Người Đẹp Trong Tay

Chương 56: Về nhà đi, bảo bối




Quả thật một ngày trước Văn Lương đã đến Vu Khê.

Anh bảo Chu Kỳ Thông điều tra rõ ràng xem gia đình trước đây của Trần Điệp đang ở đâu, cha mẹ nuôi tên là gì, sau đó đi một chuyến đến trước.

Vốn dĩ anh không có ý định này, nhưng nhìn thấy bộ dạng thật sự quá lo lắng của Trần Điệp, nếu như cuối cùng gặp mặt phát hiện ra sự thật giống với điều mà cô suy nghĩ, chắc chắn cô sẽ lại âm thầm rơi nước mắt.

Văn Lương không nỡ nhìn cô khóc.

Anh cũng không giỏi nói chuyện với phụ huynh, lúc tới nơi chỉ hung hăng cho Vương Miên và Trần Kiến Bình một khoản tiền, để bọn họ nói chuyện đàng hoàng lúc gặp mặt, không khác mấy với khi muốn dỗ Trần Điệp vui vẻ.

Lúc ấy, bộ dạng của Vương Miên cũng giống như lúc này, liên tục xua tay lùi về phía sau, kể cho anh nghe chuyện năm xưa với một trật tự lộn xộn.

Khi đó, Văn Lương chỉ nói với bọn họ, vài ngày nữa anh và Trần Điệp sẽ cùng nhau đến đây một chuyến, nhưng cuối cùng có bằng lòng bước vào cửa nhà hay không thì còn phải xem Trần Điệp.

Lúc đó, anh cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn xác nhận trước một chút xem Trần Điệp có bị tổn thương hay không thôi.

___  

Văn Lương nói một tiếng với Vương Miên rồi dẫn Trần Điệp cùng trở về phòng ngủ của cô.

Trần Điệp vẫn cảm thấy không thể tin được, viền mắt đỏ ửng: “Sao anh không nói gì với em?”

Văn Lương dắt tay Trần Điệp đi đến bên giường, lại ôm cô ngồi trên đùi mình, ôm eo cô, hôn trán cô.

Anh kể sơ lược những gì đã trải qua khi đến Vu Khê ngày hôm qua cho Trần Điệp nghe.

Trừ ý định ban đầu của anh là cho dù cha mẹ nuôi có thật sự bán Trần Điệp, thì anh cũng sẽ cho bọn họ một số tiền để bọn họ nói chuyện tốt đẹp, ít nhất đừng khiến Trần Điệp luôn cảm thấy bản thân bị vứt bỏ.

Trần Điệp nghe anh nói xong lại khóc nức nở không ngừng.

Giống như lần trước, sau khi lại khóc trước mặt Văn Lương, cô dần dần trở lại là Trần Điệp chân chính trước kia.

Không còn vì sợ anh cảm thấy phiền mà nén nước mắt không dám khóc.

“Được rồi, đừng khóc nữa.” Văn Lương dỗ cô, ngẩng đầu quan sát phòng của cô.

Vừa nhìn đã biết đây là phòng của tiểu cô nương, rèm cửa sổ còn là màu hồng có viền ren.

Có lẽ là đã được quét dọn trước, sách trên kệ cũng không dính hạt bụi, còn có mấy quyển sách giáo khoa, chúng được xếp chồng lên nhau ngay ngắn, từ cao xuống thấp.

Trần Điệp lau nước mắt, ôm cổ anh cọ cọ, nói tiếng “Cảm ơn” với anh bằng một giọng nghèn nghẹn.

Văn Lương cười, thản nhiên đón nhận: “Đúng là nên cảm ơn.”

Trần Điệp ngồi trên đùi anh, nhích người một chút, đổi thành tư thế ngồi vắt ngang trên đùi anh, vòng tay qua cổ anh, hạ cằm hôn anh thật nhẹ, thật tỉ mỉ.

Tay Văn Lương đỡ sau lưng cô, ngước cằm lên, để cô tự phát huy.

Con người anh xấu xa quá đi.

Lúc Trần Điệp không chủ động thì anh nhịn không nổi thô bạo khống chế cô để chiếm tiện nghi.

Mà lúc Trần Điệp chủ động thì anh lại hoàn toàn hưởng thụ tư thế bị động.

Trần Điệp đã quen là bên tiếp nhận, bây giờ để cô chủ động vẫn có chút ngượng ngùng lại lơ mơ không biết gì, cô dè dặt đưa đầu lưỡi vào thăm dò kẽ răng của anh.

Mà Văn Lương vẫn ngồi bất động như cũ.

Trần Điệp cảm thấy kĩ thuật hôn của mình bị coi thường!

Cô từ bỏ khu vực đã xâm chiếm được trước mắt, chậm rãi di chuyển xuống dưới, cắn vào cằm của anh, rồi đến yết hầu và xương quai xanh.

Văn Lương chợt cứng người, vẻ điềm tĩnh vừa rồi không còn nữa, nâng cằm cô lên kéo ra, ghé vào bên tai cô hạ thấp giọng, cân nhắc nói: “Làm gì đấy, nhào lòng anh tìm kiếm niềm vui à?”

Trần Điệp trừng mắt nhìn Văn Lương.

Gương mặt của người đàn ông trước mắt góc cạnh rõ ràng, lúc không cười thì luôn có vẻ lạnh lùng trời sinh, nhưng lúc này trong mắt lại chứa chút ý cười nhỏ bé, trông vừa vô lại vừa xấu xa, giơ tay ra vân vê eo cô từng cái từng cái một, khiến bầu không khí mang hương vị mờ ám.

Lại giống như đang ám chỉ cô điều gì.

Trần Điệp không biết nên nói gì.

Chỉ cảm thấy giờ phút này cô thật sự rất thích Văn Lương, anh muốn làm cái gì cũng được.

Không nói lời nào, cô lại chủ động ôm lấy anh lần nữa.

Văn Lương im lặng hai giây, cười thật khẽ, hơi nóng phả vào cổ của cô, trêu ghẹo cô: “Không nhìn ra lá gan Linh Linh nhà ta lớn vậy luôn đấy.”

Trần Điệp không hiểu.

Lúc nãy ở dưới lầu, sau khi nhìn thấy Văn Lương và Vương Miên nói những lời đó, cô ngơ ngác, đầu óc hoạt động cũng chậm chạp.

Cho đến khi bị Văn Lương hôn rồi đè lên giường, sau đó, chiếc giường vang lên một tiếng “ken két”.

Trần Điệp tỉnh táo lại.

Con mẹ nó.

Đều do tên khốn Văn Lương này dụ dỗ cô.

Cô hoàn toàn quên mất bản thân đang ở đâu!

Thế mà cô lại có thể bị nhan sắc của Văn Lương quyến rũ, suýt chút nữa đã chủ động trong chính phòng ngủ lúc nhỏ của mình.

Thảo nào vừa rồi tên khốn này còn nói cái gì mà không ngờ lá gan Linh Linh nhà ta lớn như vậy.

Anh biết hết!

Vậy mà còn ngồi đó nhìn cô lúng túng!

“Đợi chút, đợi chút đã.” Sau khi tỉnh táo lại, Trần Điệp cứng đờ cả người, cánh tay đẩy anh ra, “Văn Lương!”

Anh nằm dí trên vai cô cười không ngừng, tay cũng trượt dọc xuống, Trần Điệp vì tránh tay anh mà vặn vẹo liên hồi.

Và thế là tiếng cót két cũng vang lên suốt, giường làm bằng gỗ, còn có chút tuổi đời, Trần Điệp lo lắng nó sẽ bị sập mất.

Chẳng bao lâu, cô đã không dám động đậy nữa, chỉ sợ làm ồn đến Vương Miên và Trần Kiến Bình ở phòng đối diện.

“Văn Lương.” Trần Điệp siết chặt cổ tay anh, gần như là nghiến răng nghiến lợi, nhịn không nổi phải chửi tục: “Mẹ kiếp, anh có thể làm người không hả?”

“Hử?” Anh vừa cười vừa hôn cô, đôi mắt đỏ rực, “Em không muốn sao?”

“Muốn cái rắm ấy!” Trần Điệp lập tức đè thấp giọng, nói.

Bàn tay anh phủ xuống, năm ngón tay co lại, lãnh đạm hỏi, “Có theo anh về Tây Giao ở không?”

“…”

Trần Điệp vẫn cảm nhận được sự uy hiếp trong câu hỏi có vẻ sóng yên biển lặng này của anh – không đồng ý thì anh sẽ tiếp tục.

Trần Điệp nói liên thanh: “Về về về.”

“Lần này về Yển Thành lập tức dọn qua?”

Trần Điệp không thể chịu nổi nữa, dứt khoát cắn răng: “Được!”

Văn Lương cười, thả lỏng cánh tay đang chống bên người cô, cả người đè xuống người cô.

Anh nặng quá, cô thở không được, lại đẩy anh ra, tâm trạng của Văn Lương vô cùng tốt, cười tủm tỉm, cuối cùng mới ngoan ngoãn rời khỏi người cô, nằm sang một bên.

Chiếc giường này của cô hoàn toàn là giường đơn, một mình Văn Lương nằm còn chê nhỏ chứ đừng nói là nằm chung.

Hai người chen chúc một chỗ, cánh tay dính sát với nhau.

Văn Lương giơ tay lên, cánh tay vắt ngang trên eo cô, lại gác cả chân lên người cô.

Trần Điệp cau mày oán giận: “Anh đừng đè em.”

Văn Lương nhích một cái qua loa lấy lệ, cánh tay và chân vẫn đè lên người cô như cũ: “Giường nhỏ quá, không bỏ chân xuống được.”

Trần Điệp cười: “Ai kêu anh cứ muốn chen chúc một chỗ với em, anh sang phòng cách vách ngủ ngon hơn đó.”

Hai người nằm nói chuyện một hồi, Trần Điệp không định đuổi Văn Lương qua kia ngủ nữa, đưa tay ra tắt đèn bàn ở bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Nếu không thì sáng sớm ngày mai anh lén chạy về phòng nhé?”

“Tại sao?”

Trần Điệp dừng một chút: “Nếu không bọn họ nhìn thấy sẽ không tốt lắm đâu.”

Văn Lương cười một tiếng: “Em cảm thấy bây giờ bọn họ có thể không biết hay sao?”

“…”

“Người yêu ngủ chung thì có sao đâu.” Văn Lương nói như chuyện hiển nhiên.

Trong phòng ngủ yên tĩnh, bên ngoài loáng thoáng vang lên chút tiếng chuông xe đạp, Trần Điệp được Văn Lương ôm vào lòng, một lúc sau, Văn Lương hỏi bằng giọng hờ hững: “Vui chưa?”

Trần Điệp trả lời một tiếng, quay lại nắm lấy mu bàn tay của anh.

Trong khung cảnh tối đen như mực, có những cảm xúc dần dần cuộn trào mãnh liệt.

Văn Lương nằm bên cạnh cô, hạ từng nụ hôn lên tai cô, nắm lấy tay cô, cũng bắt đầu vân vê lòng bàn tay của cô.

Trần Điệp phát ra tiếng càu nhàu, nhích đầu về phía sau một chút, nghiêng mặt sang nhìn anh, khẽ hỏi: “Anh làm cái gì đấy?”

Đôi mắt của tiểu cô nương sáng lấp lánh trong bóng tối, Văn Lương kéo cổ tay của cô xuống thắt lưng: “Dạy em một cách mới không khiến giường phát ra tiếng.”

“…”

Cho đến khi Văn Lương cầm tay cô di chuyển lên xuống, Trần Điệp mới hiểu được rốt cuộc cách mới trong miệng anh nghĩa là gì.

Cô giật mình, tay nắm mạnh một cái, Văn Lương khó chịu “shh” một tiếng, nhỏ giọng: “Nhẹ chút.”

“…”

Trần Điệp thật sự không biết tại sao da mặt của người này lại dày như vậy, có thể nói ra câu này mà mặt không đổi sắc.

Lúc này, cô đã không thể nói được bất cứ lời nào.

Giống như một quả địa lôi nổ tung trong đầu cô, thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan gì đó đều bị nổ nát bét rồi, trong đầu toàn là thứ đồ chơi đang gặp gỡ thân mật với lòng bàn tay của cô.

Đệt đệt đệt đệt đệt đệt đệt.

Văn! Lương! Có! Phải! Bị! Điên! Rồi! Không!

Trái tim của cô nhảy xa đến một trăm tám mươi dặm, hô hấp cũng trở nên dồn dập, thật vất vả mới sắp xếp được mạch suy nghĩ về những lời muốn nói, nhưng Văn Lương đã kéo đầu cô hôn xuống, chặn miệng cô lại.

Một lúc sau, Văn Lương buông tay cô ra, giống như một thầy giáo buông tay để học sinh làm kiểm tra một mình, anh nói bằng giọng khàn khàn: “Em tự làm đi.”

“…”

Tôi làm cái rắm đấy.

Trần Điệp đang trong trạng thái căng thẳng, cơ thể hơi run nhẹ: “… Em không biết làm.”

Thầy Văn rất kiên nhẫn, kéo tay cô làm lại một lần, còn bổ sung thêm lời giải thích kỹ càng, lúc anh nói những lời đó, giọng của anh vô cùng dịu dàng, giống như dỗ một đứa trẻ.

Trần Điệp bị anh mê hoặc, sau khi anh buông tay ra, cô thật sự đã bắt chước theo động tác của anh.

Văn Lương bị kích thích đến mức huyệt thái dương nhảy thình thịch, còn không quên khen ngợi cô: “Bé cưng thật thông minh.”

“…”

Không biết trôi qua bao lâu, rốt cuộc tay Trần Điệp mỏi nhừ mới kết thúc.

Văn Lương ngồi dậy, không gian yên tĩnh đã lâu lại đột nhiên vang lên một tiếng “ken két”, giống như lên tiếng tố cáo hành động vừa rồi của bọn họ.

Trần Điệp vùi đầu càng thấp hơn.

… Đều tại tên súc sinh Văn Lương.

Nhưng anh rất bình tĩnh, đưa tay ra nắm tay phải của Trần Điệp trong lòng bàn tay để tránh cho những thứ kia rơi xuống giường, anh vươn người qua người cô, rút mấy tờ khăn giấy ở bên cạnh lau sạch tay cho cô.

Giấy bẩn thì vứt vào thùng rác.

___ 

“Đi rửa tay chút đi.” Giọng của anh vẫn còn rất trầm.

Không hiểu sao cổ họng Trần Điệp cũng khàn khàn, giống với phản ứng khi bị kích thích, vừa mới phát ra âm đầu tiên đã dừng lại, ngậm chặt miệng, gật đầu.

Văn Lương lại rút khăn giấy, lau chùi sạch sẽ cho mình, mặc quần áo vào rồi đứng dậy, cầm đôi dép đặt trước mặt Trần Điệp.

Trần Điệp ngồi dậy chậm rì rì, xỏ chân vào dép, vẻ “từ chối nói chuyện, từ chối đối mặt, từ chối tất cả” viết đầy trên mặt, Văn Lương đứng bên cạnh, liếc nhìn biểu cảm của cô, hồi lâu sau, anh nghiêng đầu cười thành tiếng.

Anh cũng không vạch trần sự xấu hổ và bối rối lúc này của cô mà đi thẳng vào phòng tắm, bật đèn lên.

Trần Điệp đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng của anh, lại cúi đầu nhìn khăn giấy trong thùng rác.

Thùng rác rất sạch sẽ, thậm chí cô đoán nó là thùng rác mới, được sử dụng lần đầu, mà bây giờ bên trong lại chứa những thứ thế này.

… Không biết xấu hổ.

Người này thật sự không chịu bất kỳ trói buộc nào mà.

Cuối cùng, Trần Điệp tự tức giận đến mức giậm chân, ngồi xổm xuống, lấy toàn bộ mấy cục khăn giấy vo tròn trong thùng rác ra.

Biểu cảm của cô giống như vô cùng ghét bỏ, làm thế tay “Lan Hoa Chỉ*”, chỉ nhón lấy một góc khăn giấy, chạy bạch bạch bạch xông vào phòng tắm, ném nó vào bồn cầu, nhấn nút xả nước.

(* Lan Hoa Chỉ 兰花指: một tư thế tay, ngón cái với một ngón tay khác (thường là ngón trỏ hoặc ngón giữa) chụm lại với nhau, ba ngón còn lại duỗi ra.)

Sau đó lại không biết phải đối mặt với Văn Lương ở bên cạnh thế nào, cúi đầu nhìn bồn cầu, tiếp tục nhớ về chuyện kia mà rầu rĩ.

Anh quá hiểu chút tâm tư nhỏ bé của cô, đứng bên cạnh nhìn cô một hồi, cuối cùng nhịn không được cười thành tiếng, tò mò hỏi cô: “Nhìn chăm chú lâu như vậy, không nỡ để nó bị nước cuốn đi hả?”

Trần Điệp: “?”

Cô chậm rãi nghiêng đầu, vẻ mặt giận dữ tức tối, gương mặt đỏ bừng xấu hổ hoàn toàn rối loạn, cô kinh hoàng, tất cả những cảm xúc khó nói thành lời cùng nhau xông lên, hóa thành cơn thịnh nộ với Văn Lương.

Cô lườm anh: “Anh là tên biến thái đấy à?!”

Tính khí của Văn Lương lúc này tốt đến mức không thể tưởng tượng nổi, anh kéo cô đến trước bồn rửa tay, mở vòi nước, thử nước ấm rồi kéo tay cô vào nước, nói một cách hờ hững: “Đừng tiếc, cái này anh vẫn còn mà.”

“…???”

Trần Điệp nhận ra sự biến thái bị phong ấn của Văn Lương đã được giải phóng toàn bộ vào giờ phút này.

Văn Lương tỉ mỉ rửa sạch tay cho cô, rồi lấy khăn giấy lau cho khô.

“Anh ra ngoài trước đi.” Trần Điệp khẽ nói, “Em muốn lau người một chút, người toàn mồ hôi.”

Văn Lương cười một tiếng.

Tiếng cười này giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà*, mặt Trần Điệp lại nhanh chóng đỏ bừng, may mà Văn Lương không tiếp tục chọc cô, bỏ lại một câu “Tắm nhanh rồi ra ngoài, coi chừng bị cảm”, sau đó đóng cửa lại đi ra ngoài.

(*Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà: Một câu chuyện ngụ ngôn của Ả Rập, mọi người có thể lên google đọc để hiểu rõ hơn.)

Hai tay của Trần Điệp chống trên bồn rửa tay, tim đập dồn dập thật lâu vẫn không thể trở lại bình thường.

Lề mề một lúc lâu rốt cuộc mới đẩy cửa ra ngoài.

Văn Lương cũng không ở trên giường, mà đang đứng nhìn trước kệ sách của cô.

Trần Điệp sửng sốt một chút, bước tới: “Anh đang nhìn gì đấy?”

“Nhìn thử xem cuộc sống trước đây của em như thế nào.” Ánh mắt của Văn Lương ngừng lại trên chồng sách giáo khoa, nhíu mày, “Tài liệu giảng dạy ở đây khác với Yển Thành?”

“…”

Văn Lương cũng là siêu phàm. 

Ban nãy mặt dày trêu chọc như lưu manh, bây giờ chủ đề lại đột nhiên nhảy sang lĩnh vực chăm chỉ học tập, ngày ngày tiến lên.

“Ừ, sách ở Yển Thành là bản Nhân Giáo* mà.”

(* Bản Nhân Giáo: là bộ sách giáo khoa từ cấp một đến cấp ba do Nhà xuất bản Giáo dục Nhân dân phát hành, được sử dụng tại hầu hết các trường ở Trung Quốc.)

Văn Lương nghiêng đầu, hỏi: “Vậy lớp 11, sau khi đến Yển Thành em học thế nào?”

“Học lại thôi, anh không nhớ lúc đó thành tích khi nhập học của em còn rất kém à, suýt thì đội sổ.”

Đương nhiên Văn Lương nhớ.

Trường mà Trần Điệp theo học sẽ gửi bảng điểm kiểm tra hằng tháng về nhà, còn yêu cầu người giám hộ ký tên, khi ấy dĩ nhiên Trần Điệp chỉ có thể tìm anh để ký.

Lúc đó, Văn Lương còn cho rằng thành tích của cô vốn không tốt, ký tên xong còn cười cô một trận.

Trần Điệp: “Nhưng thật ra cũng không khác nhiều lắm, một số nội dung trọng điểm vẫn khá giống nhau, sau này đã quen rồi thì rất dễ nắm bắt lại kiến thức.”

“Sao không nói với anh?” Văn Lương hỏi.

“Hồi đó anh không thường xuyên về nhà.” Trần Điệp nhìn anh một cái, “Hơn nữa khi ấy em cũng không nghĩ anh sẽ biết tài liệu giảng dạy khác nhau là như thế nào, trông anh giống như một người không đọc sách.”

Văn Lương cười một tiếng, đưa tay lên đặt hờ trên vai cô, đột nhiên lại cười: “Thật thần kỳ.”

Trần Điệp nghiêng đầu nhìn anh: “Hả?”

“Trước đây, các bảng điểm của em đều cần anh ký tên, mà bây giờ lại ngủ chung với anh.” Văn Lương xoa xoa tóc cô, đi sang bên cạnh nhìn một cái, “Còn là ở trên giường lúc nhỏ của em.”

“…”

Những lời này lại khiến Trần Điệp nhớ đến chuyện vừa mới xảy ra trên giường, cô cố ý đổi chủ đề: “Đúng rồi, sao ban nãy anh lại đưa thẻ ngân hàng cho… cho mẹ của em?”

“Không có bao nhiêu tiền.” Văn Lương nói một cách hời hợt.

Trần Điệp lẩm bẩm: “Anh có tình người như vậy từ khi nào thế.”

Văn Lương ôm cô từ phía sau, giọng hờ hững: “Anh chỉ tốt với người đối xử tốt với em.”

“Hử?”

“Ít nhất 16 năm trước, họ đã chăm sóc cho tiểu cô nương nhà ta rất tốt, lúc giao đến tay anh là một cô gái xinh đẹp, khỏe mạnh.” Anh nói.

___ 

Bởi vì trận náo loạn tối hôm trước nên Trần Điệp không nhớ là phải đuổi Văn Lương về phòng ngủ khi trời sắp sáng, lúc thức dậy vào ngày hôm sau, trời đã sáng bảnh mắt rồi.

Cô mơ mơ màng màng mò tìm điện thoại, nhìn một cái.

“…”

Đã mười giờ sáng.

Chắc chắn Vương Miên và Trần Kiến Bình đã dậy, có lẽ là vì ngại quấy rầy bọn họ nên muộn thế này mà vẫn không gọi bọn họ rời giường.

Hôm qua, Vương Miên đã đưa cho cô đồ dùng vệ sinh cá nhân, chỉ có một bộ, Văn Lương sang phòng cách vách lấy bộ đồ dùng lúc đầu chuẩn bị cho anh đem qua đây.

Nhanh chóng đánh răng, rửa mặt xong, hai người mới xuống lầu.

Quả nhiên, Vương Miên và Trần Kiến Bình đã ngồi trước bàn ăn, thấy bọn họ cùng nhau xuống lầu cũng không thay đổi vẻ mặt: “Lại đây, mau qua đây ăn sáng đi.”

Trên bàn ăn có sữa đậu nành, bánh quẩy và bánh bao mà trước đó Trần Kiến Bình đã đến tiệm ăn sáng bên ngoài mua về.

Gần chỗ này cũng không có đồ ăn sáng nào khác, chỉ có những thứ truyền thống nhất mà thôi.

“Chắc là nguội hết rồi.” Vương Miên đứng dậy, mu bàn tay chạm vào túi đựng đồ ăn sáng, “Để mẹ đi hâm nóng lại một chút cho hai đứa.”

“Không cần không cần.” Trần Điệp vội vàng ngăn cản, “Vẫn còn ấm mà, tụi con không quá quan trọng chuyện này đâu, có thể ăn được.”

Vương Miên vẫn rất câu nệ, bà ngồi xuống, đặt hai tay lên đùi: “Ừ ừ, vậy hai đứa ăn thử trước xem, nếu không được thì để mẹ hâm nóng lại.”

Trần Điệp “Dạ” một tiếng, quay đầu nhìn Văn Lương một cái, kéo anh ngồi xuống bên cạnh.

Người này có tật xấu hay bực bội lúc thức dậy, vừa mới ngủ dậy vẻ mặt đã dễ cau có, trông cứ như rất hung dữ.

Trần Điệp liếc nhìn anh một hồi, lấy một cái bánh bao nhét vào miệng của anh, lại ở dưới bàn đạp chân anh một phát.

Văn Lương nghiêng đầu nhìn cô.

Một lúc sau, Văn Lương đưa tay lên xoa xoa ấn đường, chậm rãi thở ra một hơi, cuối cùng vẻ mặt cũng không còn u ám như vừa rồi nữa.

Văn Lương không giống với các thiếu gia nhà giàu thông thường, có lẽ là có liên quan đến khoảng thời gian ở trong quân đội trước đây, về phương diện ăn uống, anh không yêu cầu quá cao, động tác ăn uống cũng không quá tinh tế, chẳng bao lâu đã ăn xong hai cái bánh bao, uống hết sữa đậu nành.

Vương Miên cứ lo là tiếp đãi bọn họ không tốt, bây giờ thấy Văn Lương dùng bữa sáng ngon lành như vậy, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Văn Lương dùng xong bữa sáng, rút khăn giấy lau miệng, Trần Điệp vẫn còn đang từ tốn ăn từng miếng.

Lúc này, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, là một cậu bé, cậu bé quan sát trong nhà, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Trần Điệp và Văn Lương, nhìn bọn họ chằm chằm.

Tay Trần Điệp đang lấy sữa đậu nành khựng lại trên không trung, cô nhận ra có lẽ đây là đứa bé mà Vương Miên sinh ra sau này.

“Kỳ Kỳ, sao về sớm vậy con, cậu đâu?” Vương Miên hỏi.

Cậu bạn nhỏ đi đến bên cạnh Vương Miên, đôi mắt vẫn quan sát hai người bọn họ, đồng thời trả lời bằng một giọng non nớt: “Con nhớ ra có bài tập vẫn chưa làm xong, là cậu đưa con về.”

Vương Miên nhìn ra ngoài cửa sổ một cái: “Cậu đưa con về xong là đi luôn?”

“Dạ, cậu phải đưa chị đến lớp học thêm.”

Tuổi của cậu bạn nhỏ không lớn lắm, trái lại nói chuyện rất rõ ràng.

Vương Miên nhìn về phía Trần Điệp: “Kỳ Kỳ, đây là…”

Trong lúc nhất thời, bà không biết nên giới thiệu thế nào.

Trần Điệp nghiêng người, vẫy tay với cậu bé: “Em có thể gọi chị là chị.”

Cậu bé vẫn còn nhỏ tuổi, cũng không biết minh tinh là gì, chẳng qua là cảm thấy Trần Điệp xinh đẹp, ở trong nhà này có chút lạ lẫm nên mới nhìn chằm chằm suốt.

Thấy Trần Điệp chào cậu, cậu cũng thẹn thùng không dám nói chuyện, kéo tay áo Vương Miên, trốn sau lưng bà.

Vương Miên lấy cái bánh bao còn dư trên bàn nhét vào tay cậu: “Ăn gì chưa, không phải nói còn bài tập chưa làm xong sao, con lên lầu làm bài tập trước đi.”

Cậu bạn nhỏ rất nghe lời, cũng không bướng bỉnh, cậu gật đầu, lại nhìn Trần Điệp một cái mới chạy “bạch bạch bạch” lên lầu, tới chỗ rẽ còn không quên bám vào góc tường quay đầu nhìn Trần Điệp lần nữa.

Trần Điệp và Văn Lương không ở lại lâu, sau khi dùng xong bữa tối thì định rời đi ngay.

Trước khi đi, Trần Điệp gọi Vương Miên: “Mẹ.”

Bởi vì tiếng gọi này mà Vương Miên ngây người, vành mắt đã khóc thật lâu tối qua lại ửng đỏ, bà đáp một tiếng: “Ơi.”

Lâu lắm rồi Trần Điệp không gọi tiếng “Mẹ” này, cũng cảm thấy ngượng ngùng, sau một hồi lâu mới giải thích: “Bởi vì sau này con cũng không trở về sống với cha mẹ ruột, bên đó cũng không phải là cha mẹ của con, nên tạm thời con gọi mẹ một tiếng như vậy.”

Tin tức Trần Điệp không sống với cha mẹ ruột, Vương Miên chỉ mới biết vào ngày hôm kia khi Văn Lương đến đây một mình.

Trần Điệp lấy điện thoại ra: “Mẹ lưu số điện thoại của con đi, nếu sau này có chuyện gì cần thì có thể gọi cho con.”

Vương Miên gật đầu liên tục, tay run run lấy điện thoại trong túi ra đưa cho Trần Điệp.

Trần Điệp lưu số điện thoại của mình vào.

Lại nói thêm mấy câu, Trần Điệp và Văn Lương mới đứng dậy cáo từ, vốn dĩ Vương Miên còn muốn giữ bọn họ lại ăn cơm, nhưng Trần Điệp từ chối khéo.

Cậu bạn nhỏ kia đang ở nhà, bọn họ cứ ở đây suốt, nói không chừng cậu bé sẽ cảm thấy không quen, huống chi trải qua ngày hôm qua, cô cũng đã buông xuống rồi, có lẽ sau này Vương Miên và Trần Kiến Bình cũng có thể sống dễ chịu hơn.

Rời khỏi Trần gia, hai người quay về khách sạn.

Ánh mặt trời rực rỡ, dương liễu khẽ đung đưa, chiếu xuống từng vệt sáng nhảy nhót trên gương mặt.

Tối qua Trần Điệp chỉ tẩy trang sơ sơ, sáng nay cũng không trang điểm, vừa trở về khách sạn là lập tức kéo va li ra, ngồi xổm xuống lục lọi túi đồ trang điểm.

Cô bước vào phòng tắm, chuẩn bị trang điểm.

Văn Lương cũng đi theo vào, ôm lấy cô từ phía sau, đặt cằm lên vai cô, nhỏ giọng hỏi: “Buổi chiều em còn muốn đi đâu chơi không?”

“Sao vậy?” Trần Điệp nghiêng đầu, “Có phải trong công ty có chuyện phải về giải quyết không? Nếu gấp vậy hôm nay chúng ta về cũng được.”

Dù sao mục đích quan trọng nhất khi cô về đây đã đạt được rồi.

Văn Lương cong khóe môi: “Vậy bây giờ anh đi đặt vé máy bay.”

Trần Điệp hiếm khi thấy anh sốt ruột như vậy, lại hỏi thêm một câu: “Công ty không sao chứ, có phải bên Phó Vãn Mai…”

“Không phải, bà ta thì làm ra được chuyện gì.”

Văn Lương vẫn đang ôm cô, trông vẫn điềm tĩnh ung dung như cũ, vừa nghiêng đầu đã hôn một phát lên tai cô, rồi mới khoan thai hỏi, “Còn nhớ chuyện tối qua em đồng ý với anh không?”

“Chuyện gì?”

Văn Lương không trả lời, giống như cho cô đủ thời gian để suy nghĩ.

Trần Điệp nhớ ra rồi, lần này trở về Yển Thành, cô phải lập tức chuyển về sống chung với anh.

Cánh tay của người đàn ông vắt ngang eo cô, ôm cô từ phía sau, hơi cúi người dựa lên vai cô, tóc mai cạo ngắn, chọc vào mặt cô hơi ngứa.

Anh nhắm mắt lại, giọng nói rất khẽ, nhưng lại giống như khẩn cầu: “Về nhà đi, bảo bối.”