Người Điện Tử Mười Vạn Vôn

Chương 29: Vụ Tập Kích Khủng Bố Ở Trường Đại Học Westhall (2)




****

Lúc này bọn họ đang ở hành lang lầu hai tòa nhà, hơn phân nửa phòng học bên phía nam đã bị nổ tới không nhìn ra dáng vẻ, đồng thời cũng ảnh hưởng tới những căn phòng bên phía bắc, rất nhiều cửa phòng lẫn cửa sổ bị gạch đá rơi xuống vùi lấp, có nơi còn bị hỏa hoạn làm những người ẩn núp không dám tới gần.

Trong trường học bình thường có thiết kế thang bộ cùng lối thoát hiểm ở hai hướng khác biệt. Hai quả hỏa tiễn của Phi Lang nổ thủng hành lang, gạch đá rớt xuống đã hoàn toàn chắn lối vào cầu thang thoát hiểm, bọn họ chỉ có thể tìm kiếm con đường gần nhất.

Thỉnh thoảng có gạch đá đâm vào lòng bàn chân phát đau, Diệp Văn Hiên chỉ do dự một chút rồi kéo Trương Tình Tuyết, dùng một tay kéo cô ta lên lưng mình, Trương Tình Tuyết sững sờ một chốc rồi anh anh nói: "Anh.... anh Diệp, anh làm gì vậy...."

Diệp Văn Hiên vừa nhìn đường dưới chân vừa tập trung lắng nghe âm thanh cuộc chiến ở phía sau, giải thích: "Cô không mang giày, chạy ở đây một hồi thế nào lòng bàn chân sẽ không chịu nổi, tôi cõng cô sẽ nhanh hơn."

Trương Tình Tuyết mềm nhũn tựa vào lưng Diệp Văn Hiên, nũng nịu nói: "Anh Diệp, anh thật tốt."

Hình Uyên đi theo bên cạnh Diệp Văn Hiên, quay đầu liếc nhìn hai người: "Đi bên này, động tác nhanh một chút."

Trương Tình Tuyết nằm trên lưng Diệp Văn Hiên, đôi mắt xinh đẹp gợi tình chăm chú nhìn Hình Uyên một chốc, sau đó ôm mặt rầu rĩ: "Ai nha, chính là người ta lại càng thích Hình tổng hơn. Anh Diệp, Tiểu Tuyết thực có lỗi với anh nha ô ô ô...."

Diệp Văn Hiên: "...." Chị gái, chị bổ não cái quái gì vậy?

Thế lửa càng lúc càng lớn, rất nhanh Diệp Văn Hiên đã không thể nhìn rõ đường đi phía trước. Cậu cúi đầu nhỏ giọng ho khan, đột nhiên cảm thấy một tay mình bị nắm lấy thì vô thức ngẩng đầu.

Hình Uyên đi ở trước mặt, dùng tay phải nắm lấy tay cậu, tìm kiếm phương hướng trong làn khói dày đặc.

Lòng bàn tay đối phương nóng hừng hực, Diệp Văn Hiên không thể khống chế khẽ giật giật ngón út, Hình Uyên lập tức quay đầu lại: "Làm sao vậy?"

"Không có." Diệp Văn Hiên lắc đầu, lại nhịn không được ho khan, một lúc lâu sau mới nói: "Kỳ thực tôi cảm thấy tìm kiếm lối thoát hiểm không phải ý hay. Cầu thang ở giữa đã không thể dùng, vì thế tên vừa nãy có lẽ đã lên từ lối thoát hiểm." Cậu thở dài: "Tôi sợ nếu chúng ta qua đó thì sẽ đụng mặt đám khủng bố kia, như vậy thì hết đường chạy."

Hình Uyên nắm tay Diệp Văn Hiên tiếp tục đi tới trước: "Chúng ta không đi cầu thang thoát hiểm mà tìm cửa sổ cách nơi này gần nhất. Lúc cần thiết, có khả năng phải nhảy cửa sổ để trốn."

Diệp Văn Hiên liếc nhìn bốn phía: "Chỉ sợ ngay dưới cửa sổ cũng có phục kích."

"Có thể có cũng có thể không, phải đánh cuộc một lần." Hình Uyên đá văng một cục gạch cản đường: "Kẻ làm nhiệm vụ dọn dẹp như tên vừa nãy, tôi đoán khẳng định không chỉ một."

Trương Tình Tuyết nghe hai người tôi một lời cậu một lời, nhịn không được ôn nhu nói: "Đám xấu xa này nổ tung cả tòa nhà như vậy, sao cảnh sát lại có thể ngồi yên được chứ, bên cứu hỏa nhất định cũng đang trên đường chạy tới. Hình tổng, anh Diệp, không bằng chúng ta tìm một góc an toàn, chờ cảnh sát tới cứu không phải tốt hơn sao?"

Hình Uyên hỏi ngược lại: "Cô cảm thấy nơi nào an toàn?"

"Ách...." Trương Tình Tuyết chớp chớp mắt, chỉ tay về một hướng: "Lầu, trên lầu?"

Hình Uyên ồ một tiếng coi như đáp lời.

Nghe thấy Diệp Văn Hiên ở bên cạnh không ngừng ho khan, cuối cùng vẫn dừng lại, dùng tay còn lại tìm kiếm trong túi áo một chốc.

Diệp Văn Hiên vừa ho khan vừa nói: "Sao, sao không đi tiếp, khụ khụ khụ...."

Ngay lúc này một chiếc khăn tay có mùi hương Cologne che lên mặt cậu, Diệp Văn Hiên lại ho khan một trận, bên tai nghe Hình Uyên dùng âm thanh trầm thấp chậm rãi nói: "Phun chút nước miếng vào khăn rồi bịt miệng mũi lại, bình ổn hô hấp, như vậy có thể làm cậu dễ chịu hơn một chút."

Diệp Văn Hiên bụm khăn: "A? À... à."

Thấy Diệp Văn Hiên được Hình Uyên quan tâm, Trương Tình Tuyết ghen tỵ ho khan theo: "Hình tổng, Hình tổng, người ta cũng thật khó chịu nha!"

Hai người nam nhân cùng quay đầu nhìn qua.

Trương Tình Tuyết ho tới ứa nước mắt: "Thật.... thật khó chịu...."

Hình Uyên có chút câm nín: "Tôi chỉ có một cái khăn đó thôi."

Diệp văn Hiên cũng tương tự: "Dính nước miếng của tôi rồi, cô còn muốn không?"

Trương Tình Tuyết đỏ mặt: "Chán ghét, người ta mới không ăn nước miếng của anh đâu."

Diệp Văn Hiên bị giọng điệu hờn dỗi này kích động tới run bắn cả người, chỉ kém chưa hất bay chị gái trên lưng mình đi mà thôi.

Còn chưa đi được mấy bước, Hình Uyên lại dừng lại.

Diệp Văn Hiên không biết bị làm sao: "....ông chủ, ngài sao vậy?"

"Xuỵt." Hình Uyên nhíu mày giơ thẳng ngón tay ra hiệu: "Đừng lên tiếng."

Diệp Văn Hiên lập tức cảnh giác, cậu không lên tiếng nữa mà tập trung tinh thần, rất sợ từ trong đống đổ nát lập lòe ánh lửa đột nhiên chui ra một người.

Ngọn lửa hừng hực phừng cao.

Thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng rống giận cùng tiếng súng ở phía sau lưng, là âm thanh chiến đấu của Chernow cùng thành viên Phi Lang.

Chỉ do dự vài giây, hai mắt Diệp Văn Hiên hơi khép lại, điện lưu nhè nhẹ từ dưới chân cậu vọt ra bốn phương tám hướng!

Trong tòa nhà sụp đổ vẫn còn hơn mười người thường không may bị kẹt lại, điện lưu đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, Diệp Văn Hiên không dám gia tăng cường độ dòng điện, chỉ có thể thiết lập bẫy tĩnh điện ở vài nơi, hi vọng chúng có thể giúp bọn họ cảnh giới.

Mấy trăm luồng điện lưu len lỏi khắp lầu một cùng lầu hai, trong chốc lát ở các nơi truyền tới vô số tiếng kêu đau, trong đó có một âm thanh rất gần, là ở phía sau một cây cột gãy mất phân nửa ở trước mặt ba người.

Diệp Văn Hiên lập tức cảnh giác: "Có người!"

Cậu còn chưa dứt lời thì phát hiện bóng dáng Hình Uyên đã không còn ở đây nữa, ngẩng đầu lên thì thấy anh ta giống như một con mãnh hổ dũng mãnh thoăn thoắt thoáng cái đã nhào tới phía sau cây cột!

Khói cùng lửa lập lòe làm Diệp Văn Hiên không có cách nào chuẩn xác xác nhận sau cây cột kia xảy ra chuyện gì, thế nhưng Diệp Văn Hiên có thể nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt, biến cố phát sinh chỉ trong nháy mắt, chờ đến khi cậu bước nhanh xông tới thì một tiếng súng từ phía sau cây cột truyền tới.

Đối phương quả nhiên có súng!

Diệp Văn Hiên căng thẳng, tia chớp được làn khói dày đặc rời khỏi tay, miệng cũng hô thành tiếng: "Hình Uyên!"

Lại có tiếng súng vang lên, có âm thanh vật nặng ngã xuống đất, theo sát đó là tiếng hô đau của Hình Uyên.

Diệp Văn Hiên hô to: "Hình Uyên?!"

Trương Tình Tuyết nhịn không được gọi: "Hình tổng!"

Cô ta cứ uốn uốn éo éo trên lưng Diệp Văn Hiên, Diệp Văn Hiên không cần cô ta nhắc đã nhanh chân chạy tới, còn không chạy được mấy bước thì một bóng đen chậm rãi từ phía sau cây cột bước ra.

"Tôi không sao." Gương mặt của Hình Uyên bị ánh lửa chiếu sáng, anh khập khiễng đi tới, trong tay cầm một khẩu súng: "Đi mau, khói quá nồng, đợi thêm chốc nữa chúng ta sẽ bị ngộp chết."

Phía sau cây cột còn một bóng người, người nọ nằm sấp dưới đất, cũng không biết đã chết hay chưa. Diệp Văn Hiên không quan tâm người nọ, chỉ xông tới kiểm tra chân trái Hình Uyên: "Chân anh làm sao vậy?!"

Hình Uyên đẩy cậu: "Không sao."

Trương Tình Tuyết nhích sát tới muốn dựa vào lòng ngực Hình Uyên: "Hình tổng Hình tổng, mau để Tiểu Tuyết xem xem có phải ngài bị thương rồi không."

Diệp Văn Hiên tiến tới: "Anh để tôi xem một chút..."

Khóe miệng Hình Uyên giật một cái, rốt cuộc nói: "Bị điện giật nên chân tê rần thôi."

Diệp Văn Hiên: "..."

Trương Tình Tuyết sửng sốt: "Ơ? Ở đây sao lại có điện?"

Hình Uyên: "Hừ."

Anh không nói gì, chỉ là ánh mắt vẫn luôn lia về phía Diệp Văn Hiên, vẻ mặt cực kỳ thâm ý.

Diệp Văn Hiên dùng khăn tay che đi nửa gương mặt, giấu biểu tình lúng túng ở phía sau lớp khăn, sau đó lớn tiếng ho khan, vừa ho vừa nói: "Tôi thấy ở phía trước có tia sáng, chúng ta mau đi thôi... khụ khụ, lửa lớn qua, tôi sắp bị nóng chết rồi...."

Phía trước năm mét, trong làn khói dày đặc có thể nhìn thấy dáng vẻ của cánh cửa phòng học, có tia nắng xuyên qua làn nói đặc chiếu rọi ra. Ba người cúi thấp người né tránh khói đặc quẹo trái tiến vào bên trong, quả nhiên nhìn thấy ở bên trong có ba khung cửa sổ, trong đó có một cánh cửa sổ thủy tinh hé mở một nửa, có gió từ bên ngoài hiu hiu lùa vào, xua làn khói ở bên trong tản đi.

"Tôi có một nghi vấn." Diệp Văn Hiên cẩn thận đi tới gần cánh cửa sổ mở rộng, đồng thời nhỏ giọng nói với hai người đồng đội đang trốn chạy cùng mình.

Hình Uyên cầm súng quan sát tình huống ngoài cửa sổ, không có ý đáp lời.

Chỉ có Trương Tình Tuyết nể tình Diệp Văn Hiên là anh đẹp trai mà kiên trì hỏi: "Nghi vấn gì?"

"Người mới vừa nãy." Diệp Văn Hiên suy tư: "Hắn lên đây từ lối thoát hiểm hay là từ cánh cửa sổ này leo vào?"

Trương Tình Tuyết liếc nhìn độ cao: "Ách.... bên dưới là mặt cỏ, cũng không có thang, nếu là Tiểu Tuyết thì không thể nào leo nổi."

Diệp Văn Hiên thầm nói, đừng nói lầu hai, nói không chừng ngay cả leo cửa sổ lầu một cũng có vấn đề.

Vị trí hiện tại của ba người lúc này là lệch về phía đông của tòa nhà dạy học, xuyên qua cửa sổ nhìn ra phía ngoài có thể nhìn thấy một tòa nhà khác có kiến trúc tương tự ở đối diện, phía bên phải là một vườn hoa nhỏ trống trải, bên trái có vài tòa nhà nhỏ, bên dưới cửa sổ đối diện là bụi cây xanh biếc, không có thực vật cao lớn, toàn bộ là mặt cỏ xanh nhạt.

Bởi vì hỏa tiễn oanh tạc nên có rất nhiều người hoảng sợ trốn khỏi hiện trường, lúc này từ lầu hai nhìn xuống, nửa bóng người cũng không có.

Tòa nhà đối diện rất an tĩnh, ánh mắt Diệp Văn Hiên đảo qua một vòng, phía sau các cánh cửa sổ là phòng học trống rỗng, cũng không thấy bóng học sinh hay giáo viên nào cả.

Sau đó cậu cố gắng nhìn về góc tây bắc, mơ hồ nhìn thấy ở góc bức tường rào bằng gạch cao vút có một cánh cửa sắt đóng chặt.

Vị trí ở lầu hai không thể tính là quá cao, nhón chân cũng không thấy được tình cảnh phía bên kia tường rào, cũng không biết bên ngoài có phải có một chiếc xe vận chuyển sữa hay không.

Đang suy tư thì Hình Uyên ở bên cạnh gõ gõ cửa sổ: "Tỉnh hồn lại."

Trương Tình Tuyết lập tức tiến tới cọ cọ Hình Uyên: "Phải nhảy xuống dưới sao? Hình tổng, người ta nhảy chung với anh nha, người ta sẽ nằm yên trong lòng anh."

Diệp Văn Hiên: "..." Có đôi lúc cậu cảm thấy cô gái này thật sự không khẩn trương chút nào.

"Phụ cận nơi này, ngoại trừ các tòa nhà dạy học ở đối diện thì không có công sự che chắn, nếu thật sự có người mai phục thì nhất định sẽ núp ở đó. Hừm, tôi đoán là đối phương có vài xạ thủ hoặc tay súng bắn tỉa." Hình Uyên một lần nữa đẩy nàng trợ lý của mình ra, nheo mắt, con ngươi màu lam nhìn chằm chằm tòa nhà đối diện tra xét.

Diệp Văn Hiên vừa định mở miệng thì cảm giác rợn tóc gáy vì dự cảm một lần nữa tập kích. Cậu biến sắc, thừa dịp Hình Uyên cùng Trương Tình Tuyết không phòng bị, một tay đẩy mạnh người ra ngoài cửa sổ, sau đó chính mình cũng xoay người nhảy xuống, lúc ở giữa không trung thì xoay người phản kích một chiêu của Hình Uyên.

Chiêu thăm dò này nằm trong dự liệu của hai người, bọn họ một trên một dưới, ánh mắt giằng co một chốc.

[end 29]

[tác giả] Nói về thiết lập một chút: nếu như không có phòng hộ hoặc tiểu thụ không biết rõ vị trí chuẩn xác của đối phương thì điện lưu của cậu sẽ không phân biệt đối tượng mà công kích. Năm người bị sét đánh chết trước đó cơ bản đều đã bại lộ vị trí, bị tiểu thụ nhìn thấy.

Với lại tiểu thụ chỉ mới sở hữu siêu năng lực có nửa năm ngắn ngủi mà thôi, không có khả năng vừa có năng lực đã biến thành pháp thần, trước tiên cứ để tiểu thụ làm pháp sư tiên sinh vài ngày nha (⊙▽⊙)

×××××

[TKT] Phiên bản giải thích thực tế

Xin chào các vị khán giả!

Bây giờ chúng ta xem thử trong đống đổ nát kia đã phát sinh chuyện gì nha, à, Hình Uyên đang chiến đấu kịch liệt với Phi Lang!

Hình Uyên đá một cước vào đầu gối Phi Lang!

Ngay lúc này, Phi Lang cũng nổ súng! Ồ, thế nhưng thật đáng tiếc, phát súng này không bắn trúng!

Bất quá một cước này của Hình Uyên có chút ngoan độc, mọi người nhìn đi, đùi phải Phi Lang đã không thể hành động nhanh lẹ được nữa.

Ồ! Ồ ồ ồ------ Hình Uyên đột nhiên xông tới giành lấy súng của Phi Lang!

Các vị khán giả thân mến, Hình Uyên định nổ súng, anh ta định nổ súng kìa!

Chờ đã, ngay lúc này tia điện của Diệp Văn Hiên bay tới!

Hình Uyên bị tia điện đánh trúng, phát súng đó cũng bắn lệch!

Ồ, trên thực tế thì việc này cũng không sao, bởi vì tia điện kia cũng bắn trúng Phi Lang.

Phi Lang ngã xuống, miệng sùi bọt mép! Mà Hình Uyên thì không, lẽ nào ngay cả tia điện cũng phân chia người có dáng dấp đẹp trai hơn?

Phi Lang chịu không nổi, tay chân co quắp!

Ồ, đây chính là thời khắc lịch sử, Hình Uyên thắng lợi! Anh ta đã chiến thắng Phi Lang!

Tuy bị què mất một chân nhưng thôi, chúng ta cứ cho qua khuyết điểm nhỏ đó đi!

Chúc mừng anh hùng của chúng ta-----Hình Uyên chiến thắng!

[TKT này