Người Đẹp Trả Thù

Chương 3: Cô dâu bí hiểm (3)




Bởi theo quan niệm đông y mười ngón tay là liền với tim, ngón tay còn đau đớn thế huống hồ là con tim, không hiểu còn đau tới mức nào? Điều này thì chỉ có bản thân Thẩm Lực mới biết được.

Lại một cơn đau ập tới khiến người Thẩm Lực run bắn. Anh gắng giơ tay lên rồi nhìn vào các đầu ngón tay. Ngón tay anh chẳng có gì bất thường nhưng lại đau nhức vô cùng. Không biết anh đã không có cảm giác này bao lâu rồi? Liệu thời gian có thực sự làm dịu bớt nỗi đau? Không hiểu tại sao hôm nay lại đau thế này?

Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay đã cháy hết, cảnh hoàng hôn ngoài cửa sổ đã kết thúc. Thẩm Lực quay người lại bật đèn, anh ngắm lại tấm thiệp cưới một lần nữa, dường như anh vẫn chưa tin vào cảm giác lúc nãy của mình. Tại sao trên thế giới này lại tồn tại một cô gái giống Tần Nhược Yên như đúc vậy? Mà cô gái này lại không phải của ai khác, lại chính là vị hôn thê của Diêu Thiên Bình mới éo le chứ!

Dưới ánh đèn, đôi lông mày này, cặp môi này... đều rất thật, rất gần gũi, tuy đã được gọt dũa qua bàn tay của thợ trang điểm nhưng vẫn rất tự nhiên, hầu như khó có thể nhận ra vết tích của hoá trang. Thẩm Lực nhìn vào ảnh, trước mắt anh lại hiện lên một Tần Nhược Yên bằng da bằng thịt đang nhoẻn miệng cười, bất giác anh lại đau lòng, ngón tay lại đau nhói.

Thời điểm đó nỗi nghi hoặc trong lòng anh lại trỗi dậy mãnh liệt. Một lần nữa anh nhìn lại tên cô dâu. Hai chữ "Lê Hồng" đập vào mắt anh, cái tên này cũng rất đẹp nhưng so với cái tên Tần Nhược Yên chốc chốc lại hiện ra trong đầu anh thì có cảm giác khác biệt rất nhiều. Vậy sao hai người họ lại giống nhau đến vậy, thậm chí đến cả thần sắc cũng giống nhau.

Đêm hôm đó, anh mượn cớ chúc mừng gọi điện tới nhà Diêu Thiên Bình. Thực ra anh muốn tìm hiểu thêm thông tin về Lê Hồng. Nhưng Diêu Thiên Bình ở đầu dây bên kia chỉ cười hạnh phúc. Anh chàng hỏi lại:

- Thế nào? Cậu thấy cô dâu của mình rất yểu điệu, đáng yêu đúng không?

Thẩm Lực gượng cười, đáp lại:

- Sao cậu lại có thể tán đổ được cô gái xinh đẹp đến vậy chứ?

Diêu Thiên Bình ở đầu dây bên kia lại ngẩn ra một lúc, không nói gì. Sự im lặng của Diêu Thiên Bình càng làm tăng nỗi nghi hoặc của Thẩm Lực, khiến anh suýt buột miệng. Diêu Thiên Bình ngẩn người một lúc rồi trả lời:

- Người ta thường nói không bao giờ trên trời lại rơi xuống chiếc bánh nhân thịt, nhưng lần này đúng là có rơi xuống thật, hơn nữa lại rơi trúng đầu mình mới hay chứ.

Nói rồi anh chàng Diêu Thiên Bình tự cười mỉa mai mình:

- Thánh nhân đãi kẻ khù khờ mà.

Thẩm Lực muốn thăm dò nhiều hơn nữa, chẳng hạn nghề nghiệp, quê quán của Lê Hồng và họ - Lê Hồng và Diêu Thiên Bình - đã quen nhau ở đâu... Nhưng Diêu Thiên Bình chỉ cười rồi trả lời:

- Nói ra thì dài lắm, mình chỉ tiết lộ thế thôi. Khi nào cậu tới Thanh Thành, tụi mình sẽ uống với nhau vài chén rồi mình sẽ kể tường tận cho cậu nghe.

Đây chính là cách làm việc, nói chuyện đặc trưng của Diêu Thiên Bình - lúc nào cũng từ từ, chậm rãi, trái hẳn với tính cách nóng vội của Thẩm Lực. Thẩm Lực thầm chửi Diêu Thiên Bình, anh nghĩ: Lúc thằng cha tán Lê Hồng sao không nói từ từ đã, cứ yêu dền dứ mãi rồi mới tính chuyện kết hôn? Thằng cha trong chuyện này sao lại vội vàng thế không biết nữa?

Thẩm Lực buồn bã gác máy. Lúc chuẩn bị gác máy, Diêu Thiên Bình ở đầu dây bên kia còn không quên dặn dò Thẩm Lực chắc chắn phải làm phù rể cho anh ta. Thẩm Lực chẳng có cách nào từ chối, bởi từ trước họ đã ước hẹn với nhau, nếu ai cưới trước thì người còn lại sẽ phải làm phù rể. Cứ mường tượng một ngày sẽ được làm phù rể trong đám cưới của Diêu Thiên Bình có lẽ sẽ là sự kiện trọng đại, vui mừng của anh. Chỉ có điều, Nếu không có tấm ảnh ma quái đó thì niềm vui của anh đã trọn vẹn.

Ba ngày sau, Thẩm Lực đáp chuyến ô tô xuống Thanh Thành. Từ Vân Thành tới Thanh Thành chỉ mất bốn tiếng đồng hồ. Thế nhưng bốn tiếng ngắn ngủi này lại giống như chuyến xe xuyên thời gian. Chuyến xe đưa Thẩm Lực trở về với quá khứ mười năm trước.

Anh đã không trở lại Thanh Thành năm năm rồi. Nói chung ngoài người bạn thân Diêu Thiên Bình ra, anh chẳng có gì gắn bó với Thanh Thành nữa. Thực ra đó cũng không phải là điều quan trọng, bởi Thanh Thành trong tâm trí của anh đã hoá thành nỗi ám ảnh khôn nguôi. Anh chỉ mong nỗi ám ảnh này cứ lặng lẽ trôi trong tâm trí anh, anh không muốn trạm vào nó bởi e ngại nó sẽ vỡ tung mất.

Hai người bạn thân đã lâu không gặp cứ ôm chặt lấy nhau ngay tại bến xe đường dài Thanh Thành, bản thân họ cũng không hiểu họ làm vậy là do quá vui mừng hay quá đau buồn nữa.

Đám cưới sẽ được tổ chức vào ngày kia, Diêu Thiên Bình khoe đã chuẩn bị đâu vào đó, chỉ còn chờ mỗi việc đưa cô dâu vào động phòng nữa mà thôi. Thẩm Lực cảm nhận được vẻ hạnh phúc ngập tràn trên khuôn mặt bạn khi anh ta nhắc tới tên vợ sắp cưới của mình. Vẻ hạnh phúc tràn trề của Diêu Thiên Bình càng khiến Thẩm Lực cảm thấy tê tái, cô đơn hơn. Dường như Thiên Bình cũng nhận thấy nỗi buôn của bạn, nhưng anh giả vờ như không nhìn thấy. Nếu như một người đang hạnh phúc tột độ lại an ủi một người khác đang thất tình, như vậy thật giả tạo, chi bằng hãy làm bạn vui lây bằng sự vui vẻ của mình.

Diêu Thiên Bình đón bạn về căn phòng của mình. "Áp sàng" là một phong tục của Thanh Thành, phong tục này nói rõ là chú rể phải mời bạn về ngủ trên giường cưới vào đêm trước lễ động phòng hoa chúc.

Diêu Thiên Bình phân bua, do đám cưới hơi cập rập nên phòng tân hôn tạm thời vẫn ở căn nhà cũ - hai phòng ngủ một phòng khách của bố mẹ anh để lại - nên không trang trí cầu kỳ lắm. Sau đó, anh chàng nhanh chóng lấy lại vẻ háo hức khi trước rồi khoe với Thẩm Lực, anh đã trả được khoản trả góp đợt đầu cho căn nhà mới rộng rãi, đàng hoàng ở trung tâm thành phố. Có lẽ chỉ nửa năm nữa, anh và Lê Hồng có thể dọn tới đó ở rồi.

Điều này lại càng khiến Thẩm Lực nghi ngờ hơn. Anh biết Diêu Thiên Bình là người tôn sùng chủ nghĩa hoàn mĩ, anh ta đã may mắn lấy được cô vợ đẹp như tiên thế sao không tổ chức hôn lễ hoành tráng chứ, chịu khó chờ nửa năm nữa là nhà mới trang hoàng xong xuôi rồi cưới có phải hay không kia chứ!

Thẩm Lực chỉ biết giấu nỗi hoài nghi trong lòng, mọi câu hỏi có thể sẽ được giải đáp khi gặp cô dâu vào ngày mai. Cứ nghĩ tới việc được gặp cô gái trong ảnh, Thẩm Lực lại thấy tâm trạng khó tả. Anh đoán chắc tối nay mình sẽ mất ngủ.

Theo lẽ thường thì hai người bạn lâu ngày mới gặp sẽ cùng nhau ôn lại những kỉ niệm cho đến sáng; nhưng Thẩm Lực biết ngày mai bạn mình sẽ phải đóng vai chính, vì vậy không thể để anh chàng mặt mũi xám xịt với hai quầng mắt thâm sì đi đón cô dâu được. Anh giả vờ rất mệt mỏi thỉnh thoảng mới đáp lại một câu với Diêu Thiên Bình. Chẳng mấy lúc, anh đã nghe thấy tiếng thở đều đặn của Diêu Thiên Bình.

Còn anh thì lòng dạ rối bời, cứ cố mở to mắt rồi nhìn lên trần nhà. Cảm giác lúc này của anh có cái gì đó rất giống với cảm giác mười năm trước, cái đêm chờ tới sáng để gặp Tần Nhược Yên vậy.

Tới quá nửa đêm thì anh thấy đầu nặng trịch, anh dần mất ý thức rồi chìm vào giấc ngủ chập chờn. Chẳng biết bao lâu sau, anh nghe thấy những tiếng động nhỏ, tiếng động này lúc đầu rất mơ hồ, sau đó thì rõ dần lên.

Anh muốn mở mắt nhưng đột nhiên phát hiện không thể mở được mí mắt, cả người anh cứng đờ không thể nhúc nhích. Sau đó, anh cảm thấy có một luồng gió nhẹ lướt qua người, dường như có ai đó đã bước tới đầu giường nơi anh nằm.

Tuy không mở mắt ra được, nhưng anh vẫn cảm nhận được mọi thứ xung quanh. Ánh đèn đường xuyên qua rèm cửa rọi vào phòng ngủ, trong ánh sáng mờ ảo anh cảm thấy có một người đang đứng trước mặt. Đó là một cô gái, cô đang mặc áo dây màu hồng phấn với chiếc minijup màu trắng, tóc được buộc gọn gàng sau lưng bằng dây buộc tóc cũng màu hồng phấn.

Khuôn mặt cô gái thanh tú, đáng yêu lại đang cười tươi tắn, thế nhưng váy áo trên người cô lại sộc sệch bất thường, trên người cô chi chít những vết thương do dao đâm. Máu tươi vẫn còn chảy từ những vết thương đó, từng giọt từng giọt nóng ẩm nhỏ xuống người Thẩm Lực.

Tuy sợ hãi tột độ nhưng anh lại không thể nhúc nhích được. Cánh tay đẫm máu, chi chít vết thương của cô gái đang giơ về phía anh. Quá đỗi sợ hãi, Thẩm Lực cố hết sức hét lên một tiếng rồi bật dậy.

Tiếng hét thất thanh của Thẩm Lực khiến Diêu Thiên Bình đang say giấc nồng bỗng choàng tỉnh. Anh chàng không biết đã sảy ra chuyện gì nhưng vội vã bật đèn ngủ ở đầu giường. Dưới ánh đèn, anh nhìn thấy Thẩm Lực - mặt mũi trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, ngồi thu lu trên đầu giường từ lúc nào. Thẩm Lực nhìn Diêu Thiên Bình bằng ánh mắt sợ sệt khó tả, sau đó anh lạ lùng đưa bàn tay bắt đầu xoa khắp mặt, anh còn xoa lên tận đỉnh đầu nữa.