Hai tiếng đồng hồ sau tuyên bố của Gabriel, có những bóng người và trang thiết bị di chuyển một cách lặng lẽ mà không ai trên hòn đảo hiền hòa này chú ý. Sarah chỉ nhận ra một phần của sự chuẩn bị khi ngồi trên boong tàu Alexandra trong chiếc áo choàng trắng bằng vải bông và thấy chiếc “Sun Dancer” lặng lẽ lùi dần vào bóng tối. Cơn dông buổi trưa đã tan biến, nhường chỗ cho làn gió nhẹ ấm áp rượt đuổi quanh mấy chiếc du thuyền neo ở lối ra vào cảng biển. Sarah nhắm mắt. Cô bị nhức đầu vì ánh nắng mặt trời còn miệng thì đắng nghét. Cô hiểu ra sự khó chịu của mình rồi. Cô thích bận rộn chứ không phải là hưởng thụ sự an nhàn như thế này. Cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay hiệu Harry Winston mà cô được ngài CEO đồng Chủ tịch của công ty liên doanh Jihad Incorporated tặng. 7 giờ 20 phút. Cô sắp được về nhà rồi.
Sarah nhìn về phía đuôi tàu Alexandra và thấy chiếc Sikorsky bất động trong bóng tối buông dần. 7 giờ 45 phút tối nay, chúng sẽ vào bờ, đúng theo lịch trình mà Hassan đã sắp xếp. Hassan là người chuyên lên lịch cho việc đi lại của Zizi, “Cô Sarah, xin đừng đến trễ”. Hắn nhắc cô. Zizi đề nghị cô ăn mặc thật đặc biệt. “Le Tetou là nhà hàng tôi thích nhất trên đảo này. Tối nay sẽ là buổi tối đáng nhớ nhất”.
Cơn gió nhẹ thổi lên và từ đâu đó tiếng chiếc phao cứu hộ kêu lanh canh. Sarah lại liếc nhìn đồng hồ, 7 giờ 25 phút. Cô tự cho phép mình mường tượng một cuộc sum họp trong bữa ăn kiểu gia đình mà họ đã từng chia sẻ với nhau trước đây ở căn nhà trang viên tại Surrey. Cũng có thể là thức ăn không hợp. Cho dù tâm trạng mình như thế nào đi nữa, cô vẫn khao khát cái ôm ghì chặt củahọ vì cô yêu thương tất cả bọn họ. Cô yêu thương họ vì những người khác ghét họ. Cô yêu thương họ vì họ là một hòn đảo bị bao quanh bởi một biển người cuồng tín. Và bởi vì cô sợ rằng dòng chảy lịch sử một ngày nào đó sẽ cuốn họ đi thật xa, cô muốn là một thành viên trong số họ dù chỉ là một phút giây ngắn ngủi. Cô yêu thương nỗi đau họ che giấu và khả năng tạo ra niềm vui củahọ, cả sự thèm khát cuộc sống và sự khinh miệt họ dành cho bọn cuồng sát. Cuộc sống của mỗi người trong số họ gắn liền với một mục đích - đối với Sarah, mỗi cuộc sống như thế là một điều kì diệu nho nhỏ. Cô nghĩ về Dina - một Dina xinh đẹp nhưng mang sẹo, con út trong số sáu người con mà mỗi người con đãá giết hàng triệu người khác. Cha cô là thành viên duy nhất của gia đình còn sống sau sau vụ tàn sát người Do Thái dưới thời Hít-le. Đến Israel, ông chọn cho mình cái tên Sarid, có nghĩa là người còn sót lại theo tiếng Hebrew, và ông đặt tên đứa con gái út của mình là Dina, có nghĩa là bị trả thù. “Tôi là Dina Sarid, tôi là người còn sót lại bị trả thù”.
Sarah nghĩ “Tối nay chúng ta sẽ sát cánh bên nhau”.
7 giờ 30 phút mà Sarah vẫn chưa nhích mình ra khỏi cái ghế trên boong tàu. Sự chần chừ của cô hoàn toàn có ý đồ - cô muốn dành vài phút để diện quần áo, và nán lại một chút để gửi một tín hiệu như thể vô ý cho người khác thấy cô không có ý định quay trở lại. “Cô đừng đem theo gì hết”, tin nhắn của Rimona viết.“Hãy làm cho phòng mình giống một mớ hỗn độn”.
Và vì thế mà cô vẫn còn ở trên boong tàu thêm năm phút nữa rồi mới đứng dậy đi vào cabin. Cô để chiếc váy choàng trượt qua vai rớt xuống nền, rồi nhanh chóng mặc đồ lót. Bộ cánh của cô, cái quần màu vàng nghệ rộng thùng thình mà Nadia mua cho cô chiều hôm trước ở Gustavia, nằm trên cái giường bề bộn. Cô mặc vào rồi đi sang phòng tắm trang điểm, cô đeo chiếc vòng vàng nhưng bỏ hết mấy thứ nữ trang còn lại trong số quà tặng của Zizi trên mặt bàn trang điểm. Khi quyết định mình sẽ làm kiểu tóc nào, cô do dự. Lần đầu tiên cô do dự, bới tóc lên hay xõa ra? Xõa ra. Bước đi đầu tiên trở về cuộc sống cũ của cô, cuộc sống mà Gabriel đã cảnh báo sẽ rất khác.
Sarah rời phòng sau khi nhìn quanh. “Để căn phòng lộn xộn nhé”. Nhiệm vụ đã thực hiện xong. “Đừng mang theo gì cả”. Không túi xách, không ví cầm tay, không tiền hay thẻ tín dụng. Ai lại cần thẻ tín dụng hay tiền khi ở bên cạnh Zizi al-Bakari cơ chứ? Cô đi ra hành lang, đóng cửa nhưng không khóa. Rồi cô bước ra phía mũi tàu nơi những chiếc du thuyền đang chờ. Rafiq dắt cô lên tàu, trao tay cô cho Jean-Michel, rồi cô len lỏi giữa cả đống Abdul để đến chỗ ngồi ở đuôi tàu. Zizi ngồi đối diện với cô, bên cạnh hắn là Nadia. Khi thuyền bắt đầu đi vào bờ, trong bóng tối bọn họ theo dõi cô một cách chăm chú.
“Lẽ ra cô nên đeo chuỗi ngọc trai, Sarah à, sẽ rất hợp với bộ áo của cô đấy. Nhưng tôi rất hài lòng vì cô để tóc xõa như trước. Thế này nhìn đẹp hơn. Tôi chưa bao giờ thích cái kiểu bới tóc của cô cả”. Hắn nhìn Nadia. “Con có thấy cô ấy đẹp hơn khi xõa tóc không?”
Nhưng Nadia chưa kịp trả lời thì Hassan đã ấn điện thoại di động vào tay Zizi và thì thầm gì đó bằng tiếng Arập với điệu bộ khẩn cấp. Sarah nhìn về phía bên trong cảng biển, nơi bốn chiếc Toyota Land Cruiser đang đậu trên rìa bến cảng. Một nhóm người hiếu kì đang tụ tập lại để xem nhân vật nổi tiếng nào đó điều động cả đoàn xe hộ tống mình trên cái đảo bé tí này. Cô gái tóc đen ngồi trên ban công cách đó hơn 5 mét thì lại chẳng màng người nổi tiếng ấy là ai. Người còn sót lại bị trả thù nhìn vào khoảng không vô định, tâm trí có vẻ như đang vật lộn với những vấn đề quan trọng hơn.
o O o
Bãi biển ở Saline, một trong số ít các bãi biển không có cả khách sạn lẫn biệt thự, nằm trong bóng tối - đôi khi có những đốm phốt-pho bùng lên dưới ánh trăng sáng tỏ. Mordecai đưa chiếc Zodiac đầu tiên vào bờ lúc 8 giờ 5 phút. Hai phút sau, Oded lái chiếc Zodiac của chính hắn và kéo theo chiếc thứ ba vào bờ. Lúc 8 giờ 30 phút, họ ra hiệu với Gabriel. Cả nhóm Saline đã ở vào chỗ của mình. Cái bẫy đã được giăng.
Như thường lệ, bãi biển Saint-Jean còn khá đông người vào buổi tối, vẫn còn những người muốn nấn ná trên bãi cát trong bóng tối buông dần. Cuối đường băng ở sân bay, gần cái biển báo “Chú ý máy bay hạ cánh” đã xập xệ méo mó theo thời gian, là một nhóm bốn người - ba người đàn ông và một phụ nữ tóc đen đến từ Gustavia bằng xe tay ga trước đó không lâu. Một người đem theo vài chai Heineken, người khác mang cái đầu đĩa CD và mở nhạc Bob Marley. Cả ba người đàn ông nằm đủ kiểu. Người mặt rỗ đứng tuổi và một người mắt nâu lanh lẹ với mái tóc chảy ngược đang rít thuốc hết điếu nọ tới điếu kia. Cô gái thì nhảy múa theo nhạc, chiếc áo trắng của cô sáng dịu dàng dưới ánh trăng.
Dù thái độ của họ không có vẻ gì là cố tình chọn địa điểm này để tụ tập, nhưng thật ra từ vị trí ấy họ có thể quan sát được tất cả phương tiện lưu thông trên đường từ Gustavia đến cũng như nắm bắt tình hình bữa ăn tối đang bắt đầu trong nhà hàng Le Tetou cách đó chưa đầy mười mét. Vào lúc 8 giờ 30 phút, người đàn ông mặt rỗ đứng tuổi nhận một cuộc gọi đến điện thoại di động. Ngay sau khi cúp máy, anh cùng hai người kia đứng dậy đi lên đường cái với những động tác gây ồn ào, rồi cả bọn trèo lên chiếc Suzuki Vitara đậu sẵn.
Cô gái áo trắng vẫn ngồi chỗ cũ trên bờ biển, vừa nghe nhạc Bob Marley vừa quan sát chiếc máy bay phản lực đang hạ cánh trên mặt nước về phía đường băng. Cô nhìn biển báo “Chú ý máy bay hạ cánh” nhưng rồi tự nhiên cô không quan tâm đến nó nữa. Vặn nhạc lớn hơn, cô nhảy múa trong khi chiếc trực thăng đã gầm rú phía trên đầu mình.
Bãi biển ở vịnh Marigot nhỏ và đầy đá, ít khi có ai lai vãng ngoại trừ người dân địa phương đến cất tàu của mình. Có một con lộ nhỏ sát bên đường ra bờ biển đủ chỗ cho hai đến ba chiếc xe hơi và có cả cầu thang bằng gỗ dẫn xuống bãi biển. Tối nay có hai chiếc Piaggio dựng ở đó. Hai người chủ thì đang ngồi vắt vẻo trên mạng chiếc thuyền mà ai đó để lại bãi biển trong bóng tối buông dần. Cả hai đặt ba lô dưới chân, trong ba lô là hai khẩu súng giảm thanh. Người đàn ông trẻ hơn thì đem theo khẩu Barak SP-21s bốn nòng. Người kia lại thích vũ khí nhỏ hơn và luôn trung thành với súng của Italia, thế nên trong giỏ anh là mấy khẩu Beretta 9 li.
Không giống những người đồng sự ở Saint-Jean, hai người này không uống rượu cũng không nhảy múa hay giả vờ chơi trò gì đó vui vẻ. Họ im lặng và thở chầm chậm để kiềm chế nhịp tim đang đập liên hồi. Người lớn tuổi hơn quan sát xe cộ trên đường, người trẻ ngắm con sóng vỗ nhẹ nhàng vào bãi cát; tuy nhiên cả hai cùng mường tượng cái cảnh sẽ diễn ra trong vài phút nữa ở ngôi biệt thự phía đằng kia. Lúc 8 giờ 30 phút, người lớn tuổi hơn thì thào vào điện thoại. “Hành động đi Dina”.
Monique, vợ của Jean-Michel, nhận thấy cô gái đầu tiên.
Thức uống đã được phục vụ rồi, Zizi cũng vừa mới ra lệnh cho mọi người thưởng thức bữa ăn bởi vì đây là lần cuối cùng họ ăn tối ở Saint-Bart. Sarah ngồi ở cuối bàn phía đối diện, kế bên Herr Wehrli. Ông chủ nhà băng người Thụy Sĩ đang bàn luận việc ông rất ngưỡng mộ tác phẩm của Ernst Ludwig Kirchner trong khi Sarah, từ khóe mắt của mình, nhận thấy mái tóc mềm mượt chuyển động theo cái quay đầu của Monique.
“Có cô gái ở đằng kia kìa”. Monique nói trống không. “Cái người có vết sẹo khủng khiếp trên chân ấy, nhớ không Sarah? Ta thấy cô ấy trên bãi biển ở Saline ngày hôm qua. Ơn Chúa tối nay cô ấy mặc quần dài”.
Sarah lịch thiệp rời mắt khỏi ông chủ nhà băng và hướng mắt về phía Monique đang nhìn. Cô gái đang đi dọc theo bờ con sóng trong chiếc áo kiểu màu trắng và quần jeans xắn đến bắp chân. Lúc cô tiến về nhà hàng, một tên bảo vệ cố gắng chặn đường cô. Sarah dù không thể nghe được họ nói gì nhưng vẫn có thể nhận ra cô gái khẳng định mình có quyền đi dạo trên bãi biển công cộng bất chấp cái buổi tiệc riêng tư được bảo vệ nghiêm ngặt như thế ở nhà hàng Le Tetou. Sarah nghĩ. “Này, đừng tỏ ra kín đáo quá. Làm mọi người chú ý đi nào”.
Tên bảo vệ cuối cùng cũng dịu đi, và cô gái lê bước chậm chạp biến mất trong bóng tối. Sarah cho phép một khắc nữa trôi qua, rồi chồm người qua bên kia bàn trước mặt Monique, cô thì thào vào tai Jean-Michel.
“Tôi cảm giác mình sắp bị bệnh rồi”.
“Chuyện gì vậy?”
“Uống quá nhiều rượu vào buổi ăn trưa ấy mà. Tôi gần như nôn thốc nôn tháo trên thuyền hồi trưa”.
“Cô có muốn đi toilet không?”
“Anh dẫn tôi đi nhé Jean-Michel?”
“Chờ đã, tôi sẽ đi với cô”. Monique vội vã nói.
Jean-Michel lắc đầu, nhưng Monique đứng bật dậy và đỡ Sarah. “Cô ấy khó chịu trong người”. Ả rít lên với hắn bằng tiếng Pháp. “Cô ấy cần một người phụ nữ để chăm sóc mình”.
o O o
Đúng lúc đó một chiếc Suzuki Vitara trờ vào bãi giữ xe của Le Tetou. Yossi cầm lái còn Lavon ngồi phía sau xe. Yaakov nạp đạn cho khẩu Beretta 9 li của mình, rồi chăm chú nhìn con đường cho đến khi Sarah xuất hiện.
Sarah liếc nhanh qua vai khi họ rời khỏi bãi biển và nhận thấy Zizi và Nadia đang chằm chằm nhìn theo mình. Cô quay đầu ra và nhìn thẳng về phía trước. Jean-Michel ở phía bên trái cô còn Monique bên phải. Chúng nắm cánh tay cô mỗi người một bên, dẫn cô băng nhanh qua phần sân trong nhà hàng, ngang qua cửa hàng bán quần áo nhỏ. Lối đi tối như mực. Jean-Michel mở cửa toa-lét nữ và bật đèn, nhìn khắp một lượt rồi ra dấu cho Sarah bước vào. Cánh cửa đóng sập lại. “Quá khó”, cô nghĩ. Cô chốt chặt cửa và nhìn vào gương. Khuôn mặt đang giương mắt nhìn lại cô không còn là của chính cô nữa. Khuôn mặt này có vẻ như được vẽ bởi Max Beckmann hay Edvard Munch, hay có thể là ông của Gabriel - Viktor Frankel. Bức chân dung của một phụ nữ đang sợ hãi. Qua cánh cửa đóng kín cô nghe tiếng Monique hỏi rằng cô có ổn không. Sarah không trả lời. Cô chống tay lên thành bồn rửa mặt rồi nhắm mắt chờ đợi.
“Mẹ kiếp”, Yaakov lầm bầm. “Cô ấy đem theo cái găng tay đấm bốc quái quỷ này làm gì?”
“Anh bắt hắn được không?”
“Có thể, nhưng nếu mọi chuyện đằng đó đi không đúng hướng thì phải chắc chắn là bắn vào đầu hắn nhé”.
“Tôi chưa bắn ai trong đời mình cả”.
“Dễ lắm”, Yaakov bảo “Để tay trên cò súng rồi kéo mạnh Thế thôi”.
Chính xác là 8 giờ 32 phút tối khi Gabriel leo lên cầu thang gỗ ở bãi biển vịnh Marigot. Anh đội mũ bảo hiểm dành cho xe mô tô với tấm kính che mặt màu tối, phía dưới là micro và chiếc tai phone nhỏ xíu. Cái túi nilon đựng mấy khẩu Beretta được giữ chặt sau lưng. Mikhail, đi trước anh một bước, cũng trang bị như thế. Họ lên xe môtô và nổ máy cùng một lúc. Gabriel gật đầu, họ cùng phóng vào con đường trống trước mặt.
Họ lao xuống con dốc thẳng đứng, Gabriel dẫn đường, Mikhail chạy sau vài mét. Con đường trở nên hẹp và hai bên là bờ tường bằng đá. Trước mắt họ, trên đỉnh đồi là ngả rẽ vào Point Milou. Sát bên bờ tường, có một chiếc môtô và Rimona ngồi dạng chân trên yên xe trong chiếc quần jeans xanh và áo sơ mi bó sát người. Khuôn mặt cô bị che khuất bởi mũ bảo hiểm và kính chắn gió.
Cô nhá đèn pha hai lần, tín hiệu cho biết con đường rất vắng người. Gabriel và Mikhail tăng tốc, ôm cua và chạy thẳng. Biển đã ở trước mặt họ, loang loáng ánh trăng. Bên trái họ là sườn đồi cằn cỗi còn bên phải là một dãy nhà tranh nhỏ. Một con chó mực bỗng đâu từ căn nhà tranh cuối cùng nhảy ra sủa liên hồi khi họ phóng qua.
Giao lộ kế tiếp có một ki-ốt thùng thư và một trạm xe buýt bỏ trống. Một chiếc xe hơi ôm cua quá nhanh và lạc ra khỏi đường như sắp tông vào phía lề Gabriel đang chạy. Anh giảm tốc và chờ xe hơi chạy qua rồi lại bắt đầu tăng tốc.
Ngay lúc đó anh nghe tiếng Rimona trong tai “Chúng ta có vấn đề rồi”. Giọng cô vẫn bình tĩnh.
Gabriel lướt mắt nhìn qua vai mình là phát hiện đó là vấn đề gì. Họ đang bị một chiếc Range Rover màu xanh của lực lượng hiến binh theo dõi.
Trong bãi giữ xe của Le Tetou, Yaakov sắp mở chốt cửa thì nghe tiếng Rimona trong tai mình. Anh nhìn Lavon và hỏi. “Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?”
Nhưng Gabriel lại chính là người kể cho anh biết.
Có hai hiến binh trong chiếc Rover, một người ngồi sau tay lái, còn người kia có vẻ như cấp cao hơn ngồi bên cạnh với máy bộ đàm áp vào miệng. Gabriel cố chống lại ý muốn quay đầu nhìn họ lần thứ hai, anh vẫn nhìn thẳng về phía trước.
Phía trước trạm xe buýt, con đường rẽ ra hai nhánh. Biệt thự của bin Shafiq ở phía bên trái. Gabriel và Mikhail rẽ vào con đường bên phải. Vài giây sau họ chạy chậm lại và nhìn về phía sau.
Hai tên hiến binh đã đi đường khác. Gabriel dừng xe hẳn và cân nhắc xem nên làm gì kế tiếp. Có phải hai hiến binh đó đang trên đường tuần tra, hay họ đang trả lời một cuộc gọi nào đó? Có phải đó chỉ đơn thuần là sự xui rủi hay còn là một cái gì khác? Anh chỉ chắc chắn một điều: Ahmed bin Shafiq đang ở trong tầm tay của anh, và Gabriel chỉ muốn hắn chết.
Gabriel quay đầu xe lại, chạy ngược về chỗ rẽ và nhìn đầu đường. Đường vắng, cặp hiến binh cũng mất hút rồi. Anh lên ga, lao vào bóng đêm. Khi đến biệt thự, anh thấy cánh cổng an ninh đã mở và chiếc Range Rover của lực lượng hiến binh đang đậu trên đường lái xe vào nhà. Ahmed bin Shafiq, tên khủng bố nguy hiểm nhất trên thế giới, đang dỡ mấy cái vali xuống khỏi cốp chiếc Subaru của hắn.
“Và hai người cảnh sát Pháp kia đang giúp hắn”.
Gabriel chạy ngược về chỗ Mikhail đang đợi và báo tin cho cả đội cùng một lúc.
“Anh bạn của chúng ta sắp rời khỏi đảo. Zizi đã sắp xếp cảnh sát để hộ tống hắn”.
“Kế hoạch của chúng ta tiêu rồi sao?”
“Chúng ta phải thừa nhận điều đó. Đưa Sarah về lại Saline đi”.
“Tôi e rằng điều đó không thực hiện được”. Lavon đáp lời.
“Tại sao không thể?”
“Chúng tôi không thấy Sarah. Chúng tôi lạc mất cô ấy rồi”.
Ai đó đập cửa ba lần. Giọng nói rất căng thẳng quát tháo Sarah. Cô kéo chốt, mở cửa. Jean-Michel đang đứng bên ngoài cùng với bốn vệ sĩ của Zizi. Chúng nắm cánh tay cô rồi lôi xềnh xệch cô về bãi biển.
Chiếc Cabriolet trắng đi qua cửa an ninh rồi chạy lên đường, theo sau là chiếc Rover của cảnh sát. Mười lăm giây sau đoàn hộ tống ấy tăng tốc chạy vượt qua Gabriel. Chiếc ô tô vẫn để mui trần. Bin Shafiq để cả hai tay lên vô lăng, mắt vẫn nhìn thẳng.
Gabriel nhìn Mikhail và nói với cả đội trên bộ đàm. “Rút hết về Saline ngay lập tức. Tất cả mọi người. Để một chiếc thuyền lại cho tôi, nhưng rời khỏi đảo ngay”.
Rồi anh đuổi theo bin Shafiq và hai tên hiến binh.
“Các ông làm tôi đau quá”.
“Xin lỗi cô Sarah, nhưng chúng ta phải nhanh chân lên”.
“Để làm gì? Món ăn chính chưa dọn lên nữa mà?”
“Có một vụ đe dọa nổ bom ở đây. Chúng ta phải rời khỏi đảo ngay lập tức”.
“Một vụ đe dọa nổ bom sao? Đe dọa ai? Đe dọa cái gì?”
“Xin đừng nói bất cứ điều gì hết cô Sarah à. Cô chỉ cần đi thật nhanh thôi”.
“Tôi sẽ đi thật nhanh, nhưng bỏ tay tôi ra đi chứ. Các ông làm tôi đau quá”.
Gabriel giữ khoảng cách khoảng 20 mét với chiếc Range Rover và không mở đèn pha. Chúng tăng tốc qua ngôi làng Lorient rồi qua Saint-Jean. Khi đang chạy dọc theo rìa vịnh, anh thấy bảng chỉ đường đến nhà hàng Le Tetou. Anh giảm tốc, chăm chú nhìn vào bãi giữ xe ngay lúc Zizi và đám tùy tùng đang trèo lên mấy chiếc Land Cruiser trước sự quan sát của hai gã hiến binh khác. Sarah bị kẹp giữa Rafiq và Jean-Michel. Giờ thì Gabriel chẳng làm được điều gì hết. Anh miễn cưỡng tăng tốc để tiếp tục đuổi theo bin Shariq.
Sân bay đã ở trước mắt họ. Không xi-nhan xin đường, hai chiếc xe thình lình ngoặt vào đường dành cho dịch vụ, thẳng tiến qua cửa an ninh đang mở và chạy vào con đường nhựa trải đá dăm. Một chiếc trực thăng đang chờ ở cuối đường, tiếng động cơ rầm rầm. Gabriel dừng ngoài đường và thấy bin Shafiq, ả đàn bà cùng hai tên hiến binh bước ra khỏi xe.
Tên khủng bố người Arập Xêút và ả đàn bà nhanh chóng lên máy bay trong khi hai tên hiến binh dỡ đồ đạc lên khoang hành lí. Mười lăm giây sau đó, chiếc máy bay chuyển động và lướt trên đường băng. Khi nó cất cánh khỏi Baie de Saint-Jean, đoàn xe hơi của Zizi rầm rú như một bóng mờ màu đen và xuất hiện trên đồi đi về phía Gustavia.
o O o
Khi Mordecai và Odel thấy Mikhail và Rimona chạy xuống đụn cát ra bãi biển Saline thì đã là 8 giờ 40 phút. Hai phút sau lại có thêm bốn người nữa xuất hiện. Đúng 8 giờ 43 phút tất cả mọi người đều ở trên thuyền, chỉ trừ Lavon.
“Anh nghe Gabriel nói rồi đấy Eli”, Yaakov gào lên. “Gabriel muốn tất cả mọi người rời khỏi đảo ngay lập tức”.
“Tôi biết, nhưng tôi không thể đi mà không có Gabriel”. Lavon nói chắc nịch.
Yaakov hiểu rằng bàn cãi cũng vô ích. Một phút sau, mấy chiếc Zodiac rẽ sóng hướng về phía chiếc du thuyền Sun Dancer. Lavon nhìn họ tan biến vào bóng tối, rồi anh quay đầu bước đều trên mặt nước.
Đoàn mô tô trườn xuống đồi với tốc độ cao. Gabriel theo sát nút và thấy chiếc du thuyền Alexandra sáng rực ở rìa cảng biển. Hai phút sau đó, những chiếc Land Cruiser rẽ vào bãi đậu xe của bến tàu dành cho du thuyền. Bọn vệ sĩ của Zizi thực hiện việc dỡ hàng và đồ đạc xuống xe một cách nhanh chóng và chuyên nghiệp. Giải thoát con tin không phải là một lựa chọn hay. Gabriel thấy Sarah một lần duy nhất - màu nghệ vàng kẹp giữa hai dáng người to lớn và tối sẫm - một chốc sau họ hướng ra bờ biển nơi chiếc Alexandra sáng đèn. Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay đầu xe trở về Saline nơi Lavon đang chờ mình. Gabriel ngồi ủ ê trên mũi tàu khi họ đang cho tàu hướng về vịnh.
“Anh có nhớ tôi nói gì với anh hồi trưa không Gabriel?”
“Tôi nhớ chứ Eli”.
“Nếu anh chỉ được chọn một mục tiêu tối nay, hãy chắc chắn rằng đó là Sarah. Anh hãy nhớ điều đó”.
“Tôi biết rồi Eli”.
“Lỗi của ai đây? Của chúng ta hay của Sarah?”
“Cũng chẳng quan trọng nữa”.
“Không, không quan trọng. Hắn sẽ thủ tiêu Sarah nếu ta không tìm ra cách cứu cô ấy”.
“Hắn không làm thế ở nơi này đâu. Nhất là sau khi đã dính đến bọn cảnh sát Pháp thế kia”.
“Hắn sẽ tìm cách khác đấy. Không ai phản bội Zizi mà trốn khỏi sự trừng phạt của hắn đâu. Đó là luật của Zizi”.
“Điều đó có nghĩa là chúng ta chỉ có một cánh cửa rất hẹp, tùy vào cách thức mà Zizi sẵn lòng sử dụng để có câu trả lời mà hắn muốn”.
Gabriel lại im lặng. Lavon có thể đọc được anh nghĩ gì.
Chúng ta sẽ cứu cô ấy, Gabriel nghĩ. Hãy chỉ hi vọng rằng khi chúng ta thực hiện việc này, cô ấy vẫn còn sống.