Người Đưa Tin

Chương 23: Rời khỏi bahamas




Thời gian biểu của Sarah dần dần định hình. Mỗi sáng thức dậy, vươn vai ngái ngủ trên chiếc giường êm ái, Sarah lắng nghe tiếng nước vỗ ì oạp vào mạn tàu khi chiếc Alexandra nhẹ nhàng rẽ sóng. Tới 7 giờ rưỡi, cô khẽ lắc chuông, chỉ năm phút sau, người hầu phòng mang lên cho cô một khay, trên đó là ly cà phê và ổ bánh mì ngọt, không quên kèm theo một lọ hoa tươi. Nếu trời không mưa, cô sẽ nhâm nhi bữa sáng của mình dưới mái hiên nhìn ra phía mạn thuyền. Chiếc Alexandra đang đi về hướng đông nam, thong thả nhắm tới một đích đến vô định. Thỉnh thoảng Sarah mới trông thấy hình dáng của dải đảo Bahamian hiện lên lờ mờ phía xa. Phòng của Zizi ngay phía trên phòng cô, cho nên có một vài buổi sáng, cô nghe loáng thoáng hắn thỏa thuận công việc qua điện thoại.

Ăn sáng xong, Sarah thường gọi hai cuộc điện thoại về Luân Đôn qua hệ thống trên tàu. Cuộc điện thoại đầu tiên là gọi về căn hộ của cô ở Chelsea để nhận vài tin nhắn từ Văn phòng gửi đến. Sau đó, cô sẽ gọi về phòng tranh, và nói chuyện với Chiara. Giọng Anh pha Ý nhẹ nhàng giúp cô cảm thấy thư giãn hơn. Câu hỏi của Sarah xoay quanh những đơn hàng đang tồn đọng, nhưng Chiara có thể giải mã thành những thông tin khác, đó là: Sarah vẫn rất an toàn, nhưng vẫn chưa tìm được dấu vết của tên Ahmed bin Shafiq; về phần mình, Chiara thông báo rằng Gabriel và những người khác vẫn luôn bên cạnh Sarah, rằng Sarah không đơn độc trong cuộc hành trình này. Việc phải ngưng nói chuyện với cô bạn Chiara đáng mến quả là một cực hình đối với Sarah.

Sau khi nói chuyện điện thoại, thường đã gần 10 giờ, lúc đó Zizi và Jean-Michel đã tập luyện xong, và những người khác có thể sử dụng phòng thể dục. Song phần đông bọn họ là dạng lười vận động, thường chỉ có Herr Wehrti bầu bạn với cô mỗi sáng, nhưng hắn chỉ miệt mài tập trên máy tập đa năng trong vài phút rồi chui luôn vào phòng xông hơi để túa mồ hôi. Về phần mình, Sarah tập với máy chạy bộ khoảng 30 phút, rồi chèo thuyền thêm 30 phút nữa. Cô từng tham gia vào đội thủy thủ Dartmouth, cho nên chỉ sau vài ngày tập luyện, cô đã dần thấy cơ vai và lưng căng hơn, một sự thay đổi rõ rệt kể từ cái chết của Ben.

Sau khi tập thể lực, Sarah ra boong trước và gia nhập nhóm phụ nữ trên tàu để tắm nắng trước khi dùng cơm trưa. Nadia và Rahimah vẫn giữ khoảng cách với Sarah, nhưng các quý phu nhân khác thì tỏ ra khá thân mật, nhất là hai ả Frau Wehrli và Jihan, cô vợ trẻ, có mái tóc vàng óng người Jordani của Hassan, chuyên viên truyền thông cho Zizi. Vợ của Jean-Michel, Monique cũng ít khi nói chuyện với cô. Đôi lần Sarah liếc Monique khi cô ta đang đọc tiểu thuyết và nhận thấy Monique cũng đang nhìn mình chằm chằm, cứ như cô ta đang tìm cách đẩy Sarah xuống biển vậy.

Bữa ăn trưa thường dài lê thê. Sau đó, thủy thủ đoàn sẽ dừng tàu Alexandra để bắt đầu chương trình đua mô-tô nước của Zizi. Trong hai ngày đầu, Sarah không tham gia trò chơi, thay vào đó cô đứng trên boong, quan sát Zizi và đám thủ hạ của hắn lặn ngụp trên sóng. Qua ngày thứ ba, hắn cố gắng thuyết phục cô tham gia, và còn đích thân dạy cô cách cầm lái. Sarah lái mô-tô ra xa tàu rồi tắt máy, để mặc mô-tô nhấp nhô trên sóng, cô đăm đăm nhìn những chấm trắng nhỏ nơi chân trời. Có lẽ cô đã đi quá xa, bởi vì trong thoáng chốc Jean-Michel đã đến bên cạnh và ra hiệu cho cô quay về tàu. “Chỉ trong khoảng cách 100 mét mà thôi”, hắn giải thích. “Đó là nguyên tắc của ngài Zizi”.

Zizi có thời gian biểu thật chặt chẽ. Bữa ăn sáng nhẹ tại phòng ngủ, điện thoại, tập thể dục với Jean-Michel trong phòng tập, gần trưa họp với nhân viên. Ăn trưa. Đua mô-tô nước. Lại họp với nhân viên, nhưng lần này cuộc họp kéo dài tới bữa chiều. Và sau đó, lại nói chuyện điện thoại cho đến tận khuya. Vào ngày thứ hai, chiếc trực thăng rời khỏi tàu Alexandre lúc 10 giờ và quay về một tiếng sau đó, với một phái đoàn khoảng 6 người đàn ông. Sarah quan sát khuôn mặt của từng người lúc họ tiến vào phòng họp của Zizi, rồi rút ra kết luận không có ai trong số đó là Ahmed bin Shafiq cả. Không lâu sau đó, một tên Abdul tiết lộ cho cô danh tính của ba tên, và ngay lập tức Sarah ghi vào bộ nhớ của mình. Buổi chiều hôm đó, cô chạm mặt Zizi lúc hắn đang đứng một mình trong sảnh và đánh tiếng hỏi hắn xem liệu đã đến lúc thảo luận về lời mời của hắn chưa.

“Sao cô có vẻ vội vã vậy Sarah? Thoải mái đi nào. Hãy tận hưởng mọi thứ. Chúng ta sẽ bàn về vấn đề này vào một thời điểm thích hợp”.

“Tôi phải quay về Luân Đôn, Zizi ạ”.

“Trở về với Julian Isherwood à? Làm sao cô có thể quay về với hắn nhỉ?”

“Tôi không thể ở đây mãi mãi”.

“Được chứ”.

“Nhưng ít nhất ngài có thể cho tôi biết chúng ta đang đi đâu chứ?”

“Tôi muốn dành cho cô một sự ngạc nhiên”, hắn giải thích. “Đó cũng là truyền thống của chúng tôi. Tôi tự xem mình là một thuyền trưởng danh dự, và tôi sẽ chọn đích đến cho tất cả chúng ta. Tôi không muốn giữ bí mật điều đó. Sáng mai, chúng tôi muốn dừng lại tại Grand Turk. Nếu cô muốn, cô có thể lên bờ và mua sắm chút gì đó”.

Lúc ấy, Hassan xuất hiện, hắn ta đưa điện thoại và thì thầm gì đó vào tai Zizi bằng tiếng Arập nên Sarah không nắm bắt được nội dung câu chuyện. “Xin phép cô Sarah, tôi phải giải quyết một việc”. Đoạn hắn quay trở vào phòng họp và đóng cửa lại.

Sáng hôm sau, Sarah thức dậy trong cái tĩnh lặng của sớm mai. Thay vì nán lại trên chiếc giường êm ái, cô bật dậy ngay lập tức và bước ra boong. Tàu thả neo gần Cockburn Town, thủ phủ quần đảo Turks và Caicos. Cô dùng bữa sáng trong phòng, gọi điện cho Chiara ở Luân Đôn rồi sắp xếp lịch với thủy thủ đoàn để đáp máy bay vào thăm thành phố. Lúc 11 giờ rưỡi, Sarah đi ra phía đuôi tàu và nhìn thấy Jean-Michel đang đợi cô. Hắn mặc áo thun đen và quần soóc màu trắng hiệu Bermuda.

“Tôi tình nguyện tháp tùng cô”, hắn thốt lên khi vừa thấy Sarah.

“Tôi không cần người đi theo”.

“Không ai được phép lên bờ mà thiếu các biện pháp đảm bảo, nhất là các quý cô. Đây là nguyên tắc của ngài Zizi”.

“Thế vợ anh có đi chung không?”

“Thật tiếc là cô ấy hơi mệt. Có vẻ cô ấy không hợp bữa tối hôm qua”.

Họ im lìm tiến vào gần cảng. Jean-Michel neo tàu một cách điệu nghệ rồi theo Sarah đến khu mua sắm. Ở một quầy, cô chọn hai bộ váy nhẹ nhàng và một bộ bikini mới. Qua một hàng khác, cô mua một đôi dép, túi xách, và một cặp kính mát thay cho cặp kính cô làm mất khi chơi đua mô-tô nước lần trước. Họ cùng đến tiệm thuốc để mua dầu gội, và kem dưỡng da, cả dụng cụ tẩy da chết cho đôi bờ vai rám nắng của Sarah. Jean-Michel nằng nặc đòi thanh toán toàn bộ tiền mua hàng bằng thẻ tín dụng của Zizi. Trên đường quay về tàu, cô nhận ra Rimona với cặp kính râm to, đầu đội mũ rơm. Gần đó, trong một quầy bar nhỏ nhìn ra cảng, cô trông thấy một người đàn ông với vóc dáng quen thuộc, đầu đội mũ nỉ, mắt đeo kính râm, nhìn chăm chăm vào một ly bia dưới bóng râm của cái ô to tướng. Tới khi bước chân lên tàu Alexandra, cô mới nhận ra đó là Gabriel.

Hôm sau, khi Sarah gọi về Luân Đôn, Julian bắt máy và hỏi ngắn gọn xem khi nào cô sẽ quay về. Hai ngày sau, anh lại hỏi lần nữa, nhưng lần này giọng anh có pha chút bực bội. Vào cuối giờ chiều hôm đó, Zizi gọi cho Sarah. “Mời cô vào văn phòng của tôi nhé, tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta nói chuyện rồi”. Và hắn gác máy mà không đợi cô trả lời.

Sarah diện đồ thật lịch sự: quần suông trắng, áo cánh vàng che phủ đôi tay, chân mang giày đế bằng. Cô định trang điểm nhưng rồi lại thôi vì cô nghĩ mình không thể nào che hết dấu vết rám nắng của ánh mặt trời vùng Ca-ri-bê. Phải mất mười phút sau, cô mới rời khỏi phòng và men theo cầu thang lên lầu đến phòng Zizi. Hắn đang ngồi chung bàn họp với Daoud Hamza, Abdul & Abdul, và Herr Wehrli. Họ cùng đứng lên khi Sarah bước vào phòng, đoạn thu dọn giấy tờ tài liệu trên bàn, rồi lầm lũi bước ra ngoài. Zizi ra hiệu cho Sarah ngồi xuống. Ở phía đối diện của căn phòng, hình ảnh Al Jazeera nhấp nháy trên ti vi: quân đội Israel lại tiêu hủy một căn nhà của tay đánh bom tự sát Hamas trong khi cận cảnh là hình ảnh cha mẹ anh ta đang than khóc. Zizi liếc màn hình trong vài giây rồi quay sang Sarah.

“Tôi đầu tư hàng triệu đô la vào lãnh thổ Palestine, tôi còn tặng cho họ vài triệu đô la làm từ thiện, vậy mà bây giờ quân Israel đang phá hủy nó, và thế giới thì chỉ khoanh tay đứng nhìn”.

Vậy thế giới sẽ kết tội ai khi hai mươi thân thể cháy đen nham nhở nằm rải rác trên đường phố Tel Avivb vào ngày hôm qua? Sarah nghĩ bụng. Cô nhìn xuống đôi lắc tay bằng vàng và đồng hồ hiệu Harry Winston mà Zizi tặng, không nói không rằng.

“Nhưng bây giờ hãy trò chuyện về điều gì vui vẻ hơn nhé”, Zizi cất lời.

“Tôi cũng nghĩ vậy”. Cô nhìn hắn và mỉm cười. “Ông thật lòng muốn mời tôi về làm việc cho ông phải không?”

“Tôi ư?”

“Đúng vậy”.

Zizi mỉm cười nhìn cô. “Chúng tôi sẽ khai trương một ban nghệ thuật”. Nụ cười hắn biến mất. “Việc này có hơi đột ngột nhưng vẫn phải làm. Tôi muốn cô giữ vị trí đó”.

“Ban nghệ thuật?”

“Tôi xin lỗi”, hắn giải thích. “Đó là cách chúng tôi gọi các bộ phận khác nhau trong tổ chức. Hassan là trưởng ban truyền thông, Mansur phụ trách ban du lịch, Herr Wehrli là ngân hàng, còn bin Talal phụ trách...”.

“An ninh”.

“Vâng”, Zizi trả lời.

“Vậy ai làm trưởng ban nghệ thuật?”

“Hiện tại tôi phụ trách. Nhưng tôi muốn mời cô đảm nhiệm công việc đó”.

“Thế Andrew Malone thì sao?”

“Andrew Malone không còn làm việc cho tôi nữa”. Zizi mân mê chuỗi tràng hạt của mình một thoáng. Rồi ánh mắt hắn lại quay về phía màn hình ti vi, và giữ nguyên ở đó, hắn tiếp. “Đáng lý tôi ký hợp đồng độc quyền với Andrew. Tôi trả rất nhiều tiền để giữ chân anh ta. Đổi lại, anh ta phải dành cho tôi lời khuyên chân thành nhất, cố nhiên là không để ảnh hưởng đến quyền lợi của anh ta. Nhưng thật đáng tiếc, Andrew liên tục phản bội tôi. Trong vài năm trời, anh ta liên tục bòn rút tiền của tôi và các đối tác, căn cứ theo thoả thuận ban đầu thì đó là một sai phạm nghiêm trọng. Trong số những người sưu tập và buôn hàng phải trả tiền cò cho Andrew có cả Julian Isherwood”. Hắn nhìn cô. “Cô có biết số tiền mà Isherwood Julian phải chuyển cho Andrew Malone không?”

“Tôi không được biết”, cô trả lời. “Nếu có chuyện như vậy thì tôi xin lỗi”.

“Tôi tin cô”, hắn trả lời. “Andrew đã thề với Julian sẽ giữ bí mật. Hắn cố gắng che đậy dấu vết khi ăn lời hai bên. Thật không may là hắn không thể xóa đi dấu tích phản bội trong tài khoản ngân hàng. Đó là cách chúng tôi phát hiện ra sự thật”.

Zizi lại liếc ti vi và cau mày. “Công việc tôi đang dành cho cô có vị trí cao hơn so với Andrew rất nhiều. Cô không chỉ hỗ trợ tôi trong công việc, mà cô sẽ chịu trách nhiệm bảo quản bộ sưu tập của tôi. Tôi dự định sẽ cho các bảo tàng của Mỹ và châu Âu mượn vài tác phẩm như một cách củng cố mối quan hệ văn hóa giữa đất nước tôi và phương Tây. Vì cô từng là người quản lý bảo tàng cho nên cô sẽ rất thích hợp với những công việc như vậy”. Hắn quan sát cô một lúc. “Cô có thích vị trí đó không?”

“Tôi muốn, nhưng…”.

“...nhưng cô muốn thảo luận về tiền bạc và các quyền lợi trước khi trả lời tôi, tôi hoàn toàn hiểu điều đó. Nếu cô không phiền, tôi có thể hỏi hiện tại Julian đang trả cho cô bao nhiêu”?

“Tôi e rằng tôi không thể nói ra điều này”.

Zizi thở dài và xoay vòng chuỗi hạt. “Cô định làm cho câu chuyện khó khăn hơn hay sao?”

“Tôi không hề có ý ấy”.

“Tôi dự định sẽ trả cho cô một khoản lương là 500 ngàn đô la một năm, thêm nhà ở, và các khoản chi phí không giới hạn khác. Công việc đòi hỏi phải di chuyển nhiều, nên dĩ nhiên, thời gian cô ở bên tôi và gia đình tôi là chủ yếu. Đó cũng là lý do tôi mời cô tham quan chuyến hành trình này. Tôi muốn cô làm quen với mọi người. Tôi tin là cô cũng thích và cảm nhận được lòng hiếu khách của chúng tôi”.

“Quả vậy”, cô trả lời.

Zizi giơ hai tay lên. “Vậy à?”

“Tôi cần một hợp đồng thỏa thuận bảo đảm trong 3 năm”.

“Được thôi”.

“500 năm đầu tiên, 600 năm thứ hai, và 750 năm thứ ba”.

“Được thôi”.

“Và có cả các khoản tiền thưởng”.

“Cô hãy cho thử một con số”.

“250 ngàn”.

“Tôi dự định trả cô 500 ngàn nữa. Chúng ta thỏa thuận như vậy được chứ?”

“Tôi nghĩ là được”. Nụ cười cô vụt tắt. “Tôi không định nói với Julian về điều đó”.

“Việc làm ăn mà, Sarah. Julian sẽ hiểu”.

“Chắc anh ấy sẽ cảm thấy đau lòng”.

“Thật ra tôi nghĩ là mình nên nói chuyện này với anh ta”.

“Không”, cô lắc đầu từ chối. “Tôi sẽ tự nói. Tôi vẫn còn nợ anh ấy nhiều”.

“Cô là một phụ nữ thẳng thắn”. Zizi đột ngột đứng lên. “Tôi sẽ yêu cầu luật sư thảo hợp đồng. Herr Wehrli sẽ gửi đến một ngân phiếu để ký cho khoản tiền thưởng của cô, thêm vào đó là thẻ tín dụng của AAB để cô chi tiêu”. Hắn giơ tay ra. “Chào mừng cô gia nhập đại gia đình, Sarah”.

Cô bắt tay rồi quay gót về phía cửa.

“Sarah này?”

Cô quay lại.

“Đừng phạm sai lầm giống Andrew nhé. Cô biết đấy, tôi rất hào phóng với người làm việc cho mình, nhưng nếu họ phản bội tôi, tôi sẽ cực kỳ giận dữ”.

Đúng như dự đoán của Sarah, Julian nổi điên lên khi nghe tin. Anh nổi cáu với Zizi và giận luôn cả Sarah. “Khỏi quay lại phòng tranh dọn đồ dọn đạc gì hết!”, anh ta hét lớn qua điện thoại. “Ở đây chẳng có ai hoan nghênh cô lẫn ông chủ dòng máu Arập Xêút của cô đâu!”. Sau khi dằn mạnh máy điện thoại xuống, anh đi thẳng đến quán Green, nơi Oliver Dimbleby và Jeremy Crabbe đang chụm đầu thì thầm ở góc quán.

“Này, sao mặt anh lại thuỗn ra vậy, Julie?” Câu hỏi của Dimbleby chạm đến nỗi đau của Isherwood.

“Tôi mất cô ấy rồi”.

“Ai chứ?”

“Sarah”, Isherwood buông thõng. “Cô ấy bỏ tôi sang với Zizi al-Bakari”.

“Này, đừng bảo với tôi là cô ấy giữ vị trí của Andrew Malone nhé”.

Isherwood gật đầu xác nhận.

“Bảo cô ấy tránh xa cái hũ mật của Zizi đi”, Crabb nhận xét. “Hắn sẽ chặt tay cô ta mất. Hoàn toàn hợp pháp, anh biết đấy”.

“Mà sao hắn lại lôi kéo được cô ta nhỉ?”. Dimbleby thắc mắc.

“Chắc là vì tiền rồi. Nhờ tiền, chúng muốn gì cũng được”.

“Sự thật là vậy”, Dimbleby trả lời. “Nhưng ít nhất chúng ta vẫn còn cô nàng Elena xinh đẹp”.

Đúng là vậy, Isherwood nghĩ bụng, chỉ có điều sẽ giữ được cô ta bao lâu nữa đây?

Cách đó 4000 dặm, trên boong tàu Sun Dancer, Gabriel chia sẻ nỗi đau của Isherwood, chỉ có điều với lý do hoàn toàn khác. Sau khi nghe tin Sarah nhận được công việc, anh quay về chỗ đứng cũ trên mũi tàu, không kịp nghe lời chúc mừng của các đồng nghiệp trong nhóm.

“Anh ta sao vậy?”. Yaakov hỏi Lavon. “Anh ấy đã thành công! Đã cài được điệp viên vào tổ chức Jihad rồi còn gì!”

“Đúng thế”, Lavon trả lời. “Và một ngày kia chúng ta sẽ phải cứu cô ấy ra”.