Tròn 24 tiếng từ khi nó được đẩy ra từ phòng phẩu thuật sang phòng hồi sức.
Hắn tức tốc chạy vào ngồi kế bên nắm chặt bàn tay của nó.
-Cái con ngốc này, em có biết là tôi sợ đến mức nào không hả? Tôi sợ em sẽ bỏ tôi mà đi mất, bỏ cả thế giới lại rồi mình em bước đi, tôi sợ đến lúc ấy tôi không còn đứng vững nữa khi mà cả thế giới của tôi đi rồi, em biết không. Em mau tỉnh dậy đi nhé, tỉnh dậy tôi sẽ lập tức dẫn em đi ăn kem, làm những điều mà tôi chưa từng có cơ hội, tôi sẽ không lạnh nhạt với em nữa. Và tôi còn có 1 điều quan trọng muốn nói cho em nghe vậy nên tỉnh dậy nhanh đi nhé.Tôi rất nhớ em đấy.
Hắn nói bằng cái giọng vui vẻ nhất, nhưng nói xong hắn quay lưng đứng dậy ra ngoài, không để ai trông thấy giọt nước mắt của hắn.
“tôi yếu đuối, vô dụng lắm phải không em, có lẽ tôi không có cái quyền được ở bên em rồi em nhỉ? Mau tỉnh dậy đi nghe em”
Cậu và nhỏ cũng lên thăm nó.
Nhìn nó mà nhỏ rất hối hận. Nhưng mà nhỏ biết làm sao đây chỉ biết nhìn nó rồi c ầu nguyện cho nó nhanh chóng tỉnh dậy.
Cậu nắm lấy bàn tay của nó:
-Mày đừng ngủ lâu quá không tốt đâu, sẽ mỏi đấy, dậy đi chơi với tao đi, tao sẽ cho mày ăn kem, dẫn mà đi chơi công viên, đi xe đạp đôi, có chịu không? Không chịu hả? Vậy mày nói cho tao biết đi mày thích ăn gì tao cũng sẽ dẫn mày đi ăn, đi chơi thứ mày muốn, tao nhất định sẽ nghe lời mày mà.
Nghe cậu nói nhỏ đau quá cố kìm lại tiếng nấc ở cổ, chạy ra ngoài ngồi thụp xuống khóc, nhưng không dám khóc to.
-Này mày giận tao cái gì hả? đừng lơ tao như thế mà, trả lời tao, trả lời tao đi.- cái giọt nước ấm ấm ấy lại trào ra nữa rồi.
Ngón tay nó khẽ cử động, cậu nhìn chằm chằm, quyệt vội nước mắt.
-Mày không giận tao phải không?
Ngón tay nó lại cử động nhẹ.
Cậu vội vã nhấn nút khẩn cấp, bác sĩ cùng y tá 5 phút sau đã có mặt:
-Có chuyện gì?
-Ngón tay của cô ấy cử động.- cậu trả lời nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào nó.
-Được rồi, cậu ra ngoài đi tôi sẽ kiểm tra cho cô bé.
Cậu ra ngoài gọi cho hắn và nhỏ thông báo vì từ khi thăm nó xong hắn chạy đâu mất cả nhỏ nữa.
Bác sĩ sau khi kiểm tra xong thì ra ngoài.
-Sao rồi bác sĩ.
-Cô bé có dấu hiệu tỉnh lại, chắc không lâu đâu.- bác sĩ cười hiền.
-Vâng, cảm ơn bác sĩ.- cậu đi thẳng vào trong không kịp nhìn mặt bác sĩ đang định nói gì đấy.
Cậu ngồi xuống ghế nắm lấy bàn tay nó, chờ nó tỉnh dậy.
Nhỏ và hắn đi vào.
-Cô ấy sao rồi.- hắn mở miệng khi vừa mới bước vào
-Có dấu hiệu tỉnh lại, sẽ nhanh thôi.- cậu trả lời.
-Ừ.
Nhỏ im lặng vì nhỏ biết hiện tại nó đang là trung tâm của 2 người con trai ấy.
“Đây là đâu”
“Chói mắt quá”
…
Mắt nó từ từ mở ra rồi chớp chớp vài cái.
-Ngốc tỉnh rồi à?- người hỏi đầu tiên là hắn.
-Mày tỉnh rồi sao?- lại đến nhỏ.
-Mày ngủ lâu tao muốn hờn luôn đấy.- cậu vờ giận dỗi.
-Ừ tao tỉnh rồi, mày hờn thật à, thế tao ngủ tiếp rồi ngủ luôn nhé?- nó cười.
-Không không được.-cậu la oai oái làm nhỏ cười, chỉ có bên nó cậu mới trẻ con như vậy thôi.
Hắn bực mình rồi đấy, không ai quan tâm sự có mặt của hắn là sao? Không ai quan tâm cũng được nhưng mà nó sao thế? Hắn nhớ trước lúc nó ngất thì có nói là nhớ hắn mà.
“Con nhỏ này lơ mình luôn mới ghê chứ, hừ để xem tôi trị cô như thế nào, hừ bực mình quá đi mất”
-À anh đẹp trai này là ai thế.- nó nhìn cậu chỉ tay qua hắn hỏi.
-Tao đẹp trai hơn hắn đấy, à mà khoan mày vừa hỏi gì cơ?
-Tao hỏi: “anh đẹp trai này là ai thế?”
Cậu xém té, nó giả vờ đấy à.
Lại nữa, đã lơ rồi còn hỏi hắn là ai có tức không chứ.
-Này, con ngốc kia em lơ tôi, tôi còn chưa tính sổ với em, em ở đó còn hỏi tôi là ai, em diễn sâu quá rồi đấy bé ạ.- hắn cười gian gian.
-Tôi quen anh à?
Lúc này thì hắn thật sự hoang mang rồi nha.
-Em thật sự không biết tôi là ai?
-Không, anh là ai thế?
-Thế mày có biết tao là ai không?
-Ân và An hai bọn mày hỏi gì kì thế?
-Mày đang học trường gì, lớp nào, nhà ở đâu, họ tên mày là gì?- cậu cầm vai nó.
-Trường Star, lớp 11a2, nhà ở 105-Huỳnh Tấn Phát, tao là Hoàng Kiều Nhung.
-Mày có biết tại sao mày ở đây không?- cậu hỏi.
-Ừ thì bị tai nạn.
-Mày có biết ai đưa mày vào đây không?
-Ai nhỉ? Là ai thế?- mặt nó ngây ngô.- tao đau…đau lắm…đau lắm.-nó cứ nói đau mà không ôm đầu, vậy nó đau cái gì.
-Mày bị đau ở đâu?
-Đau, đau ở đây này.- nó chỉ vào nơi trái tim.
-Sao mày lại đau?
-Tao không biết.
-Thế mày có nhớ…lúc trước tai nạn tao đã nói gì với mày không?- nhỏ hạ giọng.
-Có.
-Thế mày có hận tao vì tao đã làm mày ra như thế này không?-nước mắt nhỏ rơi.
-Mày có làm gì đâu
-Mày thật sự không biết đây là ai à?-nhỏ hỏi
-Không.
Một chữ không đó thôi cũng đủ làm tim hắn tan nát rồi. Tại sao chứ? Tại sao ai nó cũng nhớ, cái gì nó cũng nhớ nhưng mà nó lại quên hắn? tại sao vậy hả? có lúc nào hắn quên nó đâu, không lúc nào quên cả? Sao nó lại nhẫn tâm quên hắn chứ? Sao nó lại lỡ quên đi người con trai yêu nó như thế?
-Để tôi đi gọi bác sĩ.- hắn muốn xác định thật ra là nó mất đi trí nhớ mà lớ quên hắn hay là nó muốn quên hắn.
-Nhân chuông là được rồi.- cậu kéo hắn lại, tuy lúc đầu có vui vì nó không nhớ chút gì về hắn, nhưng làm sao có thể thay đổi được khi mà nó không dành chỗ đứng trong tim nó cho cậu, mà lại cho toàn quyền về hắn. Còn hiện tại mất trí chỉ là tạm thời, nếu sau này nó nhớ lại cậu sẽ càng đau khổ hơn nữa.
Bác sĩ đến như mọi lần là cùng cô y tá.
-Bác sĩ, cô ấy chỉ quên mỗi tôi còn ai cũng nhớ, ông kiểm tra nhanh đi.
-Cô bé bị shock, kí ức đau thương cô bé muốn quên hình như trong kí ức đó có cậu. Nhưng đây chỉ là tạm thời nhưng mà đừng ép cô bé quá, cố nhớ thì sẽ đau đầu hơn thôi. Với lại có thể đây không phải là tạm thời mà là vĩnh viễn.
Vĩnh viễn sao? Hắn không cho phép nhất định hắn phải làm cho nó nhớ ra hắn.
-khi nào cô ấy có thể xuất viện được ạ?- cậu hỏi.
-Hiện tại thì cô bé cần được theo dõi và đợi vết thương lành lại rồi tháo băng, nếu tình trạng tốt hơn thì có thể xuất viện.
-Vâng, cảm ơn bác sĩ.
-Không có gì, tôi đi đây.