Edit: An Dung Ni
Beta: Queenie_Sk
Sau khi Cao Đình dẫn các đội viên đến chỗ Trần Vũ đã chỉ định, Mộc Thất, Cố Mi và Tưởng Vân Kiệt ở lại phòng làm việc đợi tin từ mọi người.
Cố Mi bưng một cốc chất lỏng màu đỏ nào đó đi vào văn phòng, quơ quơ hỏi hai người, “Uống không?”
“Tôi không uống đâu!” Tưởng Vân Kiệt từ chối tất cả các loại đồ ăn thức uống mà Cố Mi đưa đến. Có trời mới biết bên trong đó có những thứ quái dị nào, hơn nữa cái cốc này còn có màu đỏ nữa.
Cố Mi lườm anh ta, “Ai ép cậu uống đâu?”
Mộc Thất nhận lấy chiếc cốc, nhấp thử một ngụm, là nước ép của mấy loại rau củ quả màu đỏ, mùi vị rất kì lạ. Cô đặt cốc xuống, chuyển sự chú ý vào điện thoại di động.
Đột nhiên điện thoại cô reo lên, có tin nhắn, người gửi là Trần Phong.
“Mộc Thất, xin lỗi, tôi đang ở đường XXX, chỗ dưới cầu ấy. Vốn dĩ tôi định đến đây dọn đồ đạc, cuối cùng lại gặp phải chút chuyện. Cô có thể qua đây một lát được không? Nếu cô đang bận thì để sau khi tan làm rồi qua cũng được.”
Mộc Thất lập tức gọi lại cho ông ta, nhưng đầu dây bên kia đã tắt máy, cảm thấy không yên lòng, cô quyết định đến đường XXX kiểm tra một chút.
“Cố Mi, tôi ra ngoài một lát.”
Cố Mi nếm cốc nước ép mình tự làm, khuôn mặt bánh bao của cô nhăn tít lại, thấy Mộc Thất đi ra ngoài, cô vội hỏi: “Đi đâu thế?”
“Đường XXX, không sao đâu, tôi sẽ về sớm thôi.” Mộc Thất không đợi Cố Mi nói tiếp, lập tức ra khỏi phòng làm việc.
Tuy nhiên cô vẫn không giữ lời. Một tiếng sau, Mộc Thất vẫn chưa quay về, hai tiếng sau, Cao Đình và mọi người đưa thi thể Gia Gia về cục, Mộc Thất vẫn chưa về.
Vừa vào phòng làm việc, không thấy Mộc Thất đâu, Hề Thiên Tường liền hỏi, “Mộc Thất đâu rồi?”
Cố Mi lo lắng: “Đi ra ngoài rồi, nói là đến đường XXX, nhưng đến giờ này rồi vẫn chưa quay lại. Lại còn không nghe điện thoại!”
Cao Đình cảm giác bất an, đứa bé đã chết, mục tiêu tiếp theo của hắn có lẽ là Mộc Thất, “Cố Mi, cô đi khám nghiệm tử thi đi, Vân Kiệt, cậu điều tra vị trí điện thoại di động của Mộc Thất đi.”
“Bây giờ đang ở đường XXX, điện thoại vẫn đang ở trạng thái bình thường, nhưng gọi thì không có ai nghe máy.”
Năm phút sau….
“Không đúng, năm phút rồi, cô ấy vẫn đứng yên một chỗ không nhúc nhích!”
Cao Đình lập tức nói: “Chúng ta đến đó.”
Nửa tiếng sau, mọi người đến đường XXX, ở vị trí trên bản đồ tìm thấy chiếc điện thoại di động của Mộc Thất đang đổ chuông, nhưng chỉ có điện thoại, không thấy người đâu.
***
Mộc Thất bị một thùng nước lạnh dội tỉnh, nước lạnh bất ngờ đổ xuống người khiến cô không thoải mái, nhíu mày lại, nhưng nhờ thùng nước lạnh này lại khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn rất nhiều. Cảm giác cơ thể mình cũng dần bình thường lại, cô vẫy vẫy nước trên mặt, từ từ mở mắt ra, vừa nhìn đã hiểu tình huống của mình lúc này.
Xuyên qua những giọt nước đọng trên mi, cô thấy có người đang cầm thùng nước đứng trước mặt cô, không phải Trần Vũ, nhưng lại là một người cô từng gặp.
Người đàn ông cao lớn đó không bắt gặp được biểu cảm hắn muốn được nhìn thấy trên gương mặt Mộc Thất, hắn cau mày: “Cô bé không ngạc nhiên khi thấy tôi à?”
Hắn chính là người đã từng giúp Mộc Thất nhặt lại trái cây mà cô làm rơi khi trông thấy Trần Vũ.
Mộc Thất nhìn hắn một cái, sau đó cúi đầu, nhìn xuống đất, ngữ điệu mỉa mai: “Anh nghĩ liệu tôi có ngạc nhiên khi thấy một con chó không?”
“Mày nói gì?!” Nghe lời đầu tiên của Mộc Thất lại là câu chửi mình, Trần Nhân lấy tay bóp miệng cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mặt hắn, “Mày vẫn chưa biết bây giờ mày đang trong hoàn cảnh nào à? Cẩn thận không là tao sẽ xiên mồm mày như con oắt con kia đấy.”
“Cô bé kia … chết rồi?” Mặc dù trong lòng Mộc Thất đã đoán trước được chuyện này, nhưng nhớ lại những gì cha mẹ cô bé ấy đã trải qua, lòng cô lại quặn đau, tất nhiên là cô biểu lộ những cảm xúc này lên mặt.
Trần Nhân lại cười ha hả, thờ ơ đáp: “Tất nhiên là chết. Tao chơi chán rồi thì nó cũng chỉ là thứ vô dụng mà thôi.”
Mộc Thất không muốn nói nhảm với hắn, hỏi vào vấn đề chính: “Trần Vũ đâu?”
“Tao đây.” Cửa kho hàng mở ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào phòng. Trần Vũ tiến vào, Trần Nhân lập tức đứng tránh sang một bên.
Trần Vũ kéo ghế, ngồi đối diện với Mộc Thất, cô bình thản nhìn hắn. Trần Vũ có một khuôn mặt rất phổ thông. Lúc này hắn đeo một cặp kính, khi hắn cười, trong mắt những đứa bé, hắn chỉ là một ông chú hiền lành bình thường. Thế nhưng khi ngược đãi những đứa bé ấy, hắn cũng nở nụ cười y như vậy.
“Mộc Thất, đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện mặt đối mặt thế này nhỉ?”
“Tại sao mày lại giết cô bé ấy nhanh như vậy?”
Trần Vũ không đáp lại cô, chỉ tiếp tục kể chuyện, “Trông bây giờ mày khác hồi bé rất nhiều. Khi đó mày bé xíu, nhìn đáng yêu biết bao. Khi tao vừa bắt mày về, mày còn bị doạ, thế mà bây giờ….” Trần Vũ không nói hết câu, chỉ đưa tay ra, khẽ vuốt ve khuôn mặt Mộc Thất.
Mộc Thất nghiêng mặt sang một bên, tránh tay hắn. “Trần Phong đâu?”
“Mày vẫn chưa yên tâm về nó sao?” Trần Vũ cười ẩn ý, “Mày yên tâm, tao không làm gì nó đâu. Dù sao cũng nhờ nó mà tao có thể bắt mày dễ dàng thế này. Cũng lạ nhỉ, suốt 19 năm qua, bao tháng ngày như vậy, thế mà tao vẫn không quên nổi mày. Mày cũng thế chứ?”
Tất nhiên, cô vẫn luôn muốn tận tay bắt lấy hắn mà. Mộc Thất lạnh lùng nhìn hắn: “Mục tiêu của mày là tao, tại sao còn phải làm hại đứa bé kia?”
Trần Vũ nhìn sang Trần Nhân đang ngồi cạnh hắn, “Lý do ư? Học trò của tao cần luyện tập. Đứa bé kia là một cơ hội tốt.”
Cô cười nhạt, “Học trò? Mày chọn sai người rồi.”
Trần Nhân nổi giận: “Mày có ý gì?”
Mộc Thất coi như không nghe thấy Trần Nhân nói, cô vẫn nhìn thẳng vào Trần Vũ, “Nó không có tí gan nào, dụ bắt đứa bé là mày làm mà, đúng không? Dù có dục vọng với đứa bé, nhưng lại chỉ dám đứng nhìn từ xa, thậm chí còn không dám đi ra bắt chuyện với chúng. Nó sợ tà niệm của nó sẽ bị lộ. Còn nữa, sau khi đứa bé bị trói lại, nó vẫn không dám đối mặt, cuối cùng còn phải đánh thuốc mê cho cô bé? Chỉ khi nào đứa bé không phản kháng nữa nó mới dám ra tay, tại sao vậy? Vì nó sợ bị từ chối.”
Mộc Thất hơi dừng lại, tiếp tục giễu cợt: “Tóm lại, mày chỉ đang nuôi một con chó giữ cửa mà thôi.”
Trần Nhân bị lời của Mộc Thất chọc giận, hắn trợn mắt, đưa tay phải ra đánh Mộc Thất. Thế nhưng đột nhiên Trần Vũ ngăn lại: “Dừng lại.”
Trần Nhân sao có thể nhịn: “Sư phụ! Con ranh này đang thiếu đòn, phải cho nó nếm mùi một chút chứ? Xem…”
Mộc Thất lạnh lùng ngắt lời hắn, “Mày câm miệng. Tao đang nói chuyện với ông ta, không đến lượt mày chen miệng vào.”
“Mày!”
Trần Vũ nhìn đứa học trò thiếu kiên nhẫn của mình, lên tiếng: “A Nhân, đi ra ngoài trước đi.”
“Sư phụ! Nó …”
Hắn lại nghiêm khắc, gằn giọng: “Sư phụ bảo con ra ngoài, thì cứ ra đi.”
Trần Nhân không dám cãi lại lời thầy mình, chỉ có thể cắn răng, trừng mắt với Mộc Thất một cái, xoay người đi về phía cửa, ra ngoài rồi lại đóng cửa lại.
Đến khi Trần Nhân rời đi, Trần Vũ nhìn Mộc Thất nghi ngờ: “Nó làm gì cho mày ghét thế? Từ đầu đến cuối cứ chọc giận nó?”
Mộc Thất nhìn ánh mắt đục ngầu của hắn, bình tĩnh hỏi lại: “Gần 20 năm rồi, chuyện giữa chúng ta cũng nên chấm dứt. Sao tao phải để một người không liên quan ở lại hiện trường chứ?”
Trần Vũ cũng đồng ý với lời giải thích của cô, “Đúng ý tao rồi đấy. Bây giờ chắc mày cũng có nhiều điều muốn hỏi lắm. Bây giờ hỏi đi, tao sẽ trả lời.” Vì chẳng còn bao lâu nữa là mày không thể nói gì nữa rồi.
Mộc Thất hiểu ý Trần Vũ, bắt đầu đặt câu hỏi: “Mày đã hại chết tổng cộng bao nhiêu đứa bé?”
Trần Vũ ngẩng đầu, nghĩ một lúc, nâng tay trái lên, dùng ngón cái tay phải nhẹ nhàng đặt lên ngón út, tiếp theo là ngón áp út, ngón giữa, rồi đến ngón trỏ, ngón cái sau đó lại lặp lại động tác ấy một lần nữa, cuối cùng dừng lại ở ngón trỏ, “Chín, tất nhiên là không tính mày.”
Chín? Vậy còn có năm đứa bé nữa mà bọn cô chưa tìm ra. Mộc Thất hỏi tiếp: “Mày được gì từ chín đứa bé ấy? Cảm giác chinh phục và khống chế à?”
“Cảm giác ấy rất tuyệt.” Trần Vũ dùng ngón cái vuốt ve ngón tay mình, dường như đang hưởng thụ hai loại cảm giác ấy, “Tao còn chưa từng đối xử với mày như thế đâu.”
Mộc Thất cảm thấy buồn nôn, “Vậy 19 năm qua mày đã làm những gì?”
Trần Vũ trả lời, “Ban đầu tao đi chữa bệnh, sau đó tao thấy mình cần phải có người nối nghiệp. Vì thế tao tìm ra Trần Nhân, nó có rất nhiều điểm giống tao, nhưng cũng giống như mày nói. Nó có vẻ không thích hợp cho lắm. Tuy nhiên ở những mặt khác nó rất xuất sắc. Mày còn chưa được thấy thi thể đứa bé kia nhỉ. Những con dấu xinh đẹp đó đều là do nó đóng lên đấy. Rất hợp ý tao.”
“Vậy mày định làm gì với tao?” Cô nói rất nhẹ, nhưng trong giọng cô lại không hề có vẻ gì là sợ hãi.
“Yên tâm, tao sẽ không đưa mày cho Trần Nhân. Giống như mày nói, chuyện giữa tao với mày nên chấm dứt rồi.” Hắn nhìn Mộc Thất, vẻ mặt có chút gì đó rất tự hào, “Trong phòng này, mọi thứ đều là bảo bối của tao. Nhưng có rất nhiều thứ vẫn chưa được dùng, vì thân thể mấy đứa bé kia quá yếu. Nhưng dùng lên người mày ắt hẳn là được.” Trần Vũ mỉm cười, tát nhẹ lên mặt Mộc Thất, sau đó đứng dậy, khoá cửa lại rồi từ từ đến một góc phòng, rửa tay, rửa sạch sẽ từng ngón tay một, sau đó vẩy nước trên tay, rồi dùng khăn lau khô.
Làm xong những việc này, hắn đến trước mặt Mộc Thất, cười nói: “Còn gì trăn trối thì nói nốt đi.”
“Còn một vấn đề cuối cùng.” Mộc Thất ngẩng đầu nhìn hắn, mở miệng: “Tại sao…”
Trần Vũ nhìn miệng cô đóng mở, nhưng lại không nghe rõ cô đang nói gì, hắn cúi đầu, ghé sát vào người cô, “Mày nói gì?”
Nhưng chỉ trong nháy mắt, cổ hắn bị một sợi xích sắt siết chặt lại, giọng nói lạnh lùng, bình thản của Mộc Thất vang lên bên tai hắn, “Tại sao mày lại không nghĩ chúng sẽ được dùng trên người mày?”