Người Đẹp Trả Thù

Chương 31




Nếu như người phụ nữ kia chính là nhân vật trong hoang tưởng của cô thì mặt cô ta phải loang lổ những vết vằn đỏ rất đáng sợ chứ. Và với khuôn mặt đó nhiều người đi ngang qua sao lại có thể thản nhiên như vậy được chứ?

Cứ nghĩ ngợi hồi lâu, cô thở phào nhẹ nhõm, cô hoàn toàn thoải mái. Cô tiếp tục đi, khi đi ngang qua một cửa hàng. Cánh cửa của cửa hàng đó làm bằng thuỷ kính, giống hệt như một tấm gương lớn. Cô nhìn vào tấm kính theo bản năng, có lẽ cô muốn ngắm mình một chút bởi đây là thói quen của bất kỳ một người phụ nữ nào, cho dù cô ấy đẹp hay xấu.

Vừa nhìn vào tấm kính thì tâm trạng đang bình tĩnh của cô trong chốc lát lại bị xáo trộn. Cô thoáng nhìn thấy bóng mình trong gương trong bộ váy màu xanh nhạt, tóc được vấn gọn gàng đằng sau. Thế nhưng trên khuôn mặt lại loang lổ đầy vết đỏ.

Bỗng chốc Thẩm Thiếp cảm thấy hụt hẫng rồi ngã khuỵu xuống Khi Thẩm Lực và Triển Nhan dọn dẹp xong bát đũa bữa tối, họ ngồi trên sofa xem ti vi thì bóng đèn chợt tắt, màn hình ti vi cũng đen sì.

Sững người một lát họ mới nhận ra là mất điện, họ chưa thích ứng ngay với việc này, cảm thấy trời tối đen giơ bàn tay ra không nhìn thấy ngón tay nữa.

Thẩm Lực đứng dậy, lần mò theo lề cửa sổ rồi kéo rèm ra, bốn bề cũng tối đen như mực. Anh khẽ thở dài rồi quay về phía Triển Nhan nói:

- Nhan Nhan à, cả khu này mất điện rồi, em ngồi xuống để anh tìm nến.

Triển Nhan cười to đáp lại:

- Tiếc là mình đã ăn cơm tối rồi nếu không đã có một bữa tối dưới ánh nến.

- Em muốn ăn cơm dưới ánh nến à? Tưởng chuyện gì, sau này ngày nào chúng ta cũng thắp nến.

Vừa nói Thẩm Lực vừa cảm thấy tuy đang ở trong bóng tối nhưng anh đang tràn ngập trong niềm hạnh phúc vô bờ bến. Mãi tới giờ anh vẫn không thể tin nổi mình lại có thể may mắn gặp được cô gái hoàn hảo như Triển Nhan. Bên nhau mấy ngày nay, anh nhận thấy cô không những đẹp mà tính cách lại dịu dàng, vui vẻ, không những tinh thông cầm kỳ thi hoạ mà còn nấu ăn ngon. Một cô gái hoàn hảo như vậy lại là bạn gái của anh. Bắt đầu từ đêm hè mưa rào kia, chì trừ khi đi làm còn lại thì họ bên nhau như hình với bóng. Trước kia, nơi này chỉ là căn hộ chung cư lạnh lẽo còn bây giờ đã biến thành tổ ấm tình yêu của họ.

Hôm nay tâm trạng của họ vô cùng vui vẻ, thoải mái bởi bắt đầu từ ngày mai họ sẽ có gần hai tháng nghỉ hè. Đây là kỳ nghỉ đặc thù của nghề giáo sau một kỳ vất vả dạy dỗ.

Thẩm Lực thắp nến rồi cẩn thận đặt lên bàn uống nước, sau đó ngồi cạnh Triển Nhan.

Lúc anh nghiêng mặt ngắm Triển Nhan, khuôn mặt cô lung linh trong ánh nến. Mái tóc dài đen nhánh buông xoã xuống khiến khuôn mặt thoáng ẩn thoáng hiện, ánh nến lấp lánh trong mắt khiến đôi mắt đẹp càng trong sáng hơn.

Người đẹp dưới ánh nến, ánh nến trong người đẹp.

Anh sững người, anh thực sự rung động trước vẻ đẹp lúc này của cô, anh dang tay ôm chặt vẻ đẹp hoàn mĩ ấy vào lòng. Anh cắn nhẹ tai cô, rồi nói nhỏ:

- Nhan Nhan à, từ ngày mai chúng ta có thể ở bên nhau cả ngày, em muốn sống thế nào? Anh đưa em đến chỗ thần tiên nhé!

- Anh nói chốn thần tiên là ở đâu vậy? Là thành phố trên mặt nước ở Giang Nam hay là thảo nguyên ở phía tây vậy?

- Những nơi có em chính là chốn thần tiên, cho dù đó có là chiến trường hoang lạnh hay hoang đảo không có dấu chân người.

Thẩm Lực mê say trong men tình đáp lại.

Triển Nhan không nói gì, cô giơ tay về phía ngực Thẩm Lực rồi nhẹ nhàng mát xa cho anh, cô dùng bàn tay nóng ấm của mình để cảm nhận được nhịp tim đang đập rộn ràng của người yêu.

- Nhan Nhan à, anh định đưa em tới nhà ra mắt mẹ anh, được không em? Còn có cả em gái, em rể và con gái mới chào đời của hai đứa nữa. Chắc chắn họ sẽ rất thích em, em cũng sẽ thích họ thôi.

Triển Nhan ngẩng đầu nhìn Thẩm Lực rồi gật đầu. Nhìn Triển Nhan đồng ý Thẩm Lực vui mừng không xiết. Tuy Triển Nhan gật đầu nhưng trong ánh mắt của cô có gì đó rất khó hiểu.

Thẩm Lực không chú ý lắm tới ánh mắt của người yêu, bởi anh cho rằng cô chỉ ngượng mà thôi. Bất giác anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt khả ái của cô rồi hôn lên môi cô.

Dưới ánh nến huyền diệu, họ cứ thì thầm trao nhau những lời yêu thương, đó là cảm giác tuyệt vời không từ ngữ nào có thể diễn tả được. Cảm giác đó khiến họ như say, như mê, khiến bầu không khí giống như rượu ngon lâu năm được thở ra từ phổi Triển Nhan lại được hít vào phổi của Thẩm Lực.

Trong giây phút lãng mạn ngọt ngào đó họ có cảm tưởng như thời gian ngừng trôi. Thế nhưng giây phút tuyệt vời đó lại bị phá vỡ bởi tiếng nhạc chuông điện thoại vui tai. Âm thanh này đối với Thẩm Lực mà nói lại chẳng vui tai chút nào.

Anh vớ vội chiếc điện thoại trên bàn uống nước lên, trước khi nghe anh lại theo thói quen nhìn số điện thoại gọi tới, số này khiến anh giật bắn cả người.

Phải đến hàng tháng nay anh gọi số này mà không được, chủ nhân của số điện thoại này chính là Diêu Thiên Bình.

Diêu Thiên Bình bặt vô âm tín khiến Thẩm Lực cảm thấy bồn chồn, lo lắng. Nếu như anh không thường xuyên liên lạc với công ty của Diêu Thiên Bình thì sẽ chẳng biết được anh ta thỉnh thoảng cũng gọi điện về đó báo tin, thì anh đã phát điên từ lâu rồi. Cho nên ngoài biết được Diêu Thiên Bình vẫn đang còn sống ra thì anh cũng chẳng biết gì thêm về anh ta nữa.

Do vậy cú điện thoại này thật bất ngờ đối với Thẩm Lực, mặc dù vừa kinh ngạc vừa vui nhưng Thẩm Lực vẫn cảm thấy có điều gì bất ổn. Bởi đã rất lâu rồi, mỗi khi anh nhận được điện thoại của Diêu Thiên Bình đều là có chuyện không hay xảy ra. Không biết lần này sẽ có chuyện gì đây? Không nghĩ ngợi thêm nữa, anh vội vàng nghe máy, nhưng loa điện thoại cứ chập chờn liên hồi.

- Alô, Thiên Bình đấy à? Là cậu phải không?... Thiên Bình cậu nói gì đi chứ!

Theo phán đoán của anh thì chắc chắn có người ở đầu máy bên kia. Thế nhưng cho dù anh nói gì thì bên kia vẫn im lặng. Thế là anh quyết định không nói gì nữa, chỉ chờ đợi. Cuối cùng anh nghe thấy tiếng rên rỉ. Lúc đầu tiếng rên rỉ còn nhỏ, còn đứt đoạn càng về sau càng lớn. Cuối cùng biến thành tiếng khóc thút thít. Tiếng khóc này giống như ngọn nến trong phòng vậy lúc sáng lúc tối, lúc có lúc không.

Anh không thể chịu đựng lâu hơn được nữa liền gọi to Diêu Thiên Bình. Cuối cùng anh cũng nghe thấy tiếng Diêu Thiên Bình đáp lại.

- Thẩm Lực! Thẩm Lực ơi!

Diêu Thiên Bình chỉ nói được hai câu như thế rồi lại tiếp tục khóc tức tưởi. Mà hai câu đó cũng được nói trong nước mắt. Một người đàn ông vốn rất kiên cường mạnh mẽ thế mà lúc này, sao lại giống một đứa trẻ đến vậy?

- Thiên Bình cậu làm sao thế? Cậu đang ở đâu? Mau nói cho mình đi, mình sẽ giúp cậu mà.

Sau một lát thì đầu dây bên kia bình tĩnh trở lại. Tiếp đó, Diêu Thiên Bình đáp lại với giọng điệu bất cần không thể tin nổi:

- Không cần đâu, không ai kể cả cậu có thể giúp mình lúc này.

Giọng điệu lạnh lùng còn đáng sợ hơn cả tiếng khóc ban nãy. Giọng điệu này giống hệt giọng của người chán sống. Diêu Thiên Bình tiếp tục nói với giọng điệu không thay đổi:

- Mình đã giết cô ta. Ha ha, mình đã giết cô ta rồi.

Thẩm Lực ngỡ ngàng, tai ù đi không nói được câu gì. Mãi một lúc sau anh mới thở hổn hển, cố ý hỏi lại:

- Cô ấy là ai vậy?

- Lê Hồng. Mình đã giết Lê Hồng.

Thẩm Lực lại thần người hồi lâu không nói không rằng, anh thấy đầu óc quay cuồng. Mãi sau mới bình tâm trở lại.

Ngọn nến đã cháy hết, ngọn nửa bé xíu như hạt đậu cố nhen nhóm một chút nữa rồi tắt hẳn.

Trong bóng tối bao trùm, Thẩm Lực giống như đang nhìn thấy một bức tranh: Một tấm vải trắng nhưng đã nhuốm máu tươi đang trùm lên một xác chết. Khi mở tấm vải trắng ra, hiện lên một khuôn mặt đẹp tuyệt nhưng rất xanh xao cùng với thân thể chi chít vết thương.

- Yên Yên!