi sâu kín nhất trong lòng cô.
Những người quá quen thuộc với nhau đã ăn sâu vào xương tủy. Nó gần như hình thành nên sự hiểu biết theo bản năng, mỗi lần thốt ra sẽ khiến trái tim của Hứa Úc Liêm lại nhói đau.
Khi không sống trong hoàn cảnh của người khác thì mình nói gì cũng hay cả. Làm sao có thể xóa bỏ hết những vướng mắc, thù hận, yêu ghét đã xảy ra hơn chục năm qua?
Sau đêm say rượu mà mất lý trí cách đây không lâu, mối quan hệ của cô và Hứa Ôn Giảo rơi vào trạng thái đặc biệt kỳ quái.
Không có gì mơ hồ, thỉnh thoảng tiếp xúc thân mật, quan hệ không rõ ràng.
Trước khoảng thời gian này, Hứa Úc Liêm chưa bao giờ nghĩ rằng mình là một người cọc cằn.
Cô thực sự muốn tìm cơ hội để nói chuyện với Hứa Ôn Giảo về những khúc mắc của những năm qua. Cũng muốn làm rõ những chuyện hoang đường ở trong quá khứ, thế nhưng cô lại sợ nghe phải câu trả lời mà mình không muốn nghe. Cô thầm nghĩ, nếu như cả hai duy trì mối quan hệ như bây giờ cũng là một điều tốt.
Chỉ cần Hứa Ôn Giảo luôn ở bên cạnh mình, không chạy lung tung và không gặp rắc rối.
Nghĩ tới đây, Hứa Úc Liêm lại cúi đầu cười cười lảng tránh. Suy cho cùng, cô vẫn quan tâm đến ai đó, bất kể tâm lý của người kia như thế nào.
Tất cả những thay đổi trong vẻ mặt của Hứa Úc Liêm đều được Hứa Ôn Giảo nhìn thấy hết, nhưng nàng rất khó đoán được đối phương đang nghĩ gì. Những khoảng thời gian mà cả hai xảy ra mâu thuẫn đã hình thành một cánh cửa không thể nào mở ra được. Nàng rất muốn tìm chìa khóa để bước vào và hiểu thấu được tâm hồn của người mình yêu.
Thật ra không cần phải đi tìm câu trả lời ở đâu xa cả, chỉ cần ngoảnh lại và nhìn những gì người ấy đã làm cho mình là đã có đáp án rồi.
Hứa Ôn Giảo thở dài trong lòng.
Khi nào nàng mới thực sự được chạm vào người ấy đây?
Vì tối nay là bữa tiệc liên hoan hiếm hoi nên các nhân viên không kiềm chế được cảm xúc của mình, họ chơi rất điên cuồng. Nhiều người còn lôi kéo Hứa Ôn Giảo cùng Trương Viên Chi vào trò chơi nói thật hoặc thử thách mạo hiểm của họ.
Bởi vì Hứa Úc Liêm quá khó gần cho nên không có người nào dám đến quấy rầy.
Yêu cầu của nhiệm vụ cũng không có gì quá đáng, chẳng qua là tới "thổ lộ" với Hứa Ôn Giảo, mời tiểu Hứa tổng một ly cocktail cùng những trò chơi vô thưởng vô phạt khác, nàng luôn bị lôi vào bàn để xây dựng đội nhóm.
Hứa Ôn Giảo là một người tốt tính và không từ chối bất cứ ai đến.
Nghe tiếng cười bên tai và nhìn những chiếc ghế trống bên cạnh, nhiệt độ xung quanh Hứa Úc Liêm càng lúc càng thấp. Khi Hứa Ôn Giảo lại được gọi đi chụp ảnh cùng nhân viên, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa mà nhìn Trương Viên Chi đang ăn uống vui vẻ.
"Trợ lý Trương, cô và tiểu Hứa tổng yêu quý của cô rất được mọi người trong công ty yêu thích."
Trương Viên Chí không dừng đũa, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Đây là chuyện hiển nhiên, hơn nữa tiểu Hứa tổng có danh tiếng tốt, là một người thân thiện và rất dễ gần. Người không thích cô ấy chẳng phải là người không được bình thường hay sao? Nhiều người trong công ty đều coi cô ấy là em gái của mình."
Thế nhưng nàng là lãnh đạo của công ty, có cần thiết phải cười tươi như hoa với nhân viên hay không?
Hứa Úc Liêm cho rằng nhiều nhân viên khoác vai cười nói với Hứa Ôn Giảo vì họ và nàng đều là con gái. Người ngoài không biết nhìn vào còn lầm tưởng rằng những người này là chị em rất thân thiết với nàng.
Hơn nữa, đừng tưởng rằng cô không biết sau khi Hứa Ôn Giảo tuyên bố độc thân, những bó hoa gửi đến văn phòng vào mỗi ngày đều do người trong công ty viết.
Cô dùng đũa chọc chọc vào chén để bày tỏ sự tức giận của mình.
Hứa Úc Liêm cảm thấy rất khó chịu, mỉa mai nói: "Được nhân viên yêu thích có ích gì? Tiểu Hứa tổng yêu quý của cô không có năng lực kinh doanh, thậm chí còn không thu hút được đầu tư."
"Đại tiểu thư, cô nói sai rồi."
Trương Viên Chi đặt chén xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, có thể thấy được sự phẫn nộ dâng trào trong mắt của cô ấy.
Đây là lần đầu tiên Hứa Úc Liêm được cô ấy xưng hô một cách trang trọng như vậy, tất nhiên là cô không quen, lập tức làm ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe: "Tôi nói không đúng chỗ nào sao?"
"Việc tiểu Hứa tổng không thể kéo được các nhà đầu tư đứng về phía mình, chẳng lẽ là do cô ấy thực sự kém cỏi như cô nói sao?"
Trương Viên Chi hít sâu một hơi, trong lòng dao động.
Đêm nay cô ấy cũng uống rất nhiều, rượu vào lời ra, cuối cùng cô ấy cũng tìm được người để nói ra những điều luôn giấu kín ở trong lòng.
"Tôi biết mình là một cấp dưới, không nên nói chuyện riêng tư của cấp trên, nhưng từ lúc bước vào giới kinh doanh, tiểu Hứa tổng đã gặp rất nhiều khó khăn. Để tôi nói cho cô biết một sự thật mà có thể khi cô nghe xong sẽ hơi khó chịu một chút. Thân phận nhị tiểu thư của Hứa gia không có ý nghĩa gì với cô ấy và cũng chẳng giúp ích được gì cả."