24.
Lý Hà chớp mắt nhìn ta: “Khương cô nương, lão thái y sắp đến kinh thành rồi.
Nếu như…nếu như điện hạ có thể nhớ lại, cô nương có thể cho ngài ấy một cơ hội được không?”
“Được chứ.”
Bảo Châu trợn mắt nhìn ta.
Ta đi đến bên chậu than: “Chỉ cần đống tro này có thể quay trở về nguyên dạng như ban đầu, ta và Thái tử, tự khắc sẽ có thể nối lại tình xưa.”
Lý Hà không biết phải nói gì tiếp, chán nản rời đi.
Thời gian trôi qua, tuyết bắt đầu tan đi, gió xuân thổi đến kinh thành.
Thư mời dự lễ cập kê của ta đã được đưa đến các phủ.
Tổ phụ tiếc nuối nói, lão thái y kia cũng là người chứng kiến ta lớn lên, không biết ông ấy có thể đến kịp tham gia lễ cập kê hay không.
Vốn dĩ theo lịch trình thì có thể đến kịp.
Nhưng chỉ trách lão thái y xui xẻo, trên đường đi gặp phải sơn tặc.
Khi tin tức truyền đến kinh thành thì người đã biến mất không còn tung tích.
Hoàng thượng sai người đi diệt sơn tặc, đồng thời cũng là để tìm lão thái y về.
Tổ phụ và lão thái y là bạn bè lâu năm, nên cũng giục mấy người anh họ của ta đi tìm người.
Nhưng những chuyện này không ảnh hưởng đến việc tổ chức lễ cập kê cho ta.
Ngày hôm đó, Khương phủ tấp nập người ra vào.
Các khuê tú vây xung quanh ta, giúp ta sửa soạn.
Tống Song tô son cho ta, hài lòng nhìn ta: “Khương Hoài Nguyệt, hôm nay bổn cô nương miễn cưỡng thừa nhận cô là người đẹp nhất kinh thành.”
Ta lại càng muốn chọc tức nàng ta: “Ngày mai, ngày kia, ngày kia nữa, sau này đều như vậy.”
25.
Sau khi bước ra khỏi cửa, ta bất ngờ đụng mặt một người.
Tống Song: “Sao nàng ta lại đến đây? Khương gia còn gửi giấy mời đến cả Đông cung à?”
Ta khó hiểu: “Không gửi.”
Ta sai Bảo Châu đi xem xét tình hình, con bé quay lại nói, Khúc Anh là do An vương đưa đến cùng.
Lâu lắm rồi không nghe tin tức gì về Khúc Anh, ta hơi bất ngờ: “Sao nàng ta với An vương lại ở bên nhau rồi?”
Tống Song tỏ ra rất bình tĩnh: “Cả ngày trốn trong phủ cũng chẳng biết để làm gì, đến tin tức động trời này mà cũng không biết.
Nàng ta không chỉ dụ dỗ được An vương, mà còn mê hoặc được cả Thịnh vương nữa.
Thái tử hình như càng ngày càng xa lánh nàng ta rồi, lại còn bận rộn công việc triều chính nên cũng chẳng để ý đến nàng ta.”
Ta chẳng quan tâm nàng ta dụ dỗ được ai.
Khúc Anh nhìn thấy ta thì cúi người hành lễ.
Xem ra ở kinh thành được một thời gian, nàng ta cũng học được không ít kiến thức.
Tống Song nhìn một lượt nàng ta từ trên xuống dưới, mặt biến sắc, lạnh giọng hỏi:
“Bộ y phục cô mặc trên người lấy từ đâu ra?”
Khúc Anh mặc váy dài, bên trên có thêu chỉ vàng ánh tím, vừa quý giá lại vừa tinh tế.
Không phải nói quá, y phục của nàng ta trông còn nổi bật hơn cả nhân vật chính hôm nay.
Đối diện với câu hỏi lạnh lùng của Tống Song, nàng ta có vẻ sợ hãi, chỉ ấp úng giải thích:
“Là do một cửa tiệm ngoài cung đưa đến.”
“Là Thái tử đưa cho cô mặc?”
Khúc Anh không biết phải làm sao, chỉ đành thành thật khai báo: “Thái tử vừa mới xuất cung rồi, ngài ấy không biết chuyện này.
Lúc họ đem đến ta cứ nghĩ…cứ nghĩ đây là đồ ngài ấy tặng cho ta…”
Ta hơi bất ngờ trước phản ứng của Tống Song, không hiểu bộ y phục này có gì mà đáng phải quan tâm đến vậy.
Cho nên ta đã hỏi Tống Song.
Tống Song cười nhạt: “Bộ y phục này là Thái tử đã đích thân đặt làm trước khi mất trí nhớ.
Hắn còn hỏi ta Hoài Nguyệt thích kiểu dáng thế nào, bảo ta không được nói cho cô biết.
Hắn muốn tặng cho cô vào lễ cập kê, nói rằng muốn cho cô một bất ngờ.”
Ta ngẩn người, trong lòng không rõ là vui hay buồn.
Khúc Anh cũng sửng sốt, gương mặt dần đỏ lên: “Xin lỗi, ta không biết bộ y phục này được làm riêng cho Khương cô nương.”
Ta còn chưa kịp nói gì thì đã thấy quản gia vội vàng chạy qua.
Nhìn thấy ta, quản gia liền hấp tấp đến thông báo, rằng Thái tử trong lúc vào núi diệt sơn tặc bị ngã ngựa, đầu đập vào đá, hiện giờ đang hôn mê.
Nói xong ông ấy vội vã chạy đi tìm cha ta để báo tin..