Người Đẹp Trả Thù

Chương 48




Cùng thời điểm tổ chức đám cưới với Diêu Thiên Bình trong thân phận Lê Hồng, cô đã bố trí sắp đặt cho người đưa xác quái thai tới cho Triệu Oanh - đồng nghiệp của Thẩm Thiếp. Cưới xong cô lại biến mất rồi trở về Vân Thành đóng giả làm người phụ nữ có khuôn mặt đỏ lòm, ôm đứa bé sơ sinh đã chết, mặt nó cũng đỏ lòm như mẹ. Sau đó cứ xuất hiện nhiều lần trước Thẩm Thiếp. Khiến cô em gái sắp sinh kinh hãi tột độ. Sau đó cô lại trở về Thanh Thành giả trang làm Lê Hồng rồi đóng nốt màn kịch cô gái ma quỷ nhảy xuống nước trước mặt Diêu Thiên Bình.

Sau khi Thẩm Thiếp sinh con xong, cô vẫn tiếp tục đeo bám em gái mình. Cô đem quyển tạp chí in hình đứa bé sơ sinh mặt đỏ lòm thay quyển tạp chí vốn có trong hòm thư của Thẩm Thiếp. Đến đêm cô lại đem đèn đỏ chiếu lên mặt con gái của Thẩm Thiếp khiến cô ta kinh sợ hoảng hốt. Ngay hôm Thẩm Thiếp đi ra khỏi phòng khám tư vấn tâm lí của bác sĩ Phạm Cầm, cô lại hoá trang thành Thẩm Thiếp rồi đeo khuôn mặt đỏ xuất hiện sau cánh cửa kính. Trong lúc hoảng hốt Thẩm Thiếp lại cứ tưởng đó là tấm gương, cô hoảng loạn tới mức bị ngất xỉu...

Sau khi đã khiến cho Thẩm Thiếp kinh hãi nhiều lần, Nam Nê cuối cùng đã quyết định ra tay. Hôm cô tới nhà Thẩm Thiếp ăn cơm, nhân lúc Thẩm Thiếp đang tắm cho con gái cô đã nhanh tay bỏ thuốc độc làm hỏng mặt vào trong hộp phấn rôm của cháu bé.

Thẩm Thiếp không hề hay biết việc này, từ khi có bầu cô đã lo sợ kem chống nẻ của người lớn có hại đối với thai nhi nên cô đã sử dụng sản phẩm cùng loại dành cho trẻ sơ sinh. Sau khi sinh con, cô vẫn không thay đổi thói quen trên cho nên vẫn dùng chung kem chống nẻ với con. Trước đó một ngày khi phát hiện hộp kem chống nẻ sắp hết hạn sử dụng, cô đã mua cho con một hộp mới, còn mình vẫn sử dụng hộp cũ.

Do vậy đứa bé đã may mắn thoát khỏi kiếp nạn này, người bị hỏng mặt nghiêm trọng chỉ có một mình Thẩm Thiếp mà thôi.

Cả câu chuyện có lẽ sẽ chấm dứt ở đó nhưng lại bị thay đổi do ông Thẩm Thiên Dương.

Ông Thẩm Thiên Dương là người cuối cùng Nam Nê muốn báo thù.

Nam Nê phát hiện trong những ngày đó ông Thẩm Thiên Dương liên tục vào bệnh viện. Khi cô lặng lẽ thăm dò vị bác sĩ khám bệnh cho ông thì được biết ông đã mắc bệnh ung thư máu, hơn nữa bệnh đã ở giai đoạn cuối.

Tới tận lúc này, Nam Nê mới chợt nhận ra mọi thứ đang thay đổi. Con người ta dù có làm bao nhiêu việc tốt đẹp, bao nhiêu việc xấu xa thì cuối cùng cũng không tránh khỏi cái chết. Cô báo thù người thân liệu có ý nghĩa gì không? Trong quá trình báo thù cô nhận được những gì chứ?

Bản thân cô đã gây ra rất nhiều tội ác. Lúc này có hối hận thì cũng đã quá muộn, đã không còn đường rút nữa rồi...

Ngày hôm đó, cô lại bám theo bố để vào bệnh viện, nhìn thấy Thẩm Thiếp bế con đi tiêm phòng. Khuôn mặt của Thẩm Thiếp đã bị huỷ hoại nghiêm trọng, còn đứa bé vẫn khoẻ mạnh bình thường.

Cô cũng không lí giải nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc đó cô biết cô vẫn có thể làm được việc gì đó cho cháu gái của mình.

Thế là khi Thẩm Thiếp tiến vào khu chung cư, cô lại lần nữa hoá trang thành người đàn bà mặt đỏ lòm doạ cho Thẩm Thiếp ngất xỉu. Cô ôm lấy cháu bé rồi ngày hôm sau đưa tới trước cửa nhà ông Thẩm Thiên Dương. Lúc này cô biết mình nên kết thúc việc báo thù vô ích, kết thúc mọi việc. Ông Thẩm Thiên Dương đối mặt với cháu bé, đối mặt với người thân chắc chắn sẽ thổ lộ câu chuyện bí mật đã được chôn vùi hơn hai mươi năm về trước.

Bức thư của Nam Nê rất dài, đoạn cuối của bức thư như sau:

Thẩm Lực à, em biết sai lầm lớn nhất của cuộc đời em là đã yêu anh, nhưng em vẫn yêu anh bằng mọi giá, bởi từ đầu đã định sẵn em không có đường rút rồi.

Có lẽ tất cả mọi việc đều do Thượng đế âm thầm sắp đặt từ trước rồi. Khi em đang đau khổ giấu cái xác của Triển Nhan rồi dùng khuôn mặt giả đóng giả thành cô ấy, khi em vẫn chưa kịp nhìn thấy Phương Trình thì em đã thấy anh trước.

Lúc em nhìn thấy anh trên xe bus thì em đã biết một lần nữa em lại mắc vào lưới tình. Nhưng lần này rơi vào lưới tình không chỉ một mình em mà còn cả anh nữa. Em cũng không thể tin nổi anh lại có thể yêu được em trong hình dạng của Triển Nhan. Đây là ân điển duy nhất mà ông Trời dành cho em trong cuộc đời này. Thẩm Lực à, duyên phận của hai chúng ta thật kỳ lạ và cũng ngang trái biết bao!

Em vẫn còn nhớ, khi đó anh đã từng hỏi em sao em lại đeo khẩu trang. Và em đã trả lời là em mắc chứng viêm mũi dị ứng. Nhưng thực ra em làm vậy là để tránh người quen của Triển Nhan nhận ra em trên đường rồi sẽ gây ra nhiều rắc rối, phiền phức.

Em cảm thấy đã đâm lao thì phải theo lao thôi, bởi em nghĩ cứ ngày này qua ngày khác, khi em đối mặt với anh, em sẽ sử dụng cả linh hồn mình chứ không phải là dung mạo của mình để yêu anh. Nếu như con người có thể yêu bằng linh hồn thì tốt biết bao nhỉ? Lúc đó vẫn đề xác thịt sẽ bị gạt sang một bên và chỉ còn lại sự đồng điệu, hoà hợp về mặt linh hồn mà thôi. Nếu vậy ngày từ khi bắt đầu, em đã không phải lo lắng về khuôn mặt xấu xí của mình và sẽ xuất hiện trước mặt anh dưới tán cây hợp hoan. Em sẽ được gặp anh trước cả Tần Nhược Yên. Nếu thế liệu anh có yêu em không nhỉ?

Anh có biết không Thẩm Lực, mười năm nay tình yêu và nỗi nhớ nhung em dành cho anh chưa từng ngắt quãng. Tình yêu em dành cho anh là thứ duy nhất đẹp đẽ trong trái tim tuyệt vọng và đầy rẫy thù hận của em.

Có lúc em nghĩ rằng nếu chúng ta cứ tiếp tục yêu thương nhau và em có thể tha thứ cho tất cả những người có lỗi với em trong quá khứ thì hay biết bao anh nhỉ. Nhưng em biết điều này sẽ không bao giờ xảy ra. Cái gì là giả thì cuối cùng vẫn là giả mà thôi, rồi một ngày kia anh sẽ phát hiện ra bộ mặt thật của em và sẽ rời xa em. Nỗi thù hận trong lòng em cũng không thể giảm bớt chỉ trong một sáng một chiều. Do vậy một mặt em điên cuồng yêu anh, mặt khác lại lên kế hoạch báo thù.

Thẩm Lực à, sau khi anh biết tất cả mọi chuyện, anh có thể hận em. Người phụ nữ luôn bám theo em, cô ấy là người bị hại trong lần phẫu thật không thành công của gã bố nuôi Nam Mặc Thiên của em. Cô ấy đã phát hiện ra thân phận cũng như toàn bộ bí mật của em...

Do vậy em phải chọn kết thúc mọi việc ở đây, đồng thời chấm dứt sự sống của em nữa. Đối với tình yêu của chúng ta, em đã hoàn toàn mãn nguyện rồi. Em tin rằng tuy thời gian chúng ta ở bên nhau không lâu nhưng nó có thể bất tử. Thẩm Lực à, xin anh hãy tin em, cho dù vẻ bề ngoài của em có xấu xí tới cỡ nào thì linh hồn em vẫn rất trong sáng, tình yêu của em dành cho anh rất thuần khiết. Em yêu anh, đây chính là ba từ đẹp nhất trong đời em.

Thẩm Thiếp à, em gái thân yêu của chị. Cả đời này người chị mắc nợ nhiều nhất có lẽ là em đấy. Em là người bất hạnh nhất, bởi chính vì ghen tị nên chị đã làm hại em. Khi chị nhìn thấy khuôn mặt bị tổn thương của em, trái tim chị đau đớn rỉ máu. Trong đời chị chưa từng có lúc nào chị lại hận bản thân mình đến thế!

Em gái à, mong em cho phép vào lúc này chị được gọi em hai tiếng em gái. Trong cái táp đầu giường có lọ thuốc mỡ, nó có thể chữa trị vết thương trên mặt em. Chị ở trên trời cũng ngàn lần sám hối để cầu xin ông trời phù hộ cho em, để khuôn mặt em sớm trở lại như cũ.

Còn bố đẻ của con, người bố đã từng vứt bỏ con khi con vừa chào đời. Tới lúc bố đã gần kề cái chết, thì con mới cảm nhận được tình cảm ruột thịt nó quý biết chừng nào, có thể nói là một giọt máu đào hơn ao nước lã. Thứ tình cảm này đã có từ khi con sinh ra, nhưng mãi tới khi con hai mươi tám tuổi mới lần đầu tiên cảm nhận được.

Trước khi từ giã cõi đời con mong muốn làm được một việc tốt. Con vẫn chưa thực sự chấm dứt cuộc đời tại đây, con mới chỉ tiêm thuốc làm tổn hại não bộ nhưng không làm tổn hại tới các bộ phận khác trong cơ thể, mục đích là để con trở thành người thực vật. Trước khi con hoàn toàn biến thành người chết, con nguyện hiến toàn bộ bộ phận còn hữu có hữu ích trong cơ thể con cho bố.

Mong mọi người hãy chấp nhận cho ước nguyện cuối cùng của đời tôi, mọi người hãy coi đó là hình thức tôi chuộc tội với mọi người. Hãy trả cho bố đẻ tôi máu của tôi, còn tế bào gan của tôi có thể cứu được tính mạng của ông ấy. Tôi đã cầu xin bác sĩ làm xét nghiệm tương thích máu, các bác sĩ kết luận máu của tôi hoàn toàn có thể cứu được ông ấy.

Còn mẹ đẻ của tôi, bà ấy là một bà mẹ tốt nhất trên đời. Tôi chưa từng một ngày được làm con của bà, có lẽ tôi không có được cái phúc phận đó. Tôi mong bà, sẽ được bình an cả đời, và bố mẹ tôi sẽ được đoàn viên sau bao xa cách.

Tôi luôn giữ chiếc đầu của Tần Nhược Yên, nó được đặt trong chiếc tủ đá trong tường nhà