Người Đẹp Thẩm Mỹ

Chương 86




Không có sự va chạm dịu dàng, cũng không có nụ hôn ngọt ngào nồng cháy lại đậm sự bối rối như trong tưởng tượng. Cảm giác hiện tại của Tịnh Nhi chỉ có mỗi một, đó là: CMN, đau!!

Đại Thần là tên ngu ngốc!

Sao anh có thể va chạm với sống mũi thanh cao thẳng tắp của tôi bằng loại sức mạnh trâu bò ý hả??

Tại sao?

Tại sao???

"Ui.." Tịnh Nhi ôm mũi cúi gập người xuống ghế, phía bên kia Đại Thần đang ngồi ngây người, như thể không tin vào những chuyện vừa xảy ra..

Đúng vậy.

Các cụ đã nói, đời không như là mơ, và giây phút này, giấc mơ của Đại Thần đã chính thức tan vỡ!

Nụ hôn đầu của anh.. Nụ hôn đầu của anh.. Vì sao lại thảm đến như vậy???

Nhìn Ái Nhi ngồi ôm mặt một góc, mắt đỏ hoe như thể sắp khóc đến nơi làm anh sâu sắc nhận ra, người không học thì không thể thành tài. Đại Thần hiểu rồi, anh đã hiểu gần ba chục năm qua không yêu đương gì đã làm hại anh thế nào rồi..

"Để anh xoa cho.." Đại Thần chầm chậm lên tiếng, vẫn chưa hoàn toàn thoát được khỏi tâm ma "Đau lắm sao?"

"Anh.. Anh không đau chắc?" Tịnh Nhi hức hức hai tiếng, cơn đau làm não cô khởi động lại rồi! Chẳng hiểu lí do vì sao, tự dưng lúc này Tịnh Nhi lại thanh tỉnh hơn bao giờ hết, thông suốt hơn bao giờ hết!

Đại Thần này được mệnh danh rau sạch, và rau sạch nghĩa là thế nào? Chính là nữ chính chưa xuất hiện thì thủ thân như ngọc, dùng đủ các loại lí do để không yêu ai, không đụng chạm tới ai.. Vì vậy, bạn Thần đã từ chối nữ chính Thanh Thúy mà nhào đến bên cạnh cô đây, cái nụ hôn vừa nãy có thể là nụ hôn đầu tiên của anh ta..

Nụ hôn đầu tiên của boss Đại.

Nụ hôn đầu tiên của Tịnh Nhi.

Đau đớn thay..

Chẳng có miếng lãng mạn nào hết!

"Không đau lắm.." Đại Thần bỏ tay cô ra, chậm rãi xoa xoa sống mũi nhỏ của cô. Sau cú va chạm dịu dàng khi nãy, nơi này đã đỏ ửng cả lên rồi!

Tịnh Nhi ái oán lườm Đại Thần một cái, sau đó thoáng thấy đôi mắt anh ta cụp xuống đầy áy náy thì chợt phì cười. Hahaha, không ngờ nha, Đại Thần anh được mang danh "con cưng của số phận" thế mà cũng có lúc gặp chuyện xấu hổ thế này!

"Cười gì chứ? Cấm em cười!"

"Hahah~" Tịnh Nhi xoay người lau nước mắt, nổi sùng lên rồi! Đại boss lạnh lùng con thạch sùng cuối cùng cũng vì chính tài năng của mình mà cáu rồi! "Anh nói xem.. Như vậy có buồn cười hay không?"

"Ai lại không có khuyết điểm?" Đại Thần bặm môi bất mãn, cũng tiện tay giữ lại cái mũi nhỏ của cô, không cho phép cô di chuyển nửa bước "Ái Nhi, anh nói cho em biết, hôm nay anh nhất định sẽ tập hôn đến nhuần nhuyễn mới thôi!"

"Ahaha.." Nụ cười của Tịnh Nhi lập tức tắt ngấm, mũi bị giữ lấy, má cũng bị ai đó trụ lại. Đại Thần lần này đã có kinh nghiệm liền thuần thục phóng to khuôn mặt điển trai chết người trước mặt cô "Hả? Hả? Anh nói cái gì??"

"..."

"A.."

*

Đôi môi sưng đỏ tố cáo cho người nhìn biết được nó vừa bị chà đạp thật lâu. Tịnh Nhi ngồi một bên, hổn hển thở dốc, sức nóng toàn thân càng lúc tăng càng cao. Cách đó không xa, Đại Thần uy nghiêm nghếch chân, vênh mặt tự đắc.

Phải, quý vị đoán không sai! Với khả năng học tập trên mức bình thường của Đại boss, anh chỉ cần vài ba lần đã thành công làm người nào đó thần trí mơ màng!

Tịnh Nhi lần thứ hai bị cưỡng hôn đã không còn giữ được nụ cười nhạo báng "tài năng" của bạn Thần nữa. Thay vào đó là sự ngạc nhiên tột cùng với việc Thần học một hiểu một ngàn, chuyên nghiệp như thể nụ hôn đầu tiên với sự va chạm ngu ngốc kia là cố ý vậy!

Đến khi bị cưỡng hôn lần thứ ba, trong lòng cô không nhịn được bật ra câu hỏi: Vì sao? Vì sao cô lại im ắng trước sức mạnh của anh ta như thế? Đại Thần tuy giữ lấy cô, cũng bá đạo hôn cô, nhưng nếu cô muốn thì đá anh ta ngã xuống salon cũng không phải việc quá khó khăn cơ mà?

Đến khi bị cưỡng hôn lần thứ tư, năm, sáu..

Không!

Lúc này đã hoàn toàn không gọi là "cưỡng" được nữa rồi!

Cô không hề chống cự như vậy chẳng phải là đồng ý ngầm hay sao??

Hôn anh ta.. Thân mật với anh ta.. Thì ra cảm giác này tuyệt vời đến như vậy!

"Em thấy thế nào?" Đại Thần cúi đầu chạm nhẹ vào trán cô, thân mật và dịu dàng vô cùng "Còn sức để cười nữa không?"

"Anh thật quá đáng!" Tịnh Nhi oán trách "Tôi.. Không phải, chúng ta.."

"Rốt cuộc em muốn nói gì?" Đại Thần không khách khí, trực tiếp vạch trần "Không chống cự cũng không chán ghét những nụ hôn của anh.."

"..."

"Vi Ái Nhi.." Anh ngọt ngào nâng cằm, hướng mặt cô nhìn thẳng vào mặt anh "..Em còn dám nói em không có cảm giác gì với tôi?"

"Nhưng, anh.."

"Anh không phải gay!" Đại Thần cúi mặt, nhẹ nhàng đặt những nụ hôn nhỏ vụn lên sườn mặt Tịnh Nhi, cũng lướt dần xuống tới cổ, xương quai xanh gợi cảm xinh đẹp "Nếu em không phiền, ngay bây giờ anh sẽ chứng minh đến cùng cho em thấy!"

"Không!" Phiền chứ! Tất nhiên là tôi thấy phiền!

Tịnh Nhi hốt hoảng đẩy Đại Thần ra, đùa nhau à? Cô mới có mười mấy thôi đấy, dù rằng đọc truyện H H H gì gì đó cả N lần, nhưng Tịnh Nhi vẫn hiểu rất rõ, cô còn nhỏ, chưa đủ tuổi làm mấy thứ không trong sáng ấy đâu!

Nhưng thân thể bạn Ái Nhi này đã hai mươi mấy, Đại Thần nếu có thực sự hướng đến chuyện ái muội kia cũng không phải điều gì khó hiểu.. Hai người bọn họ đều là người trưởng thành cả rồi mà..

"Anh bình tĩnh đi boss! Chúng ta vẫn chưa thân thiết tới mức đó đâu!"

"Ái Nhi, em làm anh buồn đấy!" Đại Thần bĩu môi, nắm lấy ngón tay đang chỉ mặt anh của cô. Bình sinh boss Thần ghét nhất bị người chỉ tay vào mặt nói chuyện, thế nhưng lúc này nhìn Tịnh Nhi luống cuống phản ứng như vậy anh lại thấy thật thú vị.

Haha, các cụ hay gọi đó là biểu hiện của thê nô đó. Kệ chứ, thê nô thì sao? Cũng chẳng mất của anh miếng thịt nào!

"Đã như vậy rồi còn nói chưa thân thiết tới mức đó?"

"Như vậy là thế nào? Đừng có nói chuyện kiểu mập mờ!" Tịnh Nhi nhăn mũi "Đại Thần, gọi tôi là Tịnh Nhi!"

"Em nói sao?" Anh hơn ngạc nhiên nhìn qua, đôi mắt sâu của Tịnh Nhi đầy cương nghị, cô chắc chắn như vậy là ý gì?

Vốn dĩ tên cô là Ái Nhi, tại sao sau vụ tai nạn đó lại cứ khăng khăng mình là Tịnh Nhi nào đó? Thât sự mất trí nhớ? Nhưng nhìn biểu hiện của cô ấy cũng không giống, chẳng phải mấy người mất trí nhớ đều ngây ngây ngô ngô cái gì cũng không hiểu.. Mở mắt ra sẽ ngạc nhiên nói: Đây là đâu? Tôi là ai?..

Và nữa, anh cũng không tin một người mài mông xuống đường lại có thể mất trí nhớ được. Não người cũng không phải nằm ở chỗ nhạy cảm đó!

"Cố chấp với cái tên Tịnh Nhi như vậy.. Em là nữ chính xuyên không đấy à?"

"A hả?.." Thuật ngữ gì đó từ miệng Đại boss nói ra làm Tịnh Nhi giật nảy mình. Dạo này mấy từ lóng như thế anh ta nói nhuần nhuyễn lắm, còn biết cả "cong" với "thẳng" cơ mà.. Còn đâu hình tượng boss lạnh lùng trước kia nữa chứ?

Nhưng.. Anh ta đoán bừa lại trúng phóc mới sợ chứ, mỗi tội cô là xuyên thư chứ không phải xuyên không. Cái này nhìn qua thì giống nhưng nội hàm thì khác lắm nha!

"Xuyên không thì xuyên không, anh cũng đâu có để ý!" Vẻ ngơ ngẩn của cô làm anh nhận ra một vài điều, nhưng hình như những điều ấy cũng chẳng làm ảnh hưởng lắm đến mối quan hệ giữa hai người "Tịnh Nhi.. Tên của em là Vi Tịnh Nhi?"

"Ừm.. Đúng vậy!" Cô bối rối gật đầu, muốn nói gì đó nhưng lại không thể vì đúng lúc này điện thoại của Đại Thần reo vang!

Bây giờ cũng đã muộn, vậy mà cuộc gọi ấy vừa tới đã làm vẻ mặt hòa ái của anh khi nãy biến mất không dấu tích. Đại Thần vuốt nhẹ má cô một cái, gật đầu lịch sự sau đó bấm máy nghe điện thoại. Chỉ là mấy câu đối thoại bình thường mà thôi, hỏi han vài chuyện không quan trọng gì đó.. nhưng sắc mặc anh lại càng lúc càng sa sầm, thể như không vừa ý chuyện gì đó.

Tịnh Nhi không quan tâm thái độ của anh, cái cô để tâm chính là Đại Thần đã không đi ra ngoài nghe điện thoại nữa. Anh ngồi đây, ngay bên cạnh cô, đường đường chính chính đàm thoại.

"Ái Nhi.." Đại Thần e hèm một tiếng, lập tức sửa miệng "Tịnh Nhi, chuyện của em tôi đã giải quyết xong hết rồi, có lẽ chỉ chút nữa Lý tổng sẽ thông báo cho em biết."

"..." Chuyện của cô? Méo biết, rốt cuộc là cô có chuyện gì cần anh ta giải quyết giùm vậy?

"Mấy ngày nữa anh phải ra nước ngoài có việc quan trọng.." Đại Thần trầm giọng, lấp lửng nửa muốn nói ra xong lại thôi "..Hi vọng sau khi anh trở về, em sẽ cho anh câu trả lời thỏa đáng."

"Về chuyện gì?"

"Tịnh Nhi, chúng ta kết hôn đi!" Đại Thần dõng dạc nói, cũng đưa tay ra nắm lấy chặt lấy tay cô. Đối mặt với đôi mắt nâu sáng đầy xúc cảm, Tịnh Nhi có chút bối rối không biết nên xử lí ra sao.

"..."

"Hơn nữa, về cái tên "Tịnh Nhi" này của em, anh thật sự hi vọng.." Anh mỉm cười dịu dàng nhưng giọng nói lại tràn đầy mệnh lệnh bá đạo "..Chỉ mình anh mới được phép gọi nó!

*Thần hoang tưởng!