Người Đẹp Trả Thù

Chương 44




Khi cô gái đã thoát khỏi sự nhục nhã sau một đêm dài, đầu óc cô trở lên không còn tỉnh táo nữa. Cô đứng trước gương bỗng cảm thấy vô cùng hụt hẫng . Con người luôn luôn là như vậy. Lúc chưa đạt được cứ liều mạng để cố kiếm cho được, càng không có được thì lại càng muốn có, rồi đến một ngày khi đạt được điều mình muốn, sau cơn vui sướng cuồng dại sẽ không tránh khỏi cảm giác hụt hẫng.

Trong sự hụt hẫng cô lại càng bắt bẻ vẻ bề ngoài của mình. Cũng giống như việc một người phụ nữ đẹp luôn lo lắng về những điểm không hoàn mĩ của mình.

Cô lại bắt đầu hết lần này đến lần khác yêu cầu gã bác sĩ tiến hành phẫu thuật thẩm mĩ cho mình. Đương nhiên cùng với hành động đó cô lại phải trả giá. Càng phải trả giá lại càng muốn thu hoạch, mà đã thu hoạch được lại tiếp tục phải trả giá.

Cuối cùng cô gái giống như bị thôi miên, cô không thể nào tìm được trạng thái cân bằng trong hành trình trả giá và thu hoạch. Cô không muốn bỏ qua dù chỉ một chi tiết nhỏ trên mặt, đúng là hành động không thể lí giải nổi nữa.

Và gã bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ cũng đắm chìm trong sự ham muốn của cô, gã quên đi tất cả.

Gã cho rằng khuôn mặt của cô giống như đất sét có thể tạo hình nhiều lần, nhưng gã không hề biết rằng đất sét một khi được nung thành sứ, sau đó lại tạo hình thì rất dễ vỡ vụn. Kết quả là lần phẫu thuật hoàn thiện cuối cùng đã thất bại.

Sau khi phẫu thuật, khuôn mặt đáp ứng được sự mong mỏi của cô gái, đúng là vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hoàn mĩ không có tì vết. Nhưng kể từ đó cô mất đi nụ cười. Kể từ đó cô không hề có bất kỳ một sự biểu hiện cảm xúc nào qua khuôn mặt nữa. Bởi các cuộc phẫu thuật thẩm mĩ đã tàn phá các cơ thịt điều khiển cảm xúc, nên khuôn mặt cô mất đi sự biểu lộ cảm xúc. Kể từ đó cô phải mang khuôn mặt giống như chiếc mặt nạ.

Sau khi xảy ra sự việc đó, bệnh viện đã đền bù cho cô một khoản tiền, gã bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ kia cũng bị tước tư cách hành nghề. Nhưng khuôn mặt mất đi nụ cười thì không bao giờ có thể cứu vãn được nữa, một lần nữa cô gái nhận thêm một cú sốc nặng nề. Bố mẹ cô thấy con gái quá ngoan cố như vậy thì tình cảm dành cho cô cũng không được nồng hậu như trước.

Có được vẻ đẹp nhưng mất đi nụ cười, mất đi tình yêu của người thân lại còn mất đi sự trinh tiết. Quả đắng này một mình cô phải nếm thôi. Cô hối hận, cô hận, cô căm ghét sự tham lam của mình, càng căm ghét gã bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ đạo mạo kia.

Sau một hồi đau xé gan, xé ruột, cô gái quyết định giấu nỗi uất hận vào sâu tận đáy lòng, bắt đầu tập trung toàn bộ sức lực vào sự nghiệp. Dựa vào nỗ lực bản thân cô đã có được tấm bằng bác sĩ tâm lí. Vài năm sau đó, cô trở thành bác sĩ chính của Bệnh viện Tâm thần thành phố.

Câu chuyện của Phạm Cầm kể tới đây thì mọi người có mặt đã biết rõ về thân phận của cô. Hoá ra cô là người đẹp phẫu thuật thẩm mĩ, chính là người đẹp phẫu thuật thẩm mĩ không biết cười trong câu chuyện trên. Tất cả mọi người đều than thở cho cuộc đời của cô, than thở cho những tội ác không nên có trong tâm tính của một số người.

Thẩm Thiếp là người đầu tiên lên tiếng:

- Mặc dù câu chuyện chị kể là sự thật đi chăng nữa, thì chị cũng chỉ nhận được sự đồng tình cũng như căm hận cái ác của chúng tôi mà thôi, nhưng rốt cuộc câu chuyện này có liên quan gì tới chúng tôi chứ? Chị mất đi nụ cười nên chị không muốn thấy người khác có được nụ cười đúng không? Thế là chị làm mọi cách để tước đoạt đi nụ cười của người ta có phải không?

Nói tới đây Thẩm Thiếp bị kích động, cô chỉ muốn xé vụn Phạm Cầm thành từng mảnh nhỏ.

Phạm Cầm vẫn lạnh lùng đáp lại:

- Tới lúc này cô vẫn không tin rằng tôi không hề có ý hãm hại cô phải không? Tôi chẳng có lí do gì để hãm hại cô cả. Thế cô đã quên cô gái với bộ mặt đáng sợ chạy ra ngoài ban nãy rồi à?

Phương Trình cố kìm nén nhưng tới nước này cũng không thể tiếp tiếp tục im lặng được nữa:

- Triển Nhan ư? Không thể nào! Triển Nhan không thể như thế được, không thể nào!

Thẩm Thiếp quay phắt mặt lại thất thần nhìn chồng, cô muốn nói gì đó nhưng nhất thời không biết bắt đầu từ đâu. Phạm Cầm lại nói tiếp:

- Chẳng phải cô muốn biết câu chuyện của tôi có quan hệ gì với mọi sự việc phải không? Trước tiên cô nên hỏi chồng cô đi!

Thẩm Thiếp sững sờ, cuối cùng cô cũng nói:

- Phương Trình à, anh hãy nói cho em nghe giữa anh và Triển Nhan có bí mật gì đi!

Phương Trình muốn tránh ánh mắt của Thẩm Thiếp nhưng không được. Lúc này anh mới hiểu anh không thể nào giấu giếm được nữa, mà thực ra cũng không cần thiết phải giấu nữa. Anh bắt đầu kể.

Nhiều năm trước, khi Phương Trình vừa tốt nghiệp đại học thì anh đã quen một cô gái xinh xắn thuần khiết tên là Triển Nhan. Họ đã bị tiếng sét ái tình, yêu nhau ngay từ lần đầu gặp gỡ. Gia cảnh của Triển Nhan rất khổ, cô là đứa trẻ bị vứt bỏ, từ nhỏ cô đã phải sống trong trại trẻ mồ côi. Do vậy Phương Trình không chỉ dồn hết tình yêu đối với Triển Nhan mà còn đối xử với cô giống như người thân vậy.

Lúc đó Triển Nhan đang làm trợ lí cho một công ty, ông chủ công ty là người đàn ông trung niên, ông ta là người rất phong độ và có tài và ông ta cũng rất mến mộ Triển Nhan. Nhưng ông ta đã có vợ, do vậy ông chỉ hâm mộ cô từ xa mà thôi.

Một lần ông ta đưa Triển Nhan đi đàm phán làm ăn ở xa. Đó là một dự án rất quan trọng, nếu đàm phán thành công, công ty có thể tiến xa. Lần đó hai người phối hợp rất ăn ý, sự lão luyện và chắc chắn của ông ta kết hợp với sự thông minh, cơ trí của Triển Nhan đã khiến cho họ thuận lợi có được hợp đồng.

Để chúc mừng cho thắng lợi, ông ta đã dẫn cô tới một khách sạn cao cấp rồi cùng nâng cốc chúc mừng. Có lẽ hôm đó tâm trạng Triển Nhan rất tốt, bình thường Triển Nhan rất cẩn thận không bao giờ uống rượu nhưng hôm đó lại phá lệ uống mấy cốc liền. Ông ta say rượu ngon say người đẹp, lại càng vui vẻ hơn. Họ cứ uống hết cốc rượu vang này sang cốc khác, trong lúc đưa đẩy hai người nảy sinh tình ý với nhau.

Lúc trở về nơi ở, họ đã say thật rồi. Triển Nhan còn đi không vững nữa, ông ta dìu cô về tận phòng.

Lúc ông ta dìu Triển Nhan lên giường, chạm nhẹ vào thân thể mềm mại, lại nhìn khuôn mặt đẹp đang độ xuân thì hồng hồng như hoa đào của cô, ông ta đã không nén nổi dục vọng trong lòng. Thế là ông ta ôm chặt lấy Triển Nhan rồi điên cuồng hôn cô.

Lúc đó Triển Nhan vẫn còn đôi chút tỉnh táo. Cô biết đang xảy ra chuyện gì nhưng không có cách nào chống cự được. Cũng có thể là lúc đó cô không kiềm chế được lòng mình, bởi đã từ lâu cô cũng đã hâm mộ ông chủ của mình. Vì vậy, lúc đó họ mượn rượu để thoả sức yêu đương, trong hoang loạn nếm thử niềm đam mê của cuộc mây mưa.

Tỉnh lại sau đêm mây mưa đầy hoang lạc và tội lỗi đó, hai người đều cảm thấy hối hận bởi một người thì đã có vợ còn người kia thì đã có bạn trai, thế nhưng chuyện đã xảy ra. Họ tự trách mình chỉ trong một phút buông thả đã làm nên một lỗi lầm không thể cứu vãn được.

Kết thúc chuyến công tác, Triển Nhan quyết định rời khỏi công ty, rời xa ông ta rồi thẳng thắn nói chuyện này với Phương Trình, ép anh phải lựa chọn tha thứ hay không tha thứ.

Phương Trình nghe Triển Nhan bộc bạch xong, ngay lập tức không thể chấp nhận sự thật này. Anh không thể nào chấp nhận người con gái anh yêu say đắm, người con gái trinh trắng thuần khiết của anh lại phản bội tình yêu của anh bằng cách đó. Anh đã vội vàng nhiếc móc Triển Nhan, rồi nói bản thân mình không thể tha thứ cho cô được. Sau đó quyết định chấm dứt mối quan hệ giữa hai người.

Nghe thấy Phương Trình quyết định không tha thứ cho mình, Triển Nhan tuy đau đớn không muốn sống nữa nhưng cô tự biết lỗi là ở mình nên cô đã lặng lẽ bỏ đi.

Sau khi tĩnh tâm, ngồi suy nghĩ kỹ lại, Phương Trình dần hiểu được hành động mềm lòng nhất thời của Triển Nhan, anh hối hận,day dứt mãi về sự ích kỷ của mình.

Điều quan trọng nhất là anh vẫn yêu Triển Nhan, sự việc ngoài ý muốn kia không thể nào xoá bỏ hết được tình cảm mặn nồng của họ dành cho nhau từ trước tới giờ.

Nhưng khi anh quyết định sẽ tìm Triển Nhan thì biển người mênh mông đã từ lâu không ai biết cô đang ở đâu nữa. Mặt trời không thể giữ lại cầu vồng, cũng như mặt trăng không thể níu giữ được những vì sao. Và từ đó anh đã mất cô mãi mãi.

Không tìm được Triển Nhan, Phương Trình cũng không muốn đối mặt với thành phố này nữa. Bởi thành phố không có cô thì sẽ cô quạnh, vắng vẻ giống như trái tim của anh vậy.

Anh rời bỏ thành phố đó đến Thanh Thành để quên đi mối tình khiến anh đau xót. Anh dồn hết tâm trí vào công việc, tạo lập sự nghiệp vững chắc cho bản thân. Sau hai năm, anh may mắn gặp được cô vợ Thẩm Thiếp dịu dàng, xinh đẹp hiện giờ, rồi anh xây dựng được một mái ấm hạnh phúc.

Nhưng anh không ngờ nổi trò đùa của số phận lại khắc nghiệt đến thế. Khi anh đang đắm chìm trong hạnh phúc có vợ đẹp, con ngoan, tưởng như đã có thể quên đi những chuyện trong quá khứ, thì vô tình một lần trên phố anh gặp lại Triển Nhan. Trớ trêu hơn nữa là người đi cùng với Triển Nhan không phải ai xa lạ lại chính là anh vợ Thẩm Lực của anh.

Mặc dù khó khăn nhưng anh vẫn cố gắng bình tĩnh để chấp nhận hiện thực cay đắng này bởi điều quan trọng nhất lúc này là anh đã có một gia đình hạnh phúc, một người vợ biết chia bùi sẻ ngọt, một cô con gái đáng yêu. Mọi việc đã xảy ra trong quá khứ không thể lặp lại nữa, do vậy phải trân trọng hạnh phúc mình đang có.

Khi Phương Trình nói tới đây, Thẩm Thiếp đã khóc nấc lên:

- Phương Trình à, em xin lỗi anh do đã trách nhầm anh. Em đã xem trộm nhật ký của anh, do vậy em cứ tưởng anh và cô ấy vẫn...

Phương Trình một tay bế con, tay kia ôm chặt lấy vợ, anh muốn cười nhưng không hiểu sao hai hàng nước mắt nóng hổi lại chảy ra.

Một lát sau Thẩm Lực tiếp lời:

- Phương Trình à, thế sao giữa em và bác sĩ Phạm Cầm lại hẹn gặp nhau?

Hai người ngỡ ngàng không hiểu Thẩm Lực định nói gì. Thẩm Lực cười xoà rồi nói:

- Xin lỗi, tình cờ một hôm tôi trông thấy hai người gặp nhau tại một quán cà phê.

Lúc này Phương Trình đã hiểu rõ, anh vội giải thích:

- Việc là thế này, em muốn gặp bác sĩ Phạm Cầm là vì tâm trạng thất thường của Thẩm Thiếp. Em không muốn cô ấy trực tiếp đi gặp bác sĩ tâm lí bởi em sợ sẽ tăng thêm gánh lặng tâm lí cho cô ấy. Nên em đã giấu nhà em đi gặp bác sĩ Phạm Cầm hỏi về những vấn đề liên quan tới ảo giác.

- Thế bác sĩ Phạm Cầm đã giải thích cho em thế nào?

- Cô ta thẳng thắn nói cho em biết Thẩm Thiếp đã tới tìm cô ấy, và cô ấy đã khám và kê đơn cho Thẩm Thiếp. Thú thật là lúc đó em đã yên tâm phần nào. Nào ngờ cô ấy là một bác sĩ lại lừa dối bệnh nhân và người nhà họ. Thêm vào đó, cô ta còn nói Thẩm Thiếp đã hại bệnh nhân Triệu Oanh của cô ta vì thế em đã to tiếng với cô ta rồi bực bội bỏ ra về.

Nói rồi Phương Trình quay sang Phạm Cầm:

- Chính vì thế tôi không thể tin cô được, càng không thể tin nổi khi cô nói Triển Nhan hại Thẩm Thiếp. Lại còn Triển Nhan là chị gái của Thẩm Thiếp nữa chứ? Không thể nào! Mặt của cô ấy không thể là giả được. Thực ra chuyện giữa cô ấy và ông chủ có thể không cần cho tôi biết, thế nhưng cô ấy không giấu tôi bởi cô ấy là cô gái chính trực, cô ấy không thể sử dụng mặt giả để lừa tôi được.

Phạm Cầm nghe xong liền cười nhạt đáp lại:

- Tôi sẽ kể cho anh nghe tiếp một câu chuyện khác, nghe xong anh sẽ hiểu ra hết.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Phạm Cầm.

Câu chuyện lại bắt đầu từ lúc Chủ nhiệm Lâm Thiên Vân tráo đổi đứa bé gái dị dạng kia.

Chủ nhiệm Lâm Thiên Vân đưa đứa bé mới chào đời cho một nam bác sĩ khoa Ngoại. Chủ nhiệm Lâm Thiên Vân là bạn học của ông ta, trước đây ông ta từng theo đuổi bà, giữa họ đã từng có một khoảng thời gian thắm thiết bên nhau nhưng cuối cùng họ vẫn không thể trở thành vợ chồng. Tuy nhiên họ vẫn là bạn tốt của nhau.