Người Điện Tử Mười Vạn Vôn

Chương 31: Ánh mắt của cậu có tia điện




Hình Uyên nói xong thì ưỡn thẳng lưng, mặt không biến sắc xoay người đi tới trước, mở cửa xe, giống như không có chuyện gì ngồi vào ghế tài xế.

Tay Diệp Văn Hiên vẫn còn treo chùm chìa khóa, chỉ nghe Hình Uyên ở phía trước nói: "Trương trợ lý, phía trước không ngồi được, phiền cô ra thùng xe ngồi một hồi."

Trương Tình Tuyết nũng nịu nói: "Hình tổng, để anh Diệp đi đi mà, người ta muốn ngồi chung một chỗ với ngài."

Hình Uyên: "Mau lên, không thì bỏ cô lại đây, tự quyết định đi."

Trương trợ lý không lên tiếng, Diệp Văn Hiên cảm giác mình giống như một cái bóng đèn sáng lóng lánh, cậu có chút lúng túng đi tới, Trương Tình Tuyết lập tức dùng ánh mắt to ngập nước nhìn cậu: "Anh Diệp, trong thùng xe không có chỗ ngồi, người ta làm sao ngồi nha, anh nói đi, có đúng không?"

Diệp Văn Hiên vội ho một tiếng: "Bên trong có vài thùng sữa, cô có thể ngồi bên trên, nếu khát còn có thể mở ra uống."

Trương Tình Tuyết: "...a?"

Hình Uyên lại nói: "Trương trợ lý."

Trương Tình Tuyết đầy mong chờ nhìn sang.

Hình Uyên quan sát cô một vòng từ trên xuống dưới, sau đó mở cái túi bên chân, lôi đồng phục của nhân viên giao sữa ném qua: "Ngoại trừ tiền mặt, vật thẩm tùy thân phải vứt hết, bao gồm cả điện thoại di động. Còn nữa, thay bộ đồ này, quần áo cô đang mặc cũng vứt đi."

Trương Tình Tuyết mở to đôi mắt đẹp yêu kiều, ngồi ở ghế phó lái còn muốn nói gì đó: "Hình tổng..."

Hình Uyên đưa tay che miệng: "Mau lên, đừng có làm nũng."

Dù sao thì cũng là trợ lý trải nghiệm qua muôn vàn thử thách của tập đoàn Hình thị, Trương Tình Tuyết thật sự không có cách nào như nguyện, vì thế cô hất tóc, yêu kiều mở cửa, uốn éo mông đi ra phía sau.

Rầm một tiếng, cửa thùng xe bị một lực mạnh đóng lại.

Diệp Văn Hiên cùng Hình Uyên liếc nhìn nhau, Hình Uyên hất cằm: "Lên xe."

Diệp Văn Hiên liền không do dự xoay người bò lên ghế phó lái, cậu vừa mới đóng cửa xe thì Hình Uyên đã giẫm chân ga xông ra ngoài.

Diệp Văn Hiên chỉ kịp bắt lấy tay vịn phía trên, miệng kêu to: "Dây an toàn! Tôi vẫn chưa kịp thắt dây an toàn a!"

Hình Uyên nhấn max chân ga: "Vịn chắc, đừng để bị bay ra ngoài cửa sổ."

Diệp Văn Hiên: "Vừa nãy thay quần áo cũng không thấy anh vội vàng như vậy..... anh cho tôi chút thời gian----- thắt dây an toàn cái đi------"

Cậu ở trong xe lắc qua lắc lại, ở phía sau thỉnh thoảng còn nghe "đùng đùng" hai tiếng, là Trương trợ lý dùng sức đập thùng xe kháng nghị.

Chiếc xe vận tải loại nhỏ theo đường cái chạy về hướng nam, Hình tổng nhấn max chân ga làm chiếc xe phóng đi với khí thế của cuộc đua F1, sau khi lái đi được mấy trăm mét mới chậm rãi thả chậm tốc độ.

Diệp Văn Hiên rốt cuộc cũng có thể thắt dây an toàn, đồng thời có thời gian quan sát tình huống xung quanh.

Trường học đã bị bỏ lại phía sau, chiếc xe đi vào tuyến đường phụ mà không thường được sử dụng, hai bên phần lớn là đồng ruộng, xa xa có thể mơ hồ nhìn thấy dãy núi cùng rừng cây, nếu không phải vừa nãy mới vừa trải qua một trận trốn chạy kinh hồn bạt vía, nói không chừng cậu còn có thể cảm thán một chút về cảnh đẹp nơi đây.

Thế nhưng ký ức về tiếng súng cùng hỏa tiễn còn quá mới mẻ, cộng thêm những người vô tội phải chết đi làm tâm người ta nặng trĩu.

Hình Uyên từ kính chiếu hậu nhìn trường đại học cách bọn họ ngày càng xa, đột nhiên nói: "Cậu gọi điện thoại đi."

Diệp Văn Hiên nghe vậy thì ngẩng đầu: "Gọi cho ai?"

"Gọi cho cảnh sát thành phố Exeter, thành phố Aberystwyth cùng Scotland Yard*, còn cả phòng cảnh sát Luân Đôn, nói là...." Hình Uyên thu hồi ánh mắt khỏi kính chiếu hậu, thản nhiên nói: "Nói ở đây có một vụ khủng bố, cảnh lực thành phố Westhall không chống đỡ nổi, nói bọn họ kiểm tra nhà thờ lớn phía bắc đại học Westhall cùng cánh rừng phía tây. Tôi nghi ngờ hai nơi này ẩn giấu một lượng lớn súng ống đạn dược, ừm, có lẽ còn một đám lính đánh thuê nữa." [艾森市, 亚达尔市,苏格兰场,维斯豪尔chờ cao nhân chỉ]

Diệp Văn Hiên giật mình: "Làm sao anh biết?" Bất quá hỏi thì hỏi nhưng vẫn nhanh tay lấy di động ra, ngón tay tung bay mở khóa.

"Tôi đoán." Hình Uyên tiếp tục giữ nguyên phương hướng, tay kia thì khoác lên vô lăng, ngón tay gõ gõ nhẹ: "Gần đại học Westhall không có nơi khác để ẩn núp, thị trấn cách đó gần nhất có nhân khẩu thưa thớt, nếu có người lạ mặt xuất hiện thì không tới nửa ngày đã có tin tức lan ra, không phải nơi phù hợp để lính đánh thuê dừng chân."

Anh nói: "So với thị trấn nhỏ, nhà thờ phía bắc là nơi thích hợp nhất, nơi đó cách trường đại học gần nhất, hơn nữa ở bên trong toàn là nhóm mục sư tay trói gà không chặt."

"Địa điểm phù hợp thứ hai chính là khu rừng phía tây, nơi đó vốn vắng vẻ, lúc tới có nghe nói khu rừng đó rất lớn, đi bộ băng rừng cần ít nhất ba ngày, sau khi ra ngoài có thể trực tiếp đi tới thành phố Exeter ở kế bên." Diệp Văn Hiên tiếp lời, sau đó ấn phím gọi điện báo cảnh sát, tiếp đó dùng tiếng anh nói: "Alo, xin chào, tôi muốn kết nối với phòng cảnh sát Luân Đôn."

"Đường dây đang bận, xin hãy thử lại sau."

Diệp Văn Hiên: "..."

Cậu đổi đang nơi khác, ngoại trừ tổng bộ Scotland Yard, các phòng cảnh sát khác đều có kết quả tương tự, cuối cùng chỉ đành từ bỏ nói: "Tình huống gì đây, hôm nay rốt cuộc chúng ta gặp vận rủi quỷ quái gì vậy, ngay cả gọi báo cảnh sát mà cũng không gọi được?" Lại nói tiếp: "Scotland Yard cách đây bao xa vậy? Chờ bọn họ chạy tới thì cái đám khủng bố kia chắc cũng chạy hết rồi."

Hình Uyên lẩm bẩm: "Ít nhiều đoán được."

"Xảy ra chuyện lớn như vậy, mấy phòng cảnh sát phụ cận chắc chắn bị gọi không ngừng."

Anh một tay cầm vô lăng, tay kia ném một đống thứ linh tinh qua người ngồi bên cạnh: "Chứng minh cùng tiền mặt lưu lại, điện thoại thì rút sim ra, toàn bộ vứt bỏ."

Diệp Văn Hiên luống cuống tay chân tiếp được: "Oa, toàn là hàng cao cấp, anh bỏ được à?"

Hình Uyên: "Cậu cũng giống vậy, không chấp nhận kháng nghị, muốn giữ lại cái mạng nhỏ thì trước tiên "quét sạch" mọi thứ trên người đi."

Diệp Văn Hiên giơ tay: "Báo cáo, tôi có thể xin giữ lại di động không?"

Hình Uyên: "Bác bỏ, không thể."

Diệp Văn Hiên bĩu môi, trước tiên cầm lấy cái bóp da màu đen kia.

"Wow, này có phải chính là... thẻ Centurion Black Gold trong truyền thuyết không?" Cậu thuận tay rút ra một cái thẻ, mặt trên quả nhiên có dòng chữ "American Express", có thể dịch là thông vận Mỹ quốc. [được dùng để giao dịch ngoại tệ bằng đô la nhanh gọn lẹ]

Cậu huýt sáo: "Đại gia ơi, tấm thẻ này cũng muốn vứt à?"

Hình Uyên lẩm bẩm trào phúng: "Có lẽ.... rất nhanh thôi sẽ không thể dùng được nữa."

Diệp Văn Hiên không nghe rõ anh nói gì, bất quá nó không trở ngại tâm tình tìm tòi của cậu.

Sau khi móc toàn bộ mười mấy tấm thẻ trong ví ra, Diệp Văn Hiên kiểm tra từng thẻ một, sau đó lôi tấm hình trong tầng ngăn cách ra, lắc lắc trước mặt Hình Uyên: "Ông chủ, cái này cũng bỏ à?"

Trong hình là một bé gái thắt bím, gương mặt ngây thơ hồn nhiên, dáng dấp của cô bé có chút giống Hình Uyên, chỉ là con ngươi cô bé có màu đen, Diệp Văn Hiên đoán đại khái chính là thành viên Hình gia không xuất hiện trước truyền thông.

Cũng chính là em gái Hình Uyên.

Quả nhiên, Hình Uyên liếc mắt một cái rồi lập tức đưa tay cầm lấy tấm hình kia, gấp lại rồi nhét vào túi quần.

"Em gái hả?" Diệp Văn Hiên lắm mồm hỏi.

Hình Uyên dùng khóe khóe cảnh cáo cậu mau tiếp tục làm việc, đừng có lắm lời.

Diệp Văn Hiên nhún vai, cúi đầu tiếp tục kiểm tra đồng đồ linh tinh trên đùi.

"Sắp tới thị trấn rồi, tôi tới tiệm tiện lợi mua chút đồ ăn, không lưu lại lâu." Hình Uyên vừa lái xe vừa nói: "Nếu cậu muốn mua gì thì nhớ kỹ phải dùng tiền mặt, không được cà thẻ."

"Oh." Diệp Văn Hiên mở cửa sổ, đem đống đồ cao cấp của Hình Uyên cùng với đồ của mình ném vào bụi cỏ ven đường, mắt thấy tài sản cứ vậy rời mình mà đi, Diệp Văn Hiên chỉ cảm thấy đau lòng không thôi.

"Ông chủ." Cậu vịn cửa sổ, vẫn còn lưu luyến nhìn bụi cỏ kia: "Vì anh mà tôi hi sinh lớn biết bao nhiêu a, về nước có được thanh toán không?"

Hình Uyên giật giật khóe miệng: "Được." Nếu như anh còn có thể quay trở về.

Nhận được hứa hẹn, lúc này Diệp Văn Hiên mới cảm thấy thoải mái hơn, vừa quay đầu thì thấy Hình Uyên đưa cái túi thể thao qua.

Chính là cái túi anh lấy từ thùng xe phía sau.

Hình Uyên: "Làm phiền ném luôn cái này."

"..." Diệp Văn Hiên tiện tay ném chiếc túi đựng quần áo thay ra hai người ra ngoài, miệng lầm bầm: "Chỉ giỏi sai người khác, tự mình mở cửa sổ ném ra ngoài thì mệt chết sao chứ?"

Cậu còn muốn xỉa thêm vài câu nhưng thùng xe phía sau lại truyền tới tiếng dộng "rầm rầm rầm".

Diệp Văn Hiên xoay người lại hô to: "Mỹ nữ, cô làm sao vậy?"

"Ghét quá nha~" Cách một tầng sắt, âm thanh mềm yếu của Trương trợ lý gần như bị tiếng động cơ át mất: "Người ta muốn đi vệ sinh.... gấp lắm...."

Tuyệt vời, lại còn phải chăm sóc mỹ nữ đồng chí.

Hình Uyên dừng xe ở ven đường, mở cửa thùng xe, sau đó gõ gõ vách thùng: "Cho cô hai phút, nhanh một chút."

Trương Tình Tuyết: "Được nha~ cám ơn Hình tổng ~"

Thừa dịp Trương Tình Tuyết chạy đi, Diệp Văn Hiên cũng xuống xe, hai tay che trên mắt nhìn về phía xa xa một chốc, cuối cùng thở dài: "Cũng không biết trường đại học Westhall thế nào rồi, hi vọng tình trạng thương vong quá lớn."

Hai ngón tay Hình Uyên kẹp điếu thuốc, anh cúi đầu ngậm thuốc vào miệng, khẽ nhíu mày: "Phát hiện tôi trốn thoát, đám người kia tự nhiên cũng sẽ rút lui."

Diệp Văn Hiên quay đầu lại nhìn anh: "Anh lấy thuốc đâu ra vậy, không phải đồ đạc bị tôi ném sạch rồi à?"

"Ban đầu trên người cũng không mang theo thứ này." Hình Uyên liếc mắt, hay tay nhét vào túi, lưng dựa vào xe vận chuyển sữa: "Tìm được trong chiếc túi trong thùng xe, tiếc là không có bật lửa, chỉ có thể ngậm trong miệng cắn chơi thôi."

Diệp Văn Hiên tựa ở bên cạnh, đưa tay qua: "Cho tôi một điếu."

Hình Uyên: "Trong xe, tự cầm đi."

Diệp Văn Hiên quay trở lại xe, quả nhiên phát hiện trên đài điều khiển có nửa hộp thuốc lá. Cậu rút một điếu, ngậm vào miệng rồi một lần nữa quay ra đứng bên cạnh Hình Uyên, ánh mắt liếc về phía trấn nhỏ bên kia đường cái.

"Ông chủ." Diệp văn Hiên dùng răng day day điều thuốc trong miệng nói: "Hỏi anh một chuyện."

Hình Uyên: "Hử?"

Diệp Văn Hiên: "Tại sao anh lại bị đám người kia truy sát?"

Hình Uyên không nói, chỉ quay mặt qua nhìn cậu.

Diệp Văn Hiên cũng ngẩng đầu lên nhìn thẳng mặt anh, lại hỏi: "Đám người đó có thân phận gì?"

Hình Uyên cười khẽ, cúi đầu chậm rãi áp sát cậu, thuận miệng hỏi: "Cậu muốn biết?"

Diệp Văn Hiên nghiêng đầu tách ra xa khí tức nóng rực kia, mất kiên nhẫn hỏi ngược lại: "Anh rốt cuộc có muốn nói cho tôi biết hay không?"

Hình Uyên lấy điếu thuốc bên mép ra, kẹp ở giữa ngón tay thưởng thức, từ từ nói: "Tôi cũng có một vấn đề muốn hỏi cậu."

Xem tư thế của thì không giống như có mâu thuẫn hoặc phản cảm, thế nhưng Diệp Văn Hiên vẫn mơ hồ có dự cảm không tốt, cứ cảm thấy người này tựa hồ có hơi hưng phấn, từ góc độ của cậu nhìn qua, thậm chí màu sắc ánh mắt của Hình Uyên cũng trở nên sâu đậm hơn rất nhiều.

Trực giác làm cậu cảm thấy Hình Uyên không có ý tốt, quả nhiên tiếp đó người nọ liền vươn hai ngón tay, lúc Diệp Văn Hiên muốn tránh né thì chuẩn xác nắm lấy cằm cậu, gương mặt cực kỳ anh tuấn kia sáp tới thật gần, giống như ngay cả chóp mũi cũng sắp dán vào nhau.

Hình Uyên cúi người dán sát vào cậu, cặp mắt xanh lam như mắt ưng kia vững vàng khóa chặt con ngươi cậu.

Anh cúi đầu, như có như không nỉ non: "Trong ánh mắt của cậu có tia điện, này không phải ảo giác của tôi, đúng không?"

Diệp Văn Hiên đưa tay đẩy Hình Uyên.

Sơ suất.

Cậu vừa nghĩ vừa kéo giãn cự ly với Hình Uyên, mặt lạnh nói: "Phương thức tiếp cận này không hấp dẫn người khác được đâu."

Từ xa xa truyền tới tiếng bước chân khe khẽ, Trương Tình Tuyết rốt cuộc cũng xong việc quay trở lại.

Thừa dịp cô ta vẫn chưa tiến tới gần, Hình Uyên cười khẽ: "Cậu đang đề phòng."

Diệp Văn Hiên: "Không có."

"Vậy là tức giận."

"Tôi chỉ muốn làm rõ một việc với anh." Diệp Văn Hiên hít sâu một hơi, mặt không biến sắc nhìn anh: "Tôi ghét nam nhân cao hơn tôi, lại càng ghét bị nắm cằm."

Hình Uyên nghịch điếu thuốc trong tay: "Cậu sợ tôi phát hiện bí mật của cậu."

Diệp Văn Hiên lạnh lùng nói: "Tôi biết anh muốn dò xét tôi, thế nhưng tôi cự tuyệt."

Trương Tình Tuyết quay trở lại đồng thời cũng kết thúc cuộc nói chuyện không hữu hảo này, Diệp Văn Hiên không nói thêm nữa, xoay người trực tiếp ngồi vào ghế phó lái, Hình Uyên thì bị vị nữ sĩ này cuốn lấy làm nũng, vài phút sau thì mở cửa xe, ngậm lấy điếu thuốc kia, một lần nữa nổ máy.

Đoạn đường sau đó, Diệp Văn Hiên không nói thêm câu nào với Hình Uyên, rõ ràng biểu đạt mình cực kỳ không thích hành vi cùng thái độ ngả ngớn trước đó của đối phương.

Lại đi thêm một đoạn đường, bọn họ rốt cuộc cũng tới trấn nhỏ.

Người trong trấn nhỏ không nhiều, cảnh tượng nhàn nhã, hoàn toàn không giống cảnh tượng hỗn loạn ở đại học Westhall cách đó mười mấy km.

Diệp Văn Hiên cứ cảm thấy thực không chân thật.

[end 31]

[TKT] trong mắt rốt cuộc có cái gì

Hình Uyên: "Mắt của em..."

Diệp Văn Hiên hô to: "Không có điện!"

Hình Uyên: "Oh."

Hình Uyên lại nói: "Mắt của em..."

Diệp Văn Hiên hô to: "Thật sự không có điện!!"

Hình Uyên: "Oh."

"Thế nhưng...." Anh muốn nói lại thôi: "Trong mắt của em thật sự...."

Diệp Văn Hiên vỗ bàn: "Đã nói không có điện tức là không có điện, còn dám nhắc tới mắt nữa thì ông giật chết anh đó nha!"

"Chính là..." Hình Uyên bình tĩnh nói: "Trong mắt của em có ghèn kìa."

Diệp Văn Hiên: "..."

Hình Uyên: "Mắt bên trái."

Diệp Văn Hiên: "Đừng có nói nữa.... anh đi đi...."